Nỗi đau dịu dàng
Tôi lại quyết định vào Sài Gòn trong chuyến bay sớm nhất. Bên ngoài ô cửa sổ phi cơ là những dải mây dài trắng như bông tuyết. Tôi chưa biết phải nói gì khi gặp anh. Tôi chỉ biết mình cần phải đi vì tôi nghĩ tôi có quyền làm như thế.
Tôi gọi điện cho anh, nhưng đáp trả chỉ là những lời ậm ừ như bắt buộc. Máy tôi hết phút gọi mà tôi muốn nói với anh biết bao nhiêu. Anh đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị của tôi vì bên anh đang có thừa một người đàn bà khác. Quá thất vọng, tôi đã nói là sẽ xin lại tất cả những gì anh cho đó là kỉ niệm đẹp của một thời yêu nhau. Và tôi đã làm thật. Anh thừa biết tính tôi trẻ con đến phi lý, ương bướng đến lạ lùng. Muốn là làm chẳng cần biết điều đó là đúng hay sai như anh từng nói đó là sự cứng đầu ngớ ngẩn, vậy mà anh vẫn lặng im.
Chiếc ô tô đưa tôi từ bến xe Miền Đông về tới Vũng Tàu lúc 9 giờ mà trời vẫn âm âm buồn ngủ. Lòng nôn nao mong được gặp anh, nhưng lại muốn trì hoãn cảm xúc này thật lâu ở trong lòng. Vũng Tàu êm ả, bình lặng và yên ắng quá. Nó không tấp nập như Sài Gòn. Tôi vác túi thả bộ nghe rõ bước chân mình trên nền đường.
Thứ âm thanh buồn bã này gợi trong tôi nỗi cô đơn rõ nét nhất. Tôi yêu lẫn ghét loại âm thanh này vô cùng. Anh sẽ nghĩ gì khi thấy tôi xuất hiện thật nhỉ? Nhưng mặc, tôi chẳng quan tâm, chỉ biết tôi đến đây là đã đến đây.
Biển vẫn như ngày nào, dường như chẳng có gì thay đổi. Sóng vẫn cuồn cuộn chơi cùng trăng, bỏ mặc bờ lẻ loi đơn chiếc. Cầm chiếc điện thoại trong tay tôi nhắn liên tục “em đang ngồi ngoài biển. Anh có nghe thấy em nói gì không? Anh có nghe thấy gió nói gì không?
Em mang thương nhớ gửi vào trong gió, đôi phút bên anh được nghe anh nói với em”, nhưng anh vẫn không hề nghe thấy cơn bão lòng đang sắp xé nát tâm hồn non nớt nơi tôi. Ngày xưa biển là anh, mà sóng là em. Bây giờ biển là em, mà sóng cũng chính là em.
Con sóng cồn cào, lòng biển cứ nôn nao. Trời hắt hiu quấn vào những tán cây ven đường như những tơ lụa dịu dàng ôm lấy không gian trầm buồn. Lòng tôi se sắt mong manh như tấm bánh tráng sẵn sàng dễ vỡ vụn. Tôi cảm giác như ai đó đang vô tình rưới từng giọt lạnh buốt vào trái tim mình giữa chốn êm đềm xa xôi của mùa đông vùng đông nam bộ. Mùa không mang hoa sứ cho một ai.
Đêm bên biển một mình lạnh ngát nỗi nhớ mênh mang về quá khứ. Cái lạnh vừa đủ để ước cho mình có một vòng tay ai đó ôm ấp dịu dàng. Tôi như người ngủ mơ hay say rượu mà ẩn ức mình mãi trước cái lạnh tê hồn của nỗi lòng. Đèn đường và những chiếc xe nối đuôi nhau tạo thành những vệt dài, tôi ngắm Vũng Tàu với chút như về Hà Nội ồn ã.
Một nỗi buồn mênh mang không tìm ra bến bờ vì hai chúng tôi đã không cùng trên một chiếc du thuyền hứa hẹn một bến đỗ bình yên. Một chút vui vì dẫu sao tôi cũng được bên anh những ngày hạnh phúc tuy quá ngắn ngủi. Được tay trong tay ngắm biển chiều yên ả, dạo mát trên đài tưởng niệm Võ Thị Sáu và lơ lửng trên ngọn Hải Đăng.
