Phận gái làm “tay vịn”
Khoảng 20h ngày 28-8, Hào nhận được tin nhắn của M. (một tiếp viên quán karaoke) báo tin hai tiếp viên cũ của Hào là Linh và Huệ, đều sinh năm 1991 và cùng quê Cao Bằng, đang có mặt ở quán karaoke trên phố Đỗ Hạnh, phường Nguyễn Du, Hai Bà Trưng. Giữa Hào và Linh, Huệ từng có mối quan hệ làm ăn khá thân thiết, do 2 cô gái trẻ này từng tham gia dịch vụ cung cấp tiếp viên quán karaoke do Hào điều hành. Tuy nhiên làm được một thời gian, Linh và Huệ đã ngừng liên kết với Hào mà chuyển sang “kênh” dịch vụ cung cấp tiếp viên khác. Hào và đồng bọn rất cay cú về việc này, và lên kế hoạch tìm bắt để “xử lý”.
Trong tay đám côn đồ
Sáu đối tượng chính trong vụ án vừa bị CQĐT CATP Hà Nội bắt, khám xét khẩn cấp về 2 tội danh cướp tài sản và bắt giữ người trái pháp luật, gồm Đỗ Văn Hào (SN 1987), quê quán Lập Thạch, Vĩnh Phúc, thuê trọ tại tổ 21 phường Long Biên, quận Long Biên; Đinh Văn Kỳ (SN 1989), quê Yên Mô, Ninh Bình, thuê trọ tại ngõ 281 Trần Khát Chân, phường Thanh Nhàn, quận Hai Bà Trưng; Trần Minh Trung (SN 1987), quê Vụ Bản, Nam Định, tạm trú tại ngõ 121 Đồng Tâm, quận Hai Bà Trưng; Phạm Huy Thanh (SN 1984), quê Kim Sơn, Ninh Bình, tạm trú tại phường Yên Hoà, Cầu Giấy; Nguyễn Đức Bình (SN 1975), trú ở Cổ Nhuế, Từ Liêm; và Trần Văn Toàn (SN 1989), trú tại ngõ 281 Trần Khát Chân. Quá trình khám xét, cơ quan công an thu giữ tang vật gồm 1 xe ô tô, 18 chiếc điện thoại di động, 1 dao quắm, 1,5 triệu đồng và 3 mẫu giấy vay tiền.
Tài liệu điều tra ban đầu của cơ quan công an xác định: khoảng 20h ngày 28-8, Hào nhận được tin nhắn của M. (một tiếp viên quán karaoke) báo tin hai tiếp viên cũ của Hào là Linh và Huệ, đều sinh năm 1991 và cùng quê Cao Bằng, đang có mặt ở quán karaoke trên phố Đỗ Hạnh, phường Nguyễn Du, Hai Bà Trưng. Giữa Hào và Linh, Huệ từng có mối quan hệ làm ăn khá thân thiết, do 2 cô gái trẻ này từng tham gia dịch vụ cung cấp tiếp viên quán karaoke do Hào điều hành. Tuy nhiên làm được một thời gian, Linh và Huệ đã ngừng liên kết với Hào mà chuyển sang “kênh” dịch vụ cung cấp tiếp viên khác. Hào và đồng bọn rất cay cú về việc này, và lên kế hoạch tìm bắt để “xử lý”. Các đối tượng giao hẹn với đội ngũ tiếp viên trong hệ thống của mình, thấy bóng dáng Linh và Huệ ở đâu phải lập tức báo tin.
Video đang HOT
Phát hiện tung tích của Linh, Huệ, Hào lập tức báo cho Thanh biết. Thanh ra lệnh: “Bảo mấy thằng đi bắt bọn nó về”. Hào đến quán karaoke ở phố Đỗ Hạnh trước, nhằm theo sát biến động của Linh và Huệ. Sau đó, y điện thoại gọi Kỳ đến. Trước khi đi, Kỳ rủ thêm Trung. Đến nơi, Hào, Kỳ và Trung lên phòng hát, bắt Linh và Huệ phải đi theo chúng. Trước sự uy hiếp của đám thanh niên này, 2 cô gái trẻ chỉ còn biết líu ríu đi theo. Điều đáng nói là toàn bộ diễn biến trên được một số nhân viên quán karaoke biết, nhưng không một ai báo tin đến cơ quan chức năng để có biện pháp ngăn chặn.
