Phép vua thua lệ… trường
Ban giám hiệu tự đề cao mình và cho mình cái quyền ban phát, cấm đoán và đưa ra những mệnh lệnh một cách tùy hứng không theo một nguyên tắc nào cả.
Chúng ta đều biết, trong một nhà nước pháp quyền thì mọi công dân đều phải thực hiện nghĩa vụ và quyền lợi theo luật pháp.
Sống trái luật, làm việc trái luật là vi phạm phạm pháp luật.
Thế nhưng, trong ngành giáo dục hiện nay có những địa phương, những đơn vị đang chỉ đạo công việc hoặc đưa ra những qui định chưa đúng với tinh thần chỉ đạo của ngành, không phù hợp với môi trường giáo dục và sai cả luật pháp.
Nhiều hiệu trưởng luôn lấy quyền hạn của mình để chỉ đạo những việc gây nên nhiều sự bất bình cho giáo viên…
Môi trường giáo dục cần đảm bảo minh bạch, rõ ràng. (Ảnh minh hoạ: Báo Quân đội nhân dân)
Bài viết “Vì sao lại cản trở giáo viên ghi âm, ghi hình cuộc họp?” của tác giả An Nguyên đề cập đến việc một trường trung học cơ sở ở Quảng Nam ra nghị quyết:
“Giáo viên muốn ghi âm, ghi âm tại các cuộc họp của nhà trường thì phải xin phép và được sự đồng ý của chủ trì mới thực hiện”.
Bài viết cho chúng ta thấy một sự thật đáng buồn ở một số đơn vị trường học hiện nay.
Tình trạng này không phải là một hiện tượng cá biệt mà chúng ta cũng đã chứng kiến những sự việc tương tự từng xảy ra.
Cách đây chưa lâu, trong một cuộc họp tại Trường Mầm non phường An Đông (thành phố Huế), Hiệu trưởng Nguyễn Thị Hồng Thanh đã nghi ngờ cô giáo Tống Thị Phương Thảo dùng điện thoại cá nhân ghi âm nên bà Thanh đã rượt đuổi cô Thảo ra tận cổng trường để giằng co lấy chiếc điện thoại.
Rồi, sự việc Trường Trung học phổ thông chuyên Bạc Liêu ra thông báo cấm cán bộ, giáo viên, nhân viên, học sinh và du khách chụp ảnh, quay phim trong trường khi chưa có sự đồng ý của Ban giám hiệu…
Những sự việc như đã nêu ở trên khiến cho chúng ta nghĩ đến qui chế làm việc của một số Ban giám hiệu nhà trường hiện nay chưa phù hợp với luật pháp.
Vì thế, đã gây ra sự bất bình cho giáo viên trong đơn vị bởi họ đã tự tạo ra một qui định rất khác thường.
Thời đại ngày nay mà cấm ghi âm và quay phim, chụp hình là điều không phù hợp và không hề khả quan một chút nào.
Bởi giáo viên nào cũng có điện thoại và đa số đều có chức năng ghi âm, chụp hình.
Trong hội họp, người ta muốn ghi âm chỉ cần một thao tác rất nhỏ thì không thể nào Ban giám hiệu biết để giám sát.
Mà cấm mấy việc đó để làm gì, nếu Ban giám hiệu làm đúng chức năng của mình, không sai phạm, không độc đoán, không gia trưởng?
Video đang HOT
Hơn nữa, bây giờ người ta chụp ảnh bằng vệ tinh rồi thì việc cấm chụp hình, quay phim có còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Nhiều Ban giám hiệu nhà trường hiện nay thể hiện tính gia trưởng, độc đoán trong đơn vị mà mình quản lí, lãnh đạo.
Họ tự đề cao mình và cho mình cái quyền ban phát, cấm đoán và đưa ra những mệnh lệnh một cách tùy hứng không theo một nguyên tắc nào cả.
Ngay cả khi đán.h giá, xếp loại, xét thi đua cho giáo viên, nhân viên trong trường thì đều đã có các Nghị định, Thông tư, các văn bản hướng dẫn cụ thể.
Thế nhưng nhiều trường lại không căn cứ vào hệ thống văn bản đó mà “đẻ” ra vô vàn những luật lệ chẳng giống ai để ép giáo viên phải thực hiện.
