Nước mắt đâu phải là “độc quyền” của con gái
Có lẽ em đã đủ yêu, đủ tin để hiểu rằng nước mắt không phải là “nhãn hiệu độc quyền” của riêng ai.
Em đã từng đọc được ở đâu đó rằng: “Yêu một người không có nghĩa là phải tìm hiểu cho bằng hết những ngóc ngách trong tâm hồn và những ngã rẽ trong cuộc sống của người đó, mà là tôn trọng và chấp nhận những gì riêng tư nhất nơi họ”.
Cả anh và em, mỗi người đều có một lãnh địa riêng, tự đặt ra vòng cấm không muốn ai chạm tới. Chúng ta tôn trọng khoảng trời riêng ấy của nhau bằng sự cảm thông và thấu hiểu. Giữ cho mình những suy tư thầm kín, chỉ vừa đủ thôi để thấy tự do, vừa đủ để một ngày kia không phải giật mình nhận ra nhau hoàn-toàn-xa-lạ. Như những câu thơ của Haiku:
“Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó…”.
Yêu một người, là chấp nhận những khoảng lặng khó nắm bắt trong tâm hồn họ, tựa như những lỗ trống tồn tại trong củ sen như một lẽ tự nhiên. Em tin rằng khi đã đủ đức tin và tôn trọng sự tự do của nhau, hai trái tim đã thực sự giao hòa trong sự đồng điệu và thấu cảm.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhưng anh à, có những nỗi niềm riêng anh đừng cố giấu, đừng kìm nén những phiền lo nặng trĩu trong lòng. Trái tim ai cũng có lúc mệt mỏi. Con người dù mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc yếu lòng. Những lúc như thế, đừng cố chấp trốn trong thế giới riêng, đừng đánh lừa em bằng ánh mắt, nụ cười chỉ vì muốn em an lòng rằng: Anh vẫn ổn.
Người ta vẫn mặc định khóc là đặc quyền của phái yếu, là minh chứng cho sự yếu đuối của phái mạnh. Có lẽ em đã đủ yêu, đủ tin để hiểu rằng nước mắt không phải là “nhãn hiệu độc quyền” của riêng ai. Mạnh mẽ không đồng nghĩa với một trái tim trơ lì như gỗ đá. Con người là một thực thể nhiều cảm xúc, và có quyền thể hiện cảm xúc của mình. Chỉ khác rằng: Con gái sẽ khóc bất cứ khi nào họ muốn, còn con trai khóc khi họ không thể… không khóc!
Em vẫn luôn tin rằng: Khi một người đàn ông khóc “ngon lành” trước mặt người yêu, không kìm nén, không giấu giếm, vỡ òa với những cảm xúc thật của mình, ấy là lúc tình yêu đã đạt tới sự đồng cảm, thấu hiểu và tin tưởng.
Vì thế, mỗi khi thấy buồn, hãy để vai em làm điểm tựa. Có thể bờ vai nhỏ bé của em không đủ rộng, đủ dài, nhưng em đủ nhẫn nại, yêu thương và kiên định để làm một chỗ dựa bình yên, như cái cách anh vẫn vỗ về, che chở bên em mỗi khi em yếu đuối.
Nếu có thể, hãy dựa vào vai em mà khóc, anh nhé!
Theo VNE
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...