Xuống đường, đám Kỳ, Trung ép Linh và Huệ lên một xe taxi, còn Hào đi xe máy dẫn đường về một địa chỉ trên phố Thi Sách. Trên xe taxi, Kỳ và Trung đã cướp điện thoại của Linh và Huệ. Tại địa chỉ trên phố Thi Sách, Hào bắt Linh, Huệ đưa tiền và CMND. Trung cũng giao điện thoại của 2 cô gái trẻ cho Hào giữ. Ngay sau đó, Hào điện thoại báo cho Thanh đến. Thanh bảo tất cả cùng rời địa chỉ trên phố Thi Sách, ra khu vực cổng bệnh viện Hữu Nghị.
Tại đây, Thanh bảo Bình bắt Linh viết giấy vay nợ 30 triệu đồng, bắt Huệ viết giấy vay nợ 20 triệu đồng. Nhằm gây sức ép đối với 2 cô gái trẻ, nhóm đối tượng trên dọa sẽ đưa Linh và Huệ xuống Nam Định để bán vào “nhà chứa”. Đến đường Giải Phóng, khi giấy biên nợ đã được 2 cô gái trẻ viết xong, nhóm côn đồ vòng xe về một quán karaoke ở phố Bùi Thị Xuân. Lưu lại đây chừng gần 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng, theo sự chỉ đạo của Thanh, Hào và Bình đã đưa Linh, Huệ về nhốt tại nhà Hào ở phường Long Biên. Đến khoảng 3h ngày 29-8, lợi dụng không có đối tượng trông giữ, Linh và Huệ đã tìm cách gọi bạn đến, phá cửa rồi trốn thoát.
Những mối quan hệ “chết người”
Theo tìm hiểu của PV, nguyên nhân vụ việc trên bắt nguồn từ chính bất đồng trong quan hệ “làm ăn” giữa Linh, Huệ và nhóm Đỗ Văn Hào. Từ Cao Bằng về Hà Nội, Linh và Huệ đã nhanh chóng được giới thiệu đi làm tiếp viên quán karaoke trong 2 đường dây chuyên cung cấp tiếp viên do Đỗ Văn Hào và Đinh Văn Kỳ điều hành.
Để thuận lợi cho việc giao dịch với các quán karaoke, Hào thành lập dịch vụ môi giới tiếp viên nữ có tên “Thuý Kiều”, còn Kỳ điều hành dịch vụ môi giới tiếp viên có tên “Hot Girl”. Hầu hết những quán karaoke có tiếp viên nữ ở Hà Nội và quận Hai Bà Trưng nói riêng đều có số điện thoại của “Thúy Kiều” và “Hot Girl”. Tuy nhiên, đây không phải là 2 dịch vụ “độc quyền” hoạt động trong lĩnh vực này. Việc tham gia dịch vụ cung cấp tiếp viên với Linh và Huệ không khó, bởi điều quan trọng nhất cả hai đều có, là sắc đẹp và tuổi trẻ của họ. Tuy nhiên, để tồn tại được trong “lĩnh vực” này lại không đơn giản. Để nhận được mỗi cuộc điện thoại, “bố trí” việc làm do những kẻ điều hành “Thúy Kiều” và “Hot Girl” gọi đến, sau đó, những cô gái như Linh và Huệ phải trả một khoản tiền, gọi là “phí ngồi bàn”. Nguyên nhân khiến 2 cô gái trẻ phải dừng tham gia dịch vụ “Thúy Kiều” và “Hot Girl”, là bởi họ phải trả khoản phí quá cao, cao hơn những dịch vụ khác mà họ biết. Điều này đã khiến nhóm Hào, Kỳ “phật lòng”, và dẫn đến vụ việc nêu trên.
Một tình tiết cũng nhức nhối trong vụ án trên, và cũng đang khá phổ biến trong giới tiếp viên quán karaoke, đó là các cô gái trẻ thường xuyên bị những kẻ điều hành ăn chặn, bắt nạt. Có lần vay “ông chủ” điều hành đường dây 3 triệu đồng, nhưng Linh chỉ nhận được 2,8 triệu đồng do “ông chủ” lúc đó chỉ có 3 triệu đồng trong túi, và đã cắt lại 200.000 đồng tiền “lãi”. Cho vay tiền với giá cắt cổ, và tìm mọi cách để “moi” tiền của các tiếp viên, đó là nguồn thu lớn của những kẻ cung cấp dịch vụ tiếp viên cho các quán karaoke. Vụ án trên không chỉ là bài học đắt giá cho các cô gái trẻ muốn kiếm tiền một cách “nhàn hạ”, mà còn đòi hỏi cơ quan chức năng phải có biện pháp kiểm soát, ngăn chặn những hệ lụy xấu phát sinh từ ánh đèn mờ và âm nhạc rộn rã trong các quán karaoke.