Nhiều hiệu trưởng nhà trường hiện nay đang lợi dụng cơ chế thủ trưởng để ra lệnh một cách cứng nhắc, áp đặt để ép giáo viên phải thực hiện.
Nơi chúng tôi công tác, trong ngày đại hội viên chức đầu năm, Ban giám hiệu còn yêu cầu các tổ chuyên môn muốn cuối năm được xét thi đua phải đáp ứng rất nhiều những yêu cầu, chỉ tiêu vô lí.
Theo qui định hiện nay thì tổ chuyên môn muốn được xét các danh hiệu tập thể lao động tiên tiến phải đáp ứng được chất lượng giảng dạy, phải có sáng kiến kinh nghiệm và 2/3 giáo viên trong tổ đạt danh hiệu lao động tiên tiến.
Chỉ cần như vậy là đủ yêu cầu để xét thi đua cho tập thể.
Thế nhưng, Ban giám hiệu lại yêu cầu mỗi tổ phải có thêm ít nhất là 1 sản phẩm đồ dùng dạy học đạt giải huyện hoặc tỉnh, phải có bài thi về dạy học theo chủ đề tích hợp, phải có học sinh đạt giải cấp tỉnh về văn hóa…
Nhiều giáo viên không tán đồng và nêu ý kiến là những cái đó chỉ là cơ sở để ưu tiên trong khi xét thi đua.
Nhưng Ban giám hiệu nhất quyết không chịu và cương quyết đưa thêm nhiều những yêu cầu vô lí vào nghị quyết nhà trường và bắt buộc giáo viên phải tuân theo.
Việc thanh tra toàn diện giáo viên thì ngành giáo dục đã bỏ mấy năm nay nhưng nhiều nhà trường vẫn thực hiện công việc này.
Chỉ có điều là Ban giám hiệu không thanh tra giáo viên mà bắt các tổ trưởng chuyên môn phải làm.
Công việc thanh tra toàn diện giáo viên thì rất nhiều việc.
Ngoài kiểm tra hồ sơ sổ sách thì phải thực hiện dự giờ một số tiết và phải ghi biên bản.
Cho nên việc thanh tra một giáo viên mất rất nhiều thời gian, công sức mà không hề có chế độ gì nhưng các vị lãnh đạo vẫn yêu cầu phải làm.
Trong đán.h giá, xếp loại giáo viên thì hiện nay các văn bản đã thể hiện rất rõ.
Đán.h giá viên chức có Nghị định 56 và mới đây là Nghị định 88 sửa đổi; xếp loại chuẩn giáo viên cấp phổ thông có Thông tư 30; xét các danh hiệu thi đua thì có nhiều Thông tư, nhiều hướng dẫn của Bộ, của Sở.
Nhưng, trường tổ chức xét thì lại không lấy những văn bản đó làm cơ sở để đán.h giá, xếp loại viên chức mà nhiều trường cứ “nhìn mặt đặt tên” để xét và xếp loại.
Ai ưng thì Ban giám hiệu xét rất nhanh để thông qua, ai không ưng thì phân tích kĩ lưỡng những hạn chế, những khuyết điểm để xếp loại thấp hoặc không xét thi đua.
Tiếng nói của hiệu trưởng, phó hiệu trưởng là mệnh lệnh của đơn vị nên họ nói thì tất cả hội đồng thi đua phải tuân theo, nhiều người có ý kiến thì cũng chẳng có giải quyết được việc gì.
Nói nhiều thì họ ghét nên riết rồi chẳng ai buồn nói nữa.
Những qui định áp dụng trong đơn vị trái với các hướng dẫn của ngành hay chuyện làm việc theo cảm tính, tùy hứng của một bộ phận hiệu trưởng đang hiện hữu trong nhiều đơn vị.
Và, dĩ nhiên là đa số giáo viên đều biết bởi các văn bản ngày nay đâu còn là bí mật hay khó tìm như ngày trước.
Chỉ cần một vài thao tác máy tính là những văn bản đã được ban hành đều có đầy đủ.
Nhưng, dù nắm rõ những qui định thì giáo viên đôi lúc vẫn phải thực hiện những chỉ đạo phi lí của các thành viên Ban giám hiệu.
Làm thì không sao nhưng nếu không làm là hãy coi chừng sóng gió đang chờ ở phía trước.
