Ở rể thì đàn ông nhục, còn vợ thì sẽ sinh hư
Nhiều người đàn ông cứ lấy hoàn cảnh khó khăn của mình ra để ngụy biện cho việc ở rể. Riêng tôi, đàn ông ở rể vừa nhục và sớm muộn gì thì vợ cũng sẽ sinh hư, quen thói dựa dẫm vào bố mẹ.
ảnh minh họa
Tôi là một người xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khó. Tôi ra Hà Nội học và bám trụ lại ở đất phồn hoa này. Tôi làm trong ngành công nghệ thông tin, lương tháng gần hai chục triệu. Dù thế, đi làm 5 năm, tôi tiết kiệm vẫn chẳng đủ mua 1 căn nhà riêng ở thành phố đắt đỏ.
Vợ tôi – Liên là gái Hà Nội chính gốc. Bố mẹ cô ấy không giàu nhưng cũng có 1 căn nhà rộng rãi 3 tầng thoáng mát. Lúc chúng tôi chuẩn bị cưới, bố mẹ Liên có đề nghị tôi về ở rể. Ông bà sợ con gái tiểu thư phải khổ sở khi thuê nhà ở ngoài.
Tôi do dự. Vợ tôi cũng mè nheo, tìm mọi cách để thuyết phục. Nào là tiết kiệm được tiền thuê nhà lại đỡ phải lo lắng việc nhà vì có bố mẹ hầu hạ. Nhưng dù em dùng chiêu nào đi nữa, tôi cũng không nản lòng, quyết chí không làm “chó chui gầm chạn”.
Một phần tôi không muốn ở nhà vợ là vì sợ em lười nhác, phụ thuộc vào mẹ. Con gái thời nay, đặc biệt là con gái thành phố được bố mẹ cưng như trứng mỏng. Vì thế, cứ nghĩ đến việc nhà là các em lại ngại.
Chính mẹ vợ tôi sợ con gái vụng về không chăm lo được cho gia đình nên cứ níu kéo con rể về nhà ở cùng. Nhưng tôi không chấp nhận. Thà tôi chịu ăn cơm khét, thịt nát 1 thời gian còn hơn để vợ tôi cả đời đến cơm cũng chẳng biết cắm.
Nhiều lúc, tôi cũng không hiểu các bà mẹ thành phố dạy con gái kiểu gì. Chẳng phải nhà giàu có gì mà cứ như công chúa. Hầu con cả đời đến lúc con đi lấy chồng còn xót xa muốn con ở cùng để tiện hầu hạ. Tôi cũng thật bó tay!
Video đang HOT
Tôi biết, bố mẹ vợ nhanh chóng đồng ý cho tôi lấy Liên cũng chỉ vì tôi là thằng nhà quê, không có nhà nên ông bà nghĩ sẽ dễ dàng dụ tôi về ở rể. Khi nhận được sự từ chối từ tôi, mẹ vợ có vẻ buồn lắm. Tôi biết bà thương con, nhưng thương kiểu ấy thì không thể chấp nhận được.
Lí do thứ 2 tôi không đồng ý đó là vì tôi sợ vợ và bố mẹ em sẽ như gia đình của bạn Dung đây. Đọc tâm sự của bạn nói là bố mẹ bạn thích ăn cá, còn chồng bạn thì ghét ăn món đó cay đắng. Vậy mà bạn vẫn chăm chăm chỉ nấu cho bố mà không thèm nghĩ tới chồng.
Bố mẹ bạn là tuýp người không văn hóa, ghê gớm. Chồng bạn ở rể vì thương bạn, thương 2 cụ côi cút. Thế mà bố mẹ bạn còn xếch mé, nói xấu, làm nhục con rể trước mặt bạn bè, rồi gọi cháu chắt đến dọa đánh. Bạn đã không biết khuyên giải bố mẹ thì thôi, lại còn hùa nhau vào bênh. Tôi mà là chồng bạn, tôi li dị lâu rồi.
Tuy bố mẹ vợ tôi tri thức, không có kiểu ghê gớm như gia đình bạn, nhưng tôi cũng đã lường trước tình huống bị cô lập nếu về ở rể trong gia đình nhà vợ. “Dâu con, rể khách”, có chuyện gì xảy ra, ông bà lại sẵn sàng to tiếng với con rể và bênh con gái. Lúc đó dù ức cũng chẳng lẽ lao vào cãi cọ với hai cụ già.