Video đang HOT
Anh lý giải thật thẳng thắng và rõ ràng. Anh và cả gia đình anh nữa đã chẳng khi nào thích tôi. Họ đối xử với tôi chỉ vì phép lịch sự tối thiểu của một người khách đến nhà. Anh sợ và cũng không muốn sự ràng buộc nào chạm đến cái đẹp của tình yêu. Tôi đừng chờ và hãy dành tình yêu này cho một người khác, biết đâu người ấy sẽ xứng đáng hơn anh.
Tình cảm lớn lao của tôi dành cho anh vậy mà anh xem như đó là một thứ trách nhiệm? Anh không đón nhận thì tôi mang về được sao? Tội nghiệp cho con tim bé bỏng, nó đã run lên từng chập khi anh ném vào tôi những từ cay độc mà chính tôi cũng không bao giờ dám nghĩ.
Nếu yêu mà không đau khổ khi bị khước từ, người ta đâu còn ca thán về tình yêu như thế? Tôi yêu anh bằng một thứ tình thiêng liêng không chỉ dành riêng cho đôi lứa, nó lớn lao hơn nhiều anh không biết sao NEKO? Trong mắt anh tôi chỉ là một cô bé thích mè nheo, nhõng nhẽo, một kẻ bảo thủ chỉ có nói mà không có làm, v.ô duyê.n đến độ mất tự trọng, cứ mãi lẽo đẽo theo người chỉ coi mình la hạt cát ven sông đến khi nào tìm lại.
Bấy lâu nay chỉ đơn giản có thế khi tôi nằn nì nhắn tin anh mỗi khi thấy nhớ, anh nói những lời nồng nàn là để tôi bớt hụt hẫng trống trải cô đơn? Vậy thì hình bóng tôi trong trái tim anh chắc bé tẹo như một thứ tình cảm đầy ắp giữa nhan gian anh dành cho đồng loại.
Đất Sài Gòn ngậy lên thứ mùi nồng nặc bởi cơn mưa cuối mùa. Đông Sài Gòn không có chút gì se lạnh của gió heo may. Cái nóng phũ phàng không hề e ngại với người từ thành phố biển mới lên. Sân bay lúc này chật kín người. Chiếc phi cơ từ từ cất cánh. Tạm biệt anh, tạm biệt mối tình đầu đầy khắc khoải.
Hà Nội cũng bắt đầu trở lại vẻ náo nhiệt xưa. Trời không lạnh lẽo quá khiến lòng tôi đỡ hiu quạnh. Sự hầm hập bất thường của khí hậu phả vào da thịt nghe thật bức bối.
Chia tay rồi thấy thật xa xôi, thậm chí ngay cả khi tôi và anh hít chung một bầu không khí, thế mà trong lòng tôi anh chợt xa lạ khoảng cách rộng lớn khôn cùng. Đôi khi tôi nghĩ, mình đã thật yêu anh không? Hay vì sự cô đơn cho tôi cái ảo giác đó? Tưởng chừng đây là người có thể khoả lấp nỗi cô đơn trong tôi nhưng hoàn toàn anh vẫn là anh, là một người bạn, đúng hơn là một người anh quan tâm chăm sóc và chỉ dành cho tôi trong chừng mực như thế, và chỉ thế mà thôi…?
Đêm đang trở mình sang một ngày mới, còn tôi vặn vẹo suốt vì những gì còn quá hỗn độn trong đầu và quay quắt với những gì anh nói “mất anh Thành không phải là mất tất cả, vì danh giới giữa được và mất thật khó mà xác định.”
