Nửa đêm tỉnh giấc, tôi chết điếng khi nghe tiếng rên rỉ phát ra từ phòng ngủ của ô sin…
Tôi vừa cưới được 3 tuần, thời gian quá ngắn ngủi… tại sao có thể xảy ra chuyện tệ hại như này chứ…
Ảnh minh họa
Tôi và Trung cưới nhau sau có hơn 2 tháng gặp gỡ, tìm hiểu. Thực ra tôi thích anh thật lòng, yêu anh thật lòng, nhưng Trung thì đối với tôi không toàn tâm toàn ý. Tôi biết rất rõ điều đấy, anh chỉ lấy tôi do bố mẹ sắp đặt.
Bố tôi và bố Trung là bạn làm ăn, gần đây công việc của bố anh làm ăn không tốt, bên gia đình tôi cũng hỗ trợ nhiều. Mẹ anh quý tôi, thích tôi làm con dâu một phần cũng là vì thế. Thật sự mà nói, tôi cũng không phải cô gái kém cỏi gì. Tôi tốt nghiệp đại học, có thời gian du học nước ngoài, hiện tại công việc cũng rất tốt, thu nhập cao.
Tôi thích Trung ngay từ lần đầu gặp gỡ, còn Trung luôn tỏ ra thờ ơ. Tôi cũng luôn là người chủ động, nhưng hình như người ta nói không sai, con gái chủ động sớm muộn gì cũng bất hạnh mà thôi.
Video đang HOT
Cưới nhau xong, chúng tôi ở với bố mẹ chồng. Nhà anh cũng rộng rãi, sạch sẽ, khang trang lại có giúp việc nên tôi không phải động tay làm việc nhà. Con bé giúp việc nhà anh chừng 20 tuổi, trẻ, khá xinh, khéo léo, nấu ăn ngon.
Tôi hỏi mẹ chồng thuê con bé lâu chưa. Bà bảo 2 năm rồi, nó là con người quen ở quê. Tôi nghe mẹ nói cũng không hỏi thêm gì nữa, cũng cư xử với con bé như em gái của mình.
Cũng vì chồng không yêu tôi nên mọi thứ anh đối với tôi gần như chỉ là trách nhiệm, lúc nào cũng xa lánh, chúng tôi có gần gũi nhau, nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm của anh.
Tôi đi làm cả ngày mệt nên thường tối ngủ rất say. Có khi đặt lưng xuống là làm một giấc đến sáng. Trời có sập xuống chắc cũng không biết gì. Thế nhưng một đêm, khoảng sau 3 tuần chúng tôi làm đám cưới, tôi tự dưng tỉnh ngủ, chắc cũng vì sáng ngày đi liên hoan ăn uống nhiều nên bụng dạ ấm ách. Nhìn đồng hồ có hơn 1h đêm, tôi ngạc nhiên khi không thấy chồng bên cạnh.
Ra ngoài tìm anh, tôi lặng người khi nghe tiếng rên nhỏ xíu phát ra từ phòng để đồ, cũng là phòng của ô sin đối diện. Càng đến gần, tôi càng thấy tiếng rõ hơn. Dù chưa bắt được tận tay, nhưng tôi lờ mờ hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, trong phòng để đồ cửa sổ không có, ngoài cửa chính thì không còn lối nào ra nữa. Tôi bật điện, gọi cả nhà dậy rồi làm ầm ầm lên. Khoảng 10 phút sau, bên trong mới chịu mở. Con bé giúp việc mặt tái me tái mét, còn chồng tôi lúng túng đứng trong góc phòng. Tô còn trân trối không biết làm sao thì mẹ chồng xông vào, bà vừa chửi vừa tát cho con bé kia một trận, đồng thời bảo dọn ngay quần áo, mai ra khỏi nhà này. Sau đó bà túm áo chồng, chửi rủa không ngớt.
Tôi đứng nhìn mà nước mắt chảy ra như mưa. Thật sự không biết nên làm sao bây giờ nữa.
Sáng hôm sau, tôi xin mẹ chồng cho về nhà ở. Bà bảo tôi cứ về đó cho tĩnh tâm, còn anh bà sẽ xử lý, tuyệt đối không được nghĩ quẩn, không được ly hôn. Tôi về nhà, lòng đau như cắt… Giờ chẳng biết nên sống thế nào…
Theo Phunutoday
Nửa đêm bất ngờ tỉnh giấc, thấy anh ngủ gục trước máy tính, tôi lại gần để rồi chết điếng
Tôi cảm thấy ghê sợ, bao nhiêu cảm giác tốt đẹp trước giờ bỗng nhiên mất hết... Giờ tôi phải làm sao đây?
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau từ khi tôi học năm 4 đại học. Anh hơn tôi 3 tuổi, thời điểm đó anh đã đi làm. Chúng tôi đều là người ở quê, cũng đều phải đi thuê trọ.
Anh là mối tình đầu của tôi. Thật sự tôi là người khá khép kín, ngay cả trong chuyện yêu đương cũng rụt rè. Hơn nữa tôi là đứa khá bảo thủ trong chuyện quan hệ trước hôn nhân, chính vì thế dù anh có đôi lần đòi hỏi tôi vẫn kiếm cớ cự tuyệt. Tôi muốn giữ đến cuối cùng, hơn nữa tôi cũng sợ nếu no xôi chán chè rồi anh sẽ chán tôi.
Về phần anh, đòi hỏi mấy lần không được nên cũng thôi. Anh bảo thôi thì tôn trọng quyết định của tôi.
Yêu nhau từ đó đến khi tôi ra trường đi làm, chúng tôi vẫn hoàn toàn trong sáng. Cũng có lần tôi đến phòng anh ngủ lại, nhưng cũng chỉ ôm nhau ngủ "chay" mà thôi.
Tính đến thời điểm hiện tại, công việc của chúng tôi đều khá ổn, gia đình cũng đều đi lại cả. Bố mẹ thúc giục chúng tôi làm đám cưới. Hai đứa cũng gật đầu đồng ý, lên kế hoạch là ra tết.
Cách đây mấy ngày, tôi đến nhà anh chơi, trời mưa nên ngủ lại. Rõ ràng lúc ngủ thiếp đi là anh đã nằm cũng tôi, nhưng nửa đêm tỉnh dậy tôi chẳng thấy anh đâu. Ngó ra ngoài thấy anh ngủ gục bên máy tính. Tôi tưởng anh tranh thủ dậy làm việc, nhưng đến gần, thấy giấy vệ sinh vứt đầy dưới chân. Tôi tái mặt khi nghĩ đến chuyện anh "tự xử". Màn hình máy tính tối sầm, tôi khẽ động vào chuột, màn hình sáng lên hình ảnh của một bộ phim nóng.
Vừa lúc ấy anh tỉnh giấc, thấy tôi anh thoáng chút giật mình. Tôi sợ quá nước mắt cứ thế chảy ra. Sau mấy giây bối rồi, anh gập máy tính vào và nói: "Em nhìn thấy rồi anh cũng chẳng giấu, đàn ông thằng nào cũng vậy, trừ khi yếu sinh lý. Yêu mấy năm mà em cứ giữ khư khư, anh đành phải thế này, anh là người chứ không là thánh".
Mặc dù tôi biết, anh có nỗi khổ tâm của mình nhưng từ hôm đó tới giờ đầu óc tôi cứ ngập ngụa những thứ ghê tởm vô tình tôi nhìn thấy. Tôi phải làm thế nào bây giờ đây?
Theo Phunutoday
Chồng của tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này... Tôi ôm con đứng như chết trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn. Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có...