Phá cho hôi
Từ khoảnh khắc đặt bút ký vào đơn ly hôn, trong lòng chị, hai người đã rẽ sang hai ngả khác nhau. Mối quan tâm chung còn lại của anh chị chỉ còn là đứa con trai – kỷ niệm của những ngày tươi đẹp.
ảnh minh họa
Sau bao dằn vặt khổ sở vì bị phản bội, bao nỗ lực níu kéo không thành, cuối cùng chị đành ký vào tờ đơn ly hôn, trả lại tự do cho anh. Tài sản chia đôi. Chị ở lại căn nhà cũ cùng đứa con trai bốn tuổi. Không lâu sau đó, anh kết hôn với người phụ nữ một thời từng làm chị khóc cạn nước mắt.
Ôm mối hận với kẻ đã phá tan gia đình mình, chị quyết tâm không để cô ta yên. Chị biết rõ, trong lòng anh, cả chị lẫn người vợ mới đó đều không quan trọng bằng đứa con. Vì vậy, chị phải dùng đứa con để “rứt” anh khỏi cô ta. Ngay khi họ đang chuẩn bị hưởng tuần trăng mật, chị gọi điện báo tin con nằm viện, khóc đòi ba. Anh vội vàng hủy chuyến đi, túc trực bên giường bệnh. Nghe theo lời mẹ, thằng bé bám riết ba suốt ngày đêm.
“Tình địch” gọi điện thoại cho anh, chị nhanh nhảu trả lời: “Chồng em đang ở chỗ chị, chắc sáng mai mới về” rồi cúp máy, không quên xóa cuộc gọi đến. Chị hả dạ vì biết chắc rồi họ sẽ có một cuộc cãi vã. Cô ta sẽ trách tại sao điện thoại của anh nửa đêm lại ở chỗ vợ cũ. Anh sẽ gắt anh đang nuôi con bệnh. Cô ta không tin và họ sẽ cãi nhau… Chị vẽ ra trong đầu cảnh người tình ngọt ngào một thời của anh biến thành người vợ cáu kỉnh, ghen tuông bằng những lời lẽ nặng nề mà hả hê. Chẳng phải chính anh đã biến chị từ một người vợ vô tư, hiền lành thành người đàn bà “cay nghiệt” như chính anh đã nhận xét đó sao?
Video đang HOT
Sau nhiều phen lục đục vì chuyện “về với con” của chồng, cô ta chủ động gọi cho chị: “Chị để vợ chồng tôi yên được không? Sao chị cứ làm kẻ thứ ba quấy rối vậy?”. Bị điểm mặt gán cho mấy chữ “kẻ thứ ba”, cơn hận của chị như lửa thêm dầu. Đã vậy thì chị “quậy” thêm cho bõ ghét. Chị mềm mỏng nhờ anh đưa đón con đến lớp, dẫn con đi chơi cuối tuần. Nghe lời vợ cũ tỉ tê, anh trích gần một nửa thu nhập hàng tháng mua bảo hiểm nhân thọ cho con, dành sau này con đi du học. Thậm chí, chị còn lôi kéo anh cùng hai mẹ con đi ăn uống, dã ngoại, về nhà bà ngoại chơi… Người quen, họ hàng nhìn vào cứ tưởng anh chị đã lại hạnh phúc như xưa, khiến người vợ mới càng ghen lồng ghen lộn.
Những tra vấn, trách cứ, soi mói của vợ mới ngày càng khiến anh mệt mỏi. Có lẽ vì vậy, anh bắt đầu xem lại chuyện cũ, tỏ ra ân cần và quan tâm đến mẹ con chị nhiều hơn. Mỗi khi về thăm con, anh nhìn trước ngó sau, lặng lẽ đóng lại cái ghế lỏng đinh, thay cái bóng đèn hỏng, mắc thêm dây phơi quần áo… Một lần, chị giật mình khi vô tình nghe anh nói với con, lúc thằng bé thắc mắc sao ba đi hoài: “Kiệt hỏi mẹ xem, nếu mẹ đồng ý thì ba về ở với con luôn”.