Theo ANTD
Nghe vũ nữ thoát y nhận xét về khách chơi
Trong khi các dịch vụ giải trí như "cà phê đèn mờ", "karaoke tay vịn", "thư giãn máy lạnh"... đang có xu hướng thoái trào thì những cô gái sống bằng nghề thoát y vũ lại đang hái ra tiền...
Trò lố bịch của những gã tầm thường
Nghe chuyện ở Hà Nội có dịch vụ múa thoát y, Hòa, người bạn thời học phổ thông của tôi, hiện có quốc tịch Pháp, vừa hồi hương thăm gia đình ngạc nhiên: "Ông nói đùa, pháp luật Việt Nam cấm kia mà. Tôi đã từng qua Thái Lan xem múa thoát y, nếu gọi vũ nữ đến phòng riêng, phòng hát để thoát y thì số tiền phải cả ngàn đô la Mỹ. Hơn nữa, để có thể hành nghề, vũ nữ phải có giấy phép...". Tôi cười: "Đúng là pháp luật Việt Nam cấm nhưng tình trạng múa thoát y chui vẫn diễn ra khá sôi động. Ông chỉ cần có 3 triệu đồng và cái gật đầu của bất kỳ chủ quán karaoke hoặc nhà hàng nào, sau 30 phút ông sẽ mục sở thị những màn trình diễn Eva bốc lửa".
Rốt cuộc anh bạn tôi cũng có cơ hội thỏa trí tò mò khi tìm được "đầu mối" liên hệ với một vũ nữ có cái tên là Phượng "cong", cô gái có thâm niên trong nghề này, để tổ chức buổi gặp gỡ thân mật. Phượng hỏi: "Nếu gặp chơi thì em không có thời gian, chạy sô cả đêm, mệt nhoài. Có xiền (tiền) thì em đi, không thì thôi. Anh thông cảm cho em đi". Anh bạn tôi không chút đắn đo: "Ông ô kê đi. Chuyện nhỏ. Bảo cô bé đến quán karaoke của thằng em trên phố Triệu Việt Vương nhảy múa một tiếng, tôi chi 3 triệu đồng. Để tôi gọi mấy cậu bạn đi cùng cho vui".
Khi cuộc vui đã tàn, mấy anh em ra quán trà đá vỉa hè uống nước và bàn tán sôi nổi về màn múa, về hình thể Phượng "cong" thì một phụ nữ, ngồi cạnh nghe chuyện bĩu môi: "Tôi nghe các ông nói chuyện mà ghê cả người. Thừa tiền các ông vẽ gì chả được, ai đời lại để con cave nó gí cả của quí vào đầu, vào mặt mà còn cười hả hê. Thật đáng xấu hổ". Mấy người bạn đang cao hứng chợt im bặt vì dường như đã nhận ra sự vô duyên, cách giải trí vô nghĩa của mình.
Em trơ trẽn, còn khách...
Phượng "cong" đã nói với tôi như vậy khi tâm sự về cái nghề mà cô tự đánh giá là "tương đối trơ trẽn và bẩn thỉu" này. Cô nói: "Em trơ trẽn nhưng riêng từ bẩn thỉu là em dành cho khách, cho những thằng có máu dê. Chúng nó bỏ ra mấy triệu đồng nhưng luôn yêu cầu vũ công phải làm đủ thứ. Với em, em sẵn sàng bán cơ thể chứ không bán lương tâm"(?!) Giải thích về chuyện "kén người", Phượng tâm sự: "Những người chưa một lần xem múa thoát y thường có suy nghĩ, vũ công chỉ hình thể đẹp là đắt sô. Thật ra không phải vậy. Muốn hành nghề thoát y vũ, trước hết vũ công phải biết chấp nhận, chấp nhận sự coi thường khinh bỉ của khách, của người quen, thậm chí của những cave chuyên đi "tàu nhanh", "tàu chậm". Sau đó mới cần đến sự cân đối về hình thể của các vũ công. Sự cân đối không nhất thiết cứ phải chân dài đến nách. Thực tế cho thấy, hầu hết các vũ công thoát y vũ ở Hà Nội đều có chiều cao từ 1,62m trở lên. Điều quan trọng nhất đối với một vũ công chính là vũ đạo. Múa đẹp không quan trọng bằng múa hoang dại, gợi dục và bốc lửa... Chính vì thế nghề này rất kén người. Đã có nhiều nhân viên karaoke, cave muốn chuyển sang làm vũ công thoát y nhưng thất bại và bỏ cuộc vì không có khách gọi".