Người xưa có câu: “phép vua thua lệ làng” nhưng bây giờ có lẽ gọi là “phép vua thua lệ… trường” thì mới đúng và phù hợp hơn.
Vì thế, thỉnh thoảng chúng ta lại thấy những điều phi lí được các phương tiện thông tin đại chúng đề cập.
Chỉ tiếc, những cái sai trái đó không dừng lại mà ngày càng có biểu hiện nhiều hơn!
Theo GDVN
Nghi án bé lớp 1 bị xâm hại ở trường học: Nhà trường im lặng đáng sợ
Ngay từ khi nghi có thông tin phản ánh từ phụ huynh b.é gá.i 7 tuổ.i trong nghi án bị xâm hại tại trường tiểu học Lương Thế Vinh (quận Thủ Đức, TPCM) - nơi bé đang theo học, phóng viên giáo dục ở TPHCM đã rất nhiều lần liên lạc với Hiệu trưởng và Trường phòng GD-ĐT quận Thủ Đức.
Chưa có một tiếng nói nào từ nhà trường
Ngay từ khi nghi có thông tin phản ánh từ phụ huynh b.é gá.i 7 tuổ.i trong nghi án bị xâm hại tại trường tiểu học Lương Thế Vinh (quận Thủ Đức, TPCM) - nơi bé đang theo học, phóng viên giáo dục ở TPHCM đã rất nhiều lần liên lạc với Hiệu trưởng và Trường phòng GD-ĐT quận Thủ Đức. Rất nhiều thông tin cần được nhà trường làm rõ hoặc chí ít họ phải lên tiếng trong sự việc xảy ra với chính học trò của mình và nhất là nghi vấn xảy ra ngay tại trường.
Vậy nhưng, mọi phương thức tiếp cận đều... không có kết quả. Nhiều lần phóng viên gọi điện, nhắn tin cho hiệu trưởng Trường tiểu học Lương Thế Vinh, thầy Nguyễn Văn Cứng nhưng thầy không trả lời, hoặc cầm máy nhưng khi nghe giới thiệu phóng viên thì... cúp máy.
Lãnh đạo Trường tiểu học Lương Thế Vinh né tránh báo chi hoàn toàn khi có phụ huynh phản ánh con bị xâm hại tại trường
Hiệu trưởng không tiếp, bảo vệ Trường tiểu học Lương Thế Vinh đuổi phóng viên đến liên hệ làm việc
Phụ huynh ôm con đi cầu cứu khắp nơi, dư luận đang sục sôi nhưng nơi cần lên tiếng nhất là nhà trường, là hiệu trưởng thì... vẫn im lặng. Ngày 13/3, khi Hội Bảo vệ quyền trẻ TPHCM chính thức vào cuộc hỗ trợ chị C. theo đuổi vụ việc, nhiều phóng viên báo đài đến trường Tiểu học Lương Thế Vinh liên hệ gặp hiệu trưởng để làm rõ thêm nhiều nghi vấn.
Dù có mặt tại trường thời điểm đó nhưng hiệu trưởng tránh mặt, bảo vệ ra mặt "tiếp" phóng viên: "Muốn hỏi gì thì lên công an".
Tại cuộc gặp gỡ chiều 13/3 giữa Công an Thủ Đức với báo chí về vụ việc bé N. nghi bị xâm hại vùng kín trong Trường tiểu học Lương Thế Vinh, có cả ông Dương Hoàng Tuấn, Trưởng phòng GD-ĐT quận Thủ Đức và ông Nguyễn Văn Cứng, Hiệu trưởng Trường tiểu học Lương Thế Vinh. Tuy nhiên, các vị này im lặng từ đầu đến cuối buổi họp như họ đã im lặng từ khi phụ huynh phản ánh.
Kể cả khi báo chí đề cập trách nhiệm của nhà trường, của Phòng GD-ĐT thì đáp lại vẫn là sự im lặng. Đại tá Lê Anh Tuấn, Trưởng Công an quận Thủ Đức lại đưa đề nghị các phóng viên không hỏi bất cứ câu hỏi này xoáy vào Phòng GD-ĐT quận Thủ Đức và nhà trường.