Đêm, chị trằn trọc tự vấn, xác định lòng đã thôi không còn tiếc nuối anh nữa. Vì căm giận, chị chỉ níu kéo để “phá cho hôi”, chứ thật tình cũng chẳng mong anh trở lại. Từ khoảnh khắc đặt bút ký vào đơn ly hôn, trong lòng chị, hai người đã rẽ sang hai ngả khác nhau. Mối quan tâm chung còn lại của anh chị chỉ còn là đứa con trai – kỷ niệm của những ngày tươi đẹp. Con sắp vào lớp 1, đã dần quen với cuộc sống không có ba cạnh bên mỗi ngày.
Nhìn con say giấc, chị tự hỏi mình đang làm gì đây? Không một phút giây bình yên, đầu óc chị luôn quanh quẩn chuyện “trả thù”. Chị nghe ngóng, trông chờ, bực tức… Đem “thành tích” chia sẻ với cô bạn thân, nào ngờ bạn cũng cho rằng, giờ họ đã là vợ chồng hợp pháp, dù quá khứ có ra sao thì hiện tại chị mới chính là kẻ đang gây khó dễ cho vợ chồng người ta. Việc cần buông tưởng đã buông hết, sao chị còn để tâm không chịu dứt, lại còn những phản ứng quá nhỏ nhen?
Duyên nợ đã hết, thay vì chăm bẵm “phục thù”, chị nên “cởi nút thắt” cho tâm hồn thanh thản. Lòng có thảnh thơi cuộc sống mới bình yên. Còn sống trong hằn học, còn dồn nén thù hận, còn quay quắt “phá cho hôi”, thì chị vẫn chưa thể bước ra khỏi quá khứ u tối. Bạn khiến chị sốc nặng vì chưa bao giờ hai người lại bất đồng đến thế. Chị giận, cúp điện thoại nửa chừng, nằm dài suy nghĩ. Mãi đến khi con trai tỉnh ngủ, giụi mắt kêu mẹ tắt đèn, chị mới giật mình.
Gia đình mới của anh cũng như bao gia đình khác, hết lục đục lại ấm êm. Nghe đâu vợ anh đã mang thai. Anh đưa con trai về nhà chơi, cô ấy nấu nướng cho hai cha con bữa cơm cuối tuần khá chu đáo. Chuyện “vợ của ba” có thai là do con dè dặt cho chị biết. Chị để ý, hình như con trai đã hiểu tại sao ba mẹ không còn sống chung một nhà. Con dần tránh nhắc nhiều đến ba, sợ mẹ buồn. Chị cảm nhận, con là đứa trẻ sớm biết nghĩ. Nhìn sự thay đổi của con, chị biết mình cũng cần trút bỏ hết gánh nặng để thanh thản đi cùng con trên con đường mới của mình.
Theo PNO
Chồng không còn là mối quan tâm của tôi lâu rồi
Anh hãy để con cái tôn trọng, hãy là một người đàn ông thực thụ dám đương đầu với khó khăn và có trách nhiệm với những quyết định của mình.
ảnh minh họa
Gửi chồng! Mong các anh hãy là chỗ dựa cho vợ dù chỉ là về tinh thần, đừng vô tâm, vô trách nhiệm và mọi việc đều để tự vợ giải quyết. Hai đứa con đã đi học nhưng anh chưa bao giờ dạy con học hay đọc truyện cho con vì buổi tối anh còn bận vào mạng xã hội, xem tình hình bạn bè có gì mới không. Buổi chiều anh phải đi tập thể dục để tăng cường sức khỏe, con cái nghỉ hè ở nhà xem tivi suốt ngày cũng kệ vì cho đi theo không trông được.
Đang lúc kinh tế khó khăn, anh lại làm lương chỉ đủ tiêu bản thân, không giúp gì được cho gia đình, để em tự lo. Nhu cầu của anh cũng chẳng có gì nhiều: sáng ăn phở (không ăn được đồ khác vì nóng ruột), uống cà phê, thuốc lá hai ngày/bao (phải đúng loại), chiều đi chạy về phải có nước cam, chanh để uống (chồng mua riêng không ai được dùng). Nếu không thì ăn tạm hoa quả hay sữa chua mà em mua để dành cho con trong tủ lạnh. Buổi tối anh hay phải đi tiếp khách hay đón bạn ra Hà Nội hoặc đi ăn giỗ, đừng gọi điện thoại hay hỏi nhiều vì sẽ bị mắng hoặc tắt máy. Nếu có ở nhà thì anh sẽ sang nhà hàng xóm chơi hay chúi đầu vào điện thoại. Ngày nghỉ thì anh đi lễ cùng với bạn, em có nhờ làm gì thì tự biết mà một mình làm, nếu có làm anh cũng rất khó chịu. Em kêu ca thì anh bảo lắm điều, hay chỉ đạo và tự trách mình không biết lấy vợ về làm gì. Tất cả những việc liên quan đến tiền hay dính dáng đến nhà ngoại anh đều không tham gia, cho em tự quyền.