Nước mắt tôi chảy dài bên khoé. Tôi đã muốn và đã cố quên anh rồi, sao anh không nhẫn tâm hơn chút nữa, một chút nữa thôi sẽ giúp tôi có cớ mà oán hận và quên anh, để tôi có thể dễ dàng loại bỏ hình bóng anh ra khỏi lồng ngực kìm nén bao ngày. Đằng này anh như thế làm tâm tư tôi càng thêm nhung nhớ chờ mong, như hy vọng sẽ có một phép màu nào đó vào một ngày không xa, anh sẽ quay về. Tất cả chỉ là giấc mơ không có thực vì mọi thứ không đi theo những gì tôi nghĩ và mong muốn nữa rồi. Anh đã quay lưng với tôi và với chính cảm xúc của mình.
Thêm một năm nữa tôi sẽ bao nhiêu tuổ.i nhỉ? chợt ước gì tôi có thể quên đi năm tháng và quên anh. Chợt ước gì tôi chưa bao giờ gặp gỡ anh trong đời. Có lẽ trái tim tôi sẽ ngủ yên hơn, đỡ khắc khoải mơ mộng. Đất Hà thành nhiều người qua lại nhưng sao tôi thấy mình quá đơn côi.
Tiếng hát trong veo từ nhà ai “có những đêm anh nằm long thao thức, có những đêm anh cần phải suy nghĩ về anh, về em, về nhau, về bao chuyện lâu nay… đối với anh em vẫn là cô bé, những nghĩ suy trong đầu còn non nớt, chẳng lo ngày mai ngày sau đến, chỉ xem tình yêu như giấc mơ dịu ngọt. Dù rằng anh sẽ cố dành chọn thời gian để luôn bên em, dành vòng tay âu yếm lắng nghe buồn vui của em mỗi đêm. Nhưng biết sau này cuộc sống không đẹp, tựa như giấc mơ chính em đang mơ…”
Tôi khẽ khàng cất cao giọng hát tiếp “tình yêu non nớt em dành nhỏ xinh và rất vô tư, nụ cười em đó, khi kề bên anh, nhưng nghĩ suy sẽ lớn theo em. Và đó là lúc giấc mơ được nhiệm màu”. Sương đêm như toả lan theo từng hơi thở của cõi lòng mình. Có lẽ tôi cũng nên yêu anh bằng tình nhân gian như anh đang dành cho tôi. Và nếu như con tim tôi làn được thế thì còn gì để tôi phải ưu tư hơn nữa.
Tôi không rõ mình buồn hay vui. Chỉ thấy khi chớp chớp biết mình đang ướt…hay hat sương Hồ Gươm còn vấn vương đọng lại trên mi mắt mình…?
Theo VNE
Hễ gặp đàn ông là buông thả
Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ.
Tới bây giờ Hồng vẫn không hiểu vì sao mà Minh lại không cưới cô làm vợ, dù trước đó anh nói anh rất thích mẫu người như cô. Một thời anh đã từng mê đắm cô vì lối sống thoáng của phương Tây.
Dù có yêu Hồng nhưng Minh lại không chọn cô làm vợ, mọi việc vỡ lẽ khi Minh tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình vào tháng 3 tới. Hồng đau khổ gọi điện tìm gặp Minh, nhưng rồi khi gặp nhau Minh chỉ nói "anh không thể cưới một người phụ nữ hễ gặp đàn ông dù chỉ một lần mà em đã lên giường được với họ". Nghe câu nói đó, Hồng thấy đắng lòng cô quỵ xuống vì đau khổ.
Hồng vốn là con một gia đình khá giả ở Hà Nội, cô từng 3 năm du học ở Anh về. Từ nhỏ, Hồng thuộc diện sống thoáng. Cô thường chơi thân với lũ bạn là con trai hơn con gái. Sau những năm học ở Anh, Hồng tự xác định cho mình cách sống thoáng hơn mọi người. Hồng không nhớ rõ cái cảm giác đầu tiên lên giường với một người đàn ông mà chỉ nhớ lờ mờ mình đã từng lên giường với trai sau khi đi bar vì cô đã say. Mãi tới sáng dậy cô mới tỉnh giấc biết mình hiến thân cho một tên "mắt xanh mũi lõ".
