Nửa năm hôn nhân, vợ đã đưa tôi vào “địa ngục” để tôi luyện lại!
Tôi cũng không ngờ mình lại là kẻ có tố chất tâm lý sợ vợ như thế! Giờ tôi chỉ mong vợ mang bầu, sinh con, để cô ấy chú ý tới con nhiều hơn, tha cho tôi.
Đây là lần thứ 2 tôi viết tâm sự gửi lên chuyên mục. Sau lần đầu tiên than thở về việc không kiếm nổi mối tình đầu dù t.uổi đã lên hàng băm, cuối cùng duyên của tôi cũng bén. Cô ấy là em gái đồng nghiệp mới trong công ty (hồi mới thành lập, chúng tôi có 8, giờ đã là 30 người, khi tôi gặp cô ấy thì công ty vừa tuyển thêm được 2 người và vẫn là đựa rựa nhưng đều đã có vợ).
Cô ấy 25 t.uổi, du học ở Singapore mới về và từng đi đưa cơm cho anh trai 3 lần. Lần đầu tiên cô ấy đến, 8 gã độc thân chúng tôi suýt dọa cô ấy chạy mất dép, chỉ bởi nhìn quá giống 8 con sói đói. Trước đó chúng tôi cũng dọa mấy cô lễ tân chạy như thế.
Sau khi uy h.iếp, nịnh nọt gã đồng nghiệp mới kia, hắn cũng đồng ý cho số điện thoại của em gái, và thỉnh thoảng đưa cô ấy tới công ty chơi. Chính trong những lần đó, bọn tôi mới có dịp trổ tài tán gái. Tán đến tán đi, cuối cùng tôi tán đổ. Bởi tôi đẹp trai nhất nhóm. Điều đó không cần bàn.
Yêu nhau tròn 8 tháng, dù nhiều lần bị đồng nghiệp chơi xỏ, nhưng cuối cùng cũng vượt qua được cái dớp đứt gánh giữa đường mà tôi thường lo sợ, chúng tôi kết hôn. Tôi là người thứ 3 trong đám 8 thằng bạn có hỷ sự nên tôi từng tự hào lắm. Bởi chúng tôi quy định người đầu tiên làm đám cưới, cả bọn phải làm phù rể và trả toàn bộ phí đưa đón dâu. Còn người cuối cùng cưới, cả đám sẽ được đến ăn miễn phí rồi về.
Phụ nữ thật là, lừa được đàn ông về rồi thì không cần che giấu bản chất nữa sao? (Ảnh minh họa)
Và hôm đám cưới tự hào bao nhiêu thì giờ tôi đang hối hận bấy nhiêu. Đúng là gông đeo cổ.
Hồi yêu nhau, rõ ràng cô ấy hiền dịu, nết na, thùy mị, ăn nói nhỏ nhẹ khép nép lắm mà. Sao cưới về, cô ấy bỗng chốc hóa thành sư tử, đanh đá, lắm miệng nhiều lời và hay cằn nhằn như vậy? Phụ nữ thật là, lừa được đàn ông về rồi thì không cần che giấu bản chất nữa sao?
Video đang HOT
Nhà cửa, vốn dĩ tôi có hơi luộm thuộm nên tôi luôn cố gắng giảm bớt sự tồn tại đồ đạc của mình trong nhà. Mua đồ cho mình, tôi mua rất ít, mua cho vợ nhiều, vì nghĩ đồ cô ấy nhiều hơn mình thì người bày ra sẽ là cô ấy. Tôi quanh quẩn đi mỗi 1 đôi giày, quần áo 3 – 4 bộ thay đi thay lại. Vậy mà vẫn bị vợ kêu ca là bừa bộn. Chẳng hiểu bừa bộn là bừa bộn thế nào?
Nấu ăn, rõ ràng là công việc của phụ nữ, nhưng vì ý thức trách nhiệm, tôi cố gắng nấu bữa tối 3 lần mỗi tuần. Nhưng vợ tôi luôn kêu đồ ăn tôi làm không nuốt nổi, không phải cho người ăn. Vợ tôi du học quản lý nhà hàng khách sạn nên tài nấu nướng khá ổn. Cô ấy phụ trách nấu bữa sáng và làm cơm cho tôi mang đi ăn trưa. (Từ ngày lấy vợ, tôi không phải ăn cơm quán nữa). Có vợ, hơn được đúng khoản này, còn các khoản khác mệt bở hơi.