Mà tôi cũng ghét nhất bị người khác xen vào cuộc sống riêng tư vợ chồng. Nhất là mẹ vợ tôi còn có tính hay tọc mạch. Từ thời chúng tôi yêu nhau, Liên có thói quen kể mọi chuyện cho mẹ đẻ. Không ít lần bà gọi điện cho tôi phàn nàn vì làm tổn thương con gái mẹ.
Tôi phải dọa chia tay, Liên mới bỏ được thói xấu đấy. Nghĩ tới cảnh ở chung bị mẹ vợ dòm ngó, tôi rùng mình nổi hết cả da gà.
Các cụ ta có câu “Dâu con, rể khách”. Tôi thấy câu nói ấy rất đúng. Tôi đến chơi nhà bố mẹ vợ còn cảm thấy ngại ngùng, căng thẳng nữa là về ở rể.
Bố mẹ vợ và tôi luôn khách sáo với nhau. Đến nhà em chơi, tôi chẳng bao giờ cảm thấy thoải mái. Mẹ vợ thì ra chào 1 tí rồi lúi húi ở bếp, nói chuyện với bố vợ vài câu thì hết chủ đề. Hai bố con cứ ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi im lặng, chán vô cùng mà cũng chẳng dám bỏ đi đâu.
Bữa ăn thì bố mẹ vợ cứ giữ lễ gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng khách sáo gắp lại cho hai cụ. Cả bữa ăn cứ gắp qua gắp lại như vậy. Bát cơm cứ đầy ú ụ lên mà mẹ vợ vẫn gắp vào nhiệt tình. Nhìn bát cơm hổ lốn, tôi mất hết cả hứng ăn uống. Nhiều lúc vào món mình không thích ăn, cũng chả dám chối, bấm bụng ăn hết.
Ngày Tết đến thăm, mừng tuổi cho bố mẹ thế nào thì hai ông bà cũng sẽ mừng lại y nguyên như vậy cho tôi. Thậm chí thỉnh thoảng mẹ tôi có gửi ở quê lên chút quà, thường là cá, tôm, cua do quê tôi vùng biển, mẹ vợ cũng phải đáp lễ.
Khi thì mẹ vợ mua bánh biếu lại, khi thì lại… đưa tiền bảo cho các cháu ở quê. Nếu hôm nào mẹ tôi lên không có quà, mẹ vợ cũng chẳng lễ nghĩa lại. Mẹ tôi nhiều lần tâm sự buồn vì bà thông gia lúc nào cũng sòng phẳng, khách sáo, lại còn trả tiền quà.
Dần dà, tôi cũng ngại đến nhà vợ. Chỉ có dịp giỗ cúng, lễ tết tôi mới tới. Ăn xong tôi cũng viện cớ đi ngay. Không có tôi, chắc bố mẹ và vợ tôi cũng thoải mái trò chuyện, tâm sự, khỏi phải giữ kẽ.
Vợ tôi nhiều lần than phiền chuyện tôi xa cách gia đình em. Nhưng tôi toàn xài chiêu “ăn bánh mì bơ đội mũ phớt”. Tôi ngại phải tiếp xúc với bố mẹ vợ, cũng không thể nào yêu quý ông bà nhiều được. Tôi không muốn ép buộc mình giả tạo.
Tôi thấy, chỉ cần có sự tôn kính, ăn nói lễ độ với ông bà ngoại là được. Chứ cứ ngon ngọt sang nịnh bợ, rồi giữ ý tứ, mua quà cáp mà thật ra mình không đặt vào đó tình cảm, tôi không làm được. Đấy là tôi còn ít gặp mà đã vậy, ngày nào cũng giáp mặt nếu ở rể, còn ngại ngùng nữa.
Đọc xong bài viết của bạn Dung, tôi càng thấy quyết định của mình là đúng đắn. Dù không lớn chuyện như gia đình bạn nhưng nếu tôi về làm rể, lâu ngày cũng xích mích, bất tiện cho cả bố mẹ vợ và cả vợ chồng mình.