Qua một tay anh chị ở quận Cầu Giấy tôi tiếp cận được một vũ công phải bỏ nghề từ gần 1 năm nay. Cô gái này tên là Đoan, SN 1991, quê ở tỉnh Phú Thọ. Gặp Đoan, ít ai đoán được cô là nhân viên chuyên chạy sô cho các quán karaoke vì vẻ ngoài không khác gì nữ sinh: Váy xám, áo trắng, mắt đeo kính cận và đặc biệt là gần như không son phấn. Sau những phút dè dặt ban đầu, Đoan kể: "Em vào nghề cũng rất tình cờ. Một hôm em đi hát với khách ở phố Trần Khát Chân thì được chứng kiến một màn múa thoát y do khách mời đến. Em thấy mình nhảy đẹp hơn, dáng đẹp hơn vũ nữ hôm đó nên nảy sinh ý định đổi nghề để nhanh chóng thực hiện ước mơ có 50 triệu đồng về quê mở cửa hiệu làm đầu. Em đã chọn mấy quán karaoke quen biết để nhờ họ gọi khi có khách yêu cầu thoát y vũ. Thời gian đầu công việc của em khá thuận lợi, chỉ hơn 1 tháng em đã tiết kiệm được hơn 20 triệu đồng. Niềm vui của em ngắn chẳng tày gang, trong một lần đi múa tại một quán karaoke trên phố Hàn Thuyên em bị một thằng du côn ở Hải Phòng đánh ngất xỉu rồi hiếp dâm vì "dám không nghe lời ông". Hôm đó, sau khi múa xong thì đã muộn, một thằng trong đám khách rủ em đi ăn rồi đi nhà nghỉ. Dù em từ chối rất khéo và nhã nhặn nhưng hắn vẫn kéo tuột em vào ô tô. Bị em phản kháng, thằng khốn nạn đã giật tung quần áo của em. Khi em kêu cứu hắn đã đánh em đến ngất xỉu rồi thực hiện hành vi bỉ ổi. Tỉnh dậy em thấy mình nằm trong bệnh viện Thanh Nhàn. Bữa đó em bị gãy 3 cái răng, sái quai hàm, nằm viện và nghỉ ngơi cả tháng mới hết đau. Sau đó em bỏ nghề thoát y vũ vì không có ai bảo vệ".
Theo lời kể của Đoan, cô từng biết có vũ nữ thoát y bị cả đám khách chơi trò "tập thể". Đoan cũng cho biết, hầu hết các vũ công thoát y đều từ tiếp viên karaoke chuyển sang và các cô đều ở tỉnh lẻ, có độ tuổi từ 17 - 22. Cô nào may mắn thì chỉ nửa năm là đổi đời, có thể hoành tráng về quê mở tiệm kinh doanh và tuyên bố "chỉ lấy giai ngoan làm chồng".
Nhà tâm lý Bùi Tuệ phân tích: "Ở một số quốc gia, múa thoát y không bị coi là vi phạm đạo đức và được pháp luật công nhận nên các vũ công khá an toàn. Ở Việt Nam lại khác, múa thoát y là vi phạm thuần phong mỹ tục và nếu có thêm biểu hiện mua bán dâm thì sẽ bị truy tố hình sự. Với truyền thống văn hóa của dân tộc ta thì nghề này không thể chấp nhận. Về lâu dài cũng chưa thể chấp nhận vì nó ẩn chứa nhiều vấn đề bất an cho xã hội. Việc bỏ tiền thuê vũ nữ thoát y thể hiện sự băng hoại, xuống cấp về đạo đức của một bộ phận người dân trong xã hội nên rất cần lên án".
Theo PLXH