Một báo cáo méo mó
Trong diễn biến sự việc đến thời điểm này, lần duy nhất Trường tiểu học Lương Thế Vinh và Phòng GD-ĐT Thủ Đức lên tiếng là bản báo cáo về sự việc vào ngày 11/3. Một bản báo cáo được cho là "cầm đèn chạy trước ô tô" khi khẳng định không thể có chuyện bé N. bị xâm hại tại trường như phản ánh của phụ huynh mà cho rằng bé bị té trong khi cơ quan công an vẫn đang trong quá trình điều tra.
Chưa kể, báo cáo này còn nhấn mạnh đến việc bé N. nói mình bị té mà không hề nhắc đến nguyên buổi sáng ngày 15/2, bé đã cùng cơ quan công an tái dựng hiện trường cảnh bị xâm hại theo lời kể của bé.
Bản báo cáo về vụ việc của Phòng GD-ĐT Thủ Đức che dấu nhiều thông tin liên quan đến sự việc và lại vội vàng kết luận... bé không bị xâm hại
Báo cáo còn "khoe": trước sự chứng kiến của bà C. - mẹ bé N., hình ảnh camera có liên quan được trích xuất cho thấy trong thời gian nghi vấn không có người lạ mặt nào mặt áo đỏ, quần đen xuất hiện như phản ánh.
Còn chi tiết quan trọng nhất là camera số 4 đúng vị trí của bé N. vào thời điểm bé kể mình bị xâm hại bị mất dữ liệu thì nhà trường không hề nhắc đến. Trong khi nó liên quan đến lờ.i kha.i của bé và trách nhiệm của nhà trường. Cho dù trong buổi làm việc ngày 15/2, chị C. đã chất vấn thầy hiệu trưởng Nguyễn Văn Cứng về chi tiết này. Khi đó, theo chị C., ông Cứng không trả lời.
Cũng phải nói, sự việc xảy ra từ ngày 14/2, phụ huynh và cơ quan công an đã đến trường làm việc vào ngày 15/2 nhưng đến tận ngày 11/3, sau khi báo chí vào cuộc phản ánh, trường và Phòng GD-ĐT mới báo cáo sự việc lên Sở.
Chị C. khẳng định, từ khi xảy ra sự việc chưa một ai ở ban giám hiệu, giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm, động viên cháu bé con chị
Thế nhưng sự im lặng của nhà trường với dư luận, với báo chí và cả với cấp trên... cũng không đáng sợ bằng sự im lặng với chính học sinh của mình. Từ khi xảy ra sự việc đến nay, chưa một ai ở trường học từ ban giám hiệu cho đến giáo viên chủ nhiệm, cô bảo mẫu liên lạc hỏi thăm, chia sẻ với học trò và phụ huynh.
Chị C. kể, trong tối 14/2 khi phát hiện con bị chả.y má.u, chị đã gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Thanh Hà hai cuộc nhưng cô Hà không nghe máy. Hôm sau, cô Hà cũng không hề gọi lại và cho đến nay, chị C. chỉ gặp lại cô chủ nhiệm một lần duy nhất vào hôm lên trường rút hồ sơ chuyển trường cho con.
Và cho dù nếu bé N. bị té đến chả.y má.u vào giờ nghỉ trưa tại trường như nhà trường thông tin, kết luận thì trách nhiệm của nhà trường ở đâu? Họ có đưa bé xuống phòng y tế hay đến bệnh viện gần nhất không?
Họ quay lưng lại với chính nỗi đau của chính học trò của mình mà lẽ ra trước những sự cố, nhà trường, giáo viên cần đứng bên học trò để tìm ra sư thật, đúng sai cũng cần rõ ràng.
Có những sự im lặng là vàng. Nhưng có những sự im lặng không chỉ là sự thiếu trách nhiệm mà là sự lạnh lùng đến tàn nhẫn!
Theo Hoài Nam (Dân trí)
Trump nói về việc kinh doanh khi làm Tổng thống Mỹ Donald Trump cho rằng không có xung đột lợi ích giữa công việc kinh doanh và vai trò Tổng thống Mỹ. Donald Trump rời đi sau cuộc trả lời phỏng vấn với New York Times. Theo Washington Post, đây là "phát ngôn nguy hiểm nhất" của Donald Trump trong cuộc trả lời phỏng vấn với tờ New York Times ngày 22.11. Tỷ phú...