Đi chơi, vì là dân IT nên tôi có hơi mê game, cái này tôi không dám chối. Nhưng tôi cũng tiết chế rất nhiều. Tuần chỉ “tăng ca” 3 ngày để chơi game với đám chiến hữu, còn lại 3 ngày về sớm nấu cơm hoặc sửa soạn đưa vợ đi ăn. Chủ nhật thì ngủ bù và đi đá bóng.
Nhưng vợ tôi luôn không hài lòng. Cô ấy chê tôi còn thích game là còn trẻ trâu. Đó cũng là lý do cô ấy nhất quyết không chịu mang thai. Cô ấy bảo chờ cho tới bao giờ điện thoại của tôi không cài trò chơi thì sẽ sinh con. Nhưng cô ấy có hiểu tôi đang làm công việc gì không? Đây có phải là sự thiếu thông cảm giữa vợ chồng mà mọi người vẫn thường nói?
Nửa năm hôn nhân, tôi như bị đưa vào địa ngục để tôi luyện lại. Lúc nào cũng phải để ý nhà cửa có sạch sẽ không? Quần áo đã giặt chưa? Tuần này lau chùi toilet mấy lần rồi? Nay thứ 7, có phải là ngày gì đặc biệt? Mai chủ nhật, có phải đưa vợ về quê ngoại không? Trong điện thoại cài tin báo đủ các ngày lễ trong năm, kể cả ngày yêu nhau, ngày cưới,…
Nói chung, cuộc sống căng như dây đàn, lúc nào cũng sợ vợ trách giận rồi bỏ cơm. Tôi cũng không ngờ mình lại là kẻ có tố chất tâm lý sợ vợ như thế! Giờ tôi chỉ mong vợ mang bầu, sinh con, để cô ấy chú ý tới con nhiều hơn, tha cho tôi. Khổ quá mọi người ạ! Anh nào chưa vợ thì khoan đã cưới nhé!
Theo Phunutoday
Mới cưới được nửa năm đã phải ngồi lạch cạch gõ đơn ly hôn
Sáng hôm sau, lão mò dậy, lại hỏi ngây thơ: "Anh ói hả? Giờ anh đi làm rồi, vợ dọn giùm anh nhé". Nói rồi vội vã tắm rửa, xỏ quần xỏ áo, dắt xe đi mất. Có ai khổ như em không, mới cưới mà ngày nào cũng ôm gối đợi chồng trong nước mắt.
Chồng em là thầu công trình. Trước khi cưới, anh cũng nói sau này, vì tính chất công việc nên chắc một tháng anh cũng nhậu vài lần. Em ngây thơ nghĩ đàn ông nhậu nhẹt là chuyện bình thường nên chẳng lăn tăn gì. Cũng vài lần, anh chở em đi nhậu cùng, quán xá sang trọng, lịch sự, chẳng có vấn đề gì lớn lao liên quan đến mấy em chân dài cả.
Thế mà cưới về thì khác hẳn. Ngay tuần đầu tiên, lão chồng em đã vứt em ở nhà để đi nhậu nhẹt suốt 5 đêm. Em tức phát khóc, gọi điện mấy cuộc đầu còn nghe máy rồi hứa hẹn. Lúc thì "Anh đang tính t.iền, 10 phút nữa có mặt ở nhà với vợ nhé". Khi lại: "Anh đang đi trên đường này, vợ ăn gì anh mua?".
Nhưng mãi gần 1 giờ sáng mới mò mặt về tới cửa, chân này đá chân kia, đứng không vững. Em phải lôi lão vào, cởi giày, lau mình cho lão. Có hôm, lão còn ói đầy nhà, đầy người em. Tức không chịu được nhưng chỉ biết vừa khóc vừa dọn chứ lão say rồi, nói lão cũng không nghe.
Có ai khổ như em không, mới cưới mà ngày nào cũng ôm gối đợi chồng. (Ảnh minh họa)
Có khi, em điên quá, để luôn chiến trường. Sáng hôm sau, lão mò dậy, lại hỏi ngây thơ: "Anh ói hả? Giờ anh đi làm rồi, vợ dọn giùm anh nhé". Nói rồi vội vã tắm rửa, xỏ quần xỏ áo, dắt xe đi mất. Có ai khổ như em không, mới cưới mà ngày nào cũng ôm gối đợi chồng trong nước mắt.