Từ đó, cảm giác được yêu, khao khát được yêu khiến cô sống buông thả, dễ dãi. Cô sẵn sàng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào mà cô cảm tình. Không kể nghề nghiệp hay tuổ.i tác, miễn là Hồng thích và người đó làm cô thỏa mãn. Cho tới ngày cô gặp Minh, cô mới hiểu ngoài tìn.h dụ.c còn có một thứ đó là tình yêu. Hồng tự nhủ, Minh là người cuối cùng Hồng sẽ ở lại bên Minh.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ như Hồng nghĩ, bởi ngược lại với suy nghĩ của cô, Minh thấy Hồng là người phụ nữ quá dễ dãi. Đúng là ban đầu Minh rất ấn tượng với Hồng, bởi cô có một thân hình quyến rũ, gương mặt thanh tú. Minh đã tìm mọi cách làm quen với cô. Không ngờ kết quả lại ngoài mong đợi của Minh. Chỉ đêm hẹn hò đầu tiên, Hồng đã ngỏ lời mời Minh lên giường với cô.
Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực" (Ảnh minh họa)
Minh cũng chẳng mất gì anh đồng ý ngay với đề nghị của Hồng. Càng ngày Minh càng thấy người phụ nữ này quá thoáng, quá nông cạn. Rồi những câu chuyện Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ. Cô còn nói bóng gió, nếu Minh không đến không ở bên cô thì cô cũng sẽ có người khác. Theo như Hồng nói thì cô có cả tá đàn ông theo đuổi, kể cả những người có gia đình cũng luôn gợi ý hẹn hò với cô. Từ chỗ "đam mê" Minh chuyển sang nghi ngại, e dè. Anh tìm mọi cách lảng tránh cô, nhưng như người ta nói Minh chàng chạy trốn, Hồng càng tìm đến anh.
Đến một ngày khi Minh gặp người con gái khác, cô ấy tuy không xinh nhưng cũng thuộc diện sắc nước hương trời. Cô ấy có cách sống kín đáo tế nhị và biết giữ mình. Minh phải mất một thời gian tìm hiểu, theo đuổi mới chinh phục được trái tim người đẹp. Thời gian đó, anh không gặp Hồng, bởi anh biết, anh không thể hòa hợp với cô và cũng không muốn làm cô tổn thương hi vọng hơn nữa.
Còn Hồng đã chuẩn bị một màn cầu hôn rực rỡ, nhưng cô đã bị Minh từ chối trong bẽ bàng. Hồng tìm gặp Minh và nói những lời cay đắng như "vì sao ngày xưa lúc mới bắt đầu anh nói, anh thích người con gái như tôi", "anh nói anh thích kiểu phụ nữ sống Tây, sống thoáng cơ mà...".
Chưa bõ tức, cô tìm mọi cách để gặp cô người yêu mới của Minh "đán.h ghe.n", cô lao thẳng vào cơ quan cô gái chử.i bới ầm ĩ "nào cô là đồ cướp người yêu, cướp chồng sắp cưới của tôi", "cô là loại đàn bà lẳng lơ",... Nhưng kết cục cô đã bị cô gái đó, nói cho một trận tức đến nghẹn ngào: "Cô tưởng, người đàn ông sẽ kết hôn với một người phụ nữ dễ dãi gặp ai cũng có thể lên giường ngay sao? Cô nghĩ tôi và Minh đã đến mức đó hay chưa? Tôi không chạy theo anh ta mà anh ta chỉ muốn tìm hiểu tôi thôi. Nếu cô thấy không cam thì làm ơn đưa anh ta ra khỏi cuộc đời tôi đi".
Trước mặt đông người Hồng chỉ dám im lặng, cô không nói gì thêm. Cô biết khi cô đi đán.h ghe.n với người ta, chứng tỏ cô đã thua rồi. Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực". Cô xó.t x.a ân hận chỉ mong sao, mình sẽ gặp Minh sớm hơn, biết đâu Minh đã nghĩ khác về cô rồi.
Theo VNE
Con gái ơi, tuổ.i xuân ngắn lắm! Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổ.i xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi! Có một sự thật là con trai càng đứng tuổ.i thì càng hấp dẫn và ra dáng đàn ông, trong khi con gái một khi...