Em chuyển việc, trước đó cũng nói chuyện thì anh bảo anh có làm đâu mà biết, em phải tự quyết định chứ. Chỗ làm mới lương thấp hơn thì chồng lại nói sao em lắm chuyện thế, làm chỗ nào chẳng bị áp lực hay khó khăn, tại sao không làm chỗ cũ? Anh nói con chỉ cần học đến hết cấp 3 thôi rồi tự mà lo, học lắm cũng có giải quyết gì đâu, không phải lo, "trời sinh voi rồi sinh cỏ" (đấy là lúc em nói chồng đóng tiền học cho con). Em không hiểu và không dám nghĩ đó là tư duy của một người đã tốt nghiệp đại học và sống ở giữa thủ đô.
Anh hiện tại gần như thất nghiệp, sáng ngủ đến 10h, chiều 13h về lại ngủ tiếp đến 16h, sau đó đi tập thể dục. Sáng khi em và con dậy đi học và đi làm thì phải hết sức nhẹ nhàng để tránh làm thức giấc anh. Em tự bố trí mà đưa con đi học anh bận không đi được. Anh cao to khỏe mạnh, không bệnh tật gì nhưng khi em nói kiếm việc gì làm thêm thì anh lại bảo không biết làm gì. Em xin việc nhưng anh không làm, anh bảo đã chết đói đâu mà phải lo. Em hỏi vậy anh sống có mục đích gì? Con cái với suy nghĩ là sẽ tự lớn lên như cây cỏ (nhưng cái cây người ta cũng phải chăm bón, cắt tỉa hàng ngày), nhà cửa đã có rồi, vợ vẫn lo được mọi việc thì cần lo gì nữa nhỉ? Em thấy có lý quá. Nếu em là máy được lập trình sẵn thì cũng không để chồng phải phiền lòng làm gì cả.
Từ hồi lấy nhau anh đã bao giờ nói chuyện với em một cách tình cảm chưa nhỉ? Em nhớ mãi không ra. Em chỉ nhớ khi nào anh cần quan hệ thì thế nào em cũng phải chiều, đừng trình bày là mệt, không có cảm xúc, đó là việc của em và phải đáp ứng nếu không thì anh sẽ cho em "ăn" đủ thứ trên đời. Bây giờ em hiểu tại sao mình không bao giờ vui, em thấy mệt mỏi, cô độc, luôn phải gồng mình, nếu buông xuôi thì sẽ không biết như thế nào. Chuyện này em cũng chỉ dám nói với bà nội và nhờ bà tác động tới anh nhưng cũng không có sự thay đổi nào. Em thấy chán vô cùng. Ai cũng có lúc gặp khó khăn nhưng nghị lực, ý chí và thái độ như thế nào mới là quan trọng. Anh chỉ biết sống cho mình, vô tâm, ích kỷ, liệu con cái có bị ảnh hưởng không? Mọi khó khăn rồi cũng qua nhưng tình cảm đã mất thì mãi mãi không bao giờ lấy lại được. Hãy để con cái tôn trọng, hãy là một người đàn ông thực thụ dám đương đầu với khó khăn và có trách nhiệm với những quyết định của mình.
Mong ước lớn nhất của em bây giờ là có sức khỏe, thu thập tốt hơn để nuôi dạy hai con nên người. Anh đã không còn là mối quan tâm của em lâu rồi, chỉ mong anh trở thành một người cha tốt đối với các con.
Theo VNE
"Chồng cậu mạnh mẽ khủng khiếp và... tớ thích như thế!" Quần áo vương vãi khắp sàn nhà, trên giường, Phong đang say giấc không mảnh vải che thân, trên bụng Phong còn nguyên chiếc "áo mưa" mặc dở. Linh và Huyền là bạn thân của nhau từ khi cả hai mới chập chững biết đi. Linh xinh đẹp hơn Huyền nên đang học năm thứ 3 đại học thì Linh lên xe hoa...