Em cũng gây sự nhiều, mong nhận được sự quan tâm của lão. Nhưng chẳng thấm vào đâu so với sự hấp dẫn của mấy người bạn lão. Nhiều lúc em hỏi thẳng: "Bạn và vợ, với anh, ai quan trọng hơn?" Lão nói thế này: "Vợ là người chung sống cả đời, còn bạn là chiến hữu tâm giao. Nói chung anh không thể thiếu ai được hết".
Vậy là em và bạn lão ngang hàng nhau. Nhưng sao lão không hiểu, lão bù khú với bạn, say mướt ra, rồi ai lo lắng cho lão, ai thức khuya đợi lão về, nấu cháo giã rượu, lau người, dọn chiến trường cho lão. Đàn ông đúng là cạn nghĩ thật. Đó là chưa kể sau này bệnh tật, ai lo, vợ hay bạn? Thế mà mỗi lần em nói đến là lão lại nhăn nhó, nói em nhỏ nhen, cái gì cũng so bì, tính toán được.
Được cái, lão nhà em giỏi lẻo mép lắm. Đi nhậu nhẹt về, biết vợ giận là xuống nước, ngọt ngào ngay. Em cũng tranh thủ dịp đó, khuyên lão, năn nỉ lão. Lão cũng hứa hẹn đủ kiểu, nhưng rồi đâu cũng vào đó hết, chẳng thay đổi được gì.
Rồi em quen, đành phải tự nhủ, thôi thì lão nhậu nhưng không gái gú, lương đưa hết cho vợ là được. Vậy mà em nhầm. Hóa ra, lão chồng em không hiền như em nghĩ.
Nửa năm cưới nhau, em định làm bữa tiệc nhỏ kỉ niệm. Em bàn với lão, lão gật đầu đồng ý lia lịa. Lão còn nói sẽ đưa em đi mua cái váy đẹp thật đẹp, để em mặc cho sang chảnh. Thế là em đợi ngày đó như đợi Tết.
Em không thể chịu nổi lão chồng mình nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Chiều tan làm, em gọi lão đến đưa đi. Lão bảo em đón taxi đến shop trước, lão chạy đến sau. Em đồng ý. Em tới, chọn váy, gọi lão tới nhưng cả tiếng sau chẳng thấy mặt mũi lão đâu. Em bực bội nhắn lại nếu không tới là em ly dị thì đừng trách.
Lão tới, hớn hở đưa cho em hộp quà nhỏ. Em vui lắm. Hai vợ chồng đưa nhau đi ăn, đi chơi tới 9 giờ về. Từ hôm cưới, chỉ có hôm nay là vui nhất thôi. Định bụng về nhà, đêm nay cũng chiến một tí để kiếm đứa con cho vui nhà vui cửa.
Ngờ đâu, em vừa vào nhà, bên ngoài, lão đã quay xe đi thẳng, chỉ nói ngoái lại một câu: "Anh đi nhậu tí anh về'. Em ức, nước mắt cứ thi nhau nhảy. Em tự hứa sẽ không gọi điện, không nhắn tin gì nữa hết, đi khi nào về thì về.
Trằn trọc mãi, xem đồng hồ đã hơn 11 giờ khuya, em sốt ruột quá mới cầm điện thoại điện lão. Mấy cuộc đầu, lão không bắt máy. Tới cuộc thứ 5, lão lè nhè hét lên trong điện thoại: "Đang ở quán bia ôm, gọi gì mà gọi lắm thế!" rồi cúp máy cái cụp. Ngay tức thì, cái điện thoại từ tay em cũng bay véo vào tường.
Giờ thì em đang ngồi lạch cạch gõ đơn ly hôn. Em không thể chịu nổi lão chồng mình nữa rồi. Ham bạn, hám gái, hám bia thế thì cho sống một mình thoải mái mà nhậu. Em còn trẻ, không việc gì phải chịu đựng lão chồng mình cả đời được.
Theo Afamily
Yêu nửa năm tôi mới biết bạn gái đang có chồng Cứ nghĩ mối tình này sẽ có trái ngọt cho đến khi biết được em đang có chồng, thế giới trong tôi như sụp đổ. Câu chuyện tình của tôi kết thúc sau sáu tháng, nhưng vẫn chả biết có nên gọi là kết thúc không vì khi tôi cho là bắt đầu thì mọi chuyện lại không phải như vậy. Cùng cảnh...