Nếu được, tốt nhất là vợ chồng ở riêng cho thoải mái. Còn không thì vợ về làm dâu nhà chồng theo đúng truyền thống. Chứ đàn ông mà đi ở rể thì nhục và vợ sẽ sớm hư thôi.
Theo Afamily
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới"
Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần.
Mà có phải bảo cưới là cưới luôn được đâu, dùng dằng mãi đến khi cái thai trong bụng tôi tới tháng thứ 6. Không biết mẹ của Minh, người yêu tôi, nghe lời ai đi xem bói, thầy bói phán "cái thai không sống được qua tháng thứ 5", thế nên bà lần lữa chờ cho hết tháng thứ 5 mới cho cưới.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ. Hai bên họ hàng, bạn bè đến chung vui, chúc phúc cho chúng tôi. Ai cũng cười nói cố ra vẻ tự nhiên nhưng tôi biết trong lòng họ mỗi người một suy nghĩ, người thì thương tôi thật, nhưng nhiều người đến với tôi chỉ tò mò muốn xem cô dâu hóa trang cái "bụng ễnh" thế nào.
Tôi ngại ngùng và xấu hổ vô cùng, mỗi khi có bạn bè tới là tôi đỏ ửng mặt. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trong lòng thì bất an, lo sợ, cảm giác như lúc đó có cái kẽ nẻ nào ở dưới đất thì tôi sẵn sàng chui ngay xuống dưới để không cảm thấy mất mặt với bạn bè và mọi người tới dự.
Cưới nhau không được bao lâu, tôi đã phải rơi lệ vì anh chồng chưa qua được tuổi trẻ con ham chơi tối ngày. Anh còn công khai đi tán tỉnh bên ngoài, khiến tôi cảm thấy ấm ức. Cái bụng thì mỗi ngày một to, mà Minh thì chẳng hề đoái hoài gì tới tôi.
Đã thế tôi còn phải chịu cảnh "mẹ chồng nàng dâu". Từ khi tôi về làm dâu đến giờ, mẹ chồng không hề hỏi han tôi một câu. Bà có mở lời với tôi cũng chỉ là những lời bóng gió, mát mẻ. Bà kể chuyện con dâu nhà hàng xóm mới lấy nhau về mà bụng đã "vượt mặt", rằng là "con gái bây giờ dễ dãi thật" đâu có như thời ngày xưa...
Mẹ còn nói sau này sẽ đưa đứa bé con tôi đi xét nghiệm ADN để xem có phải cháu nội của bà thật không. Mỗi khi nghĩ đến những câu nói của mẹ chồng là lòng tôi cảm thấy đau nhói, chỉ còn biết ôm mặt khóc trong phòng một mình cho đỡ tủi.
Gần đến tháng sinh, mà công việc trong nhà đều đến tay tôi lo liệu, trước thì mẹ chồng đi chợ, nấu cơm giờ đã có con dâu đảm nhận. Cô em chồng cũng tiện thể nhờ luôn chị dâu giặt giũ, phơi phóng áo quần. Chồng thì cứ đi cả ngày, chẳng thèm hỏi han, quan tâm gì tới vợ, đêm về lăn ra ngủ. Có hôm đêm khuya, tôi thấy đói liền than với Minh, anh cằn nhằn giọng khó chịu "tối không ăn, giờ lại giở chứng. Thôi, để sáng mai", rồi anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến mấy đứa bạn mình, có đứa cũng có bầu trước mà sướng đến vậy, được mẹ chồng vồ vập, tâm lý "bây giờ người ta hiếm muộn nhiều, chuyện có cháu sớm là chuyện mừng", lại được chồng quan tâm, cưng chiều, tôi thấy tủi.
Theo VNE
Yêu cô chị làm cô em có bầu Tôi phải chọn ai giữa hai người: Cô gái có bầu với mình và người con gái mình yêu. Hiện tại, tôi vẫn đang giấu bạn gái mình và chưa dám cho cô ấy biết về sự thật này. Tôi muốn đợi cô ấy về để thú nhận tất cả. Nhưng quan trọng nhất là chính tôi đang không biết phải giải quyết...