Nỗi chạnh lòng giáo viên môn phụ
Mỗi dịp 20/11, nhìn các đồng nghiệp được học trò, phụ huynh tíu tít tặng hoa, quà…, nhiều giáo viên môn phụ không khỏi chạnh lòng dù cũng làm việc vất vả, tâm huyết.
Tủi thân nhiều nên quen rồi
Chuyện quà cáp cho giáo viên có lẽ “ nóng” nhất ở gia đình có con học mầm non, phổ thông trong những ngày này, vì chỉ còn ít hôm nữa là đến ngày 20/11.
Để tránh đau đầu trong việc mua quà vì sợ cô giáo không dùng, một số phụ huynh chọn cách đi phong bì. Cũng có phụ huynh cho rằng, đi phong bì để cảm ơn cô giáo, giúp cô tăng thu nhập.
Trong khi các giáo viên chủ nhiệm, giáo viên dạy các môn chính đang vui vẻ vì được học sinh, phụ huynh tôn vinh, tặng quà… thì nhiều giáo viên môn phụ ngậm ngùi tự an ủi với nỗi niềm kép phụ.
Giáo viên dạy môn phụ, ngày 20/11 lại có những ngậm ngùi khi học sinh tíu tít bên giáo viên chủ nhiệm. Ảnh: Gia Đình & Xã Hội.
Nhắc đến ngày 20/11, dù dạy học được gần 10 năm, nhưng với cô T.Dương, giáo viên môn Mỹ thuật (trường THCS T.L, Hà Nội) vẫn còn cảm giác man mác buồn khi nghĩ tới cảnh đồng nghiệp nhận được nhiều hoa, quà từ học sinh, trong khi mình hầu như ít nhận được những tình cảm đặc biệt ấy.
Cô Dương chia sẻ, khi còn là sinh viên sư phạm, đi thực tập thật vui và hạnh phúc khi được các em học sinh yêu mến, đón nhận; lúc chia tay ai cũng khóc vì phải rời xa cô. Nhưng đến lúc ra trường, cô cảm thấy hụt hẫng khi mình chỉ là giáo viên môn phụ. Ngày 20/11 đầu tiên, cô cảm thấy thực sự tủi thân.
“Giờ tôi đã không còn cảm thấy buồn như trước nữa, phần vì quen rồi, phần vì xác định gắn bó với nghề, với học sinh nên cũng không quan tâm đến chuyện đó.
Nói thật, lương của giáo viên môn phụ khá thấp, ngoài ra không có khoản gì thêm, cũng ít cơ hội để làm thêm, dạy thêm vì học sinh chỉ học môn này cho xong, hơn nữa có đi dạy ngoài cũng ít người học. Tôi cũng không có nhiều thời gian vì cũng phải soạn giáo án, dạy trên lớp như các giáo viên môn chính”, cô Dương chia sẻ thêm.
Cô Phương, giáo viên dạy môn Tin học (ở quận Đống Đa, Hà Nội) chia sẻ: “Nhiều lúc là giáo viên môn phụ cũng cảm thấy nản bởi lương thấp, cũng phải dạy đủ tiết theo quy định, ngoài ra còn “cõng” dạy thêm môn phụ khác như giáo dục công dân, sinh hoạt ngoài giờ… Hầu như xong lễ kỷ niệm ngày 20/11 ở trường là về nhà, dù khá buồn nhưng cũng thấy lòng thanh thản, nhẹ nhõm”.
Những day dứt, khổ tâm
Video đang HOT
Theo chia sẻ của một số giáo viên dạy môn phụ như: Thể dục, mỹ thuật, tin học, hát nhạc…, không chỉ ngày 20/11 khiến họ chạnh lòng, mà quá trình công tác đã phải trải qua nhiều day dứt, nỗi khổ tâm từ lúc đi dạy học đến nỗi muốn bỏ nghề.
Theo họ, bản thân hệ thống giáo dục đã có sự phân biệt môn chính, môn phụ. Học để đi thi cũng là lý do khiến nhiều phụ huynh cũng như xã hội nhìn nhận môn phụ cốt để cho đủ chương trình.
Trên thực tế, nhiều giáo viên vì đam mê mà theo đuổi ngành học yêu thích, chứ không phải điểm kém mới sang ngành học của môn phụ.
Chia sẻ về thực tế đời sống giáo viên hiện nay và chuyện quà cáp ngày 20/11, NGƯT Nguyễn Tùng Lâm – Hiệu trưởng trường THPT Đinh Tiên Hoàng (Hà Nội) cho biết, hiện nay, dù được coi là có lương cao, nhưng nhiều giáo viên còn gặp khó khăn, chưa thể yên tâm với nghề, nhất là các giáo viên dạy các môn được cho là môn phụ.
Tuy nhiên, chuyện quà cáp, phong bì nhân ngày Nhà giáo đã bị biến tấu, làm mất đi giá trị ý nghĩa tốt đẹp giữa thầy và trò. Thực tế người giáo viên không nghĩ ra ngày này để nhận quà, mà bản chất đây là ngày tôn vinh người giáo viên với công lao giáo dục các thế hệ.
“Một bộ phận giáo viên vì thiếu bản lĩnh mới đi nhận phong bì, quà đắt tiền từ phụ huynh hay người học. Thậm chí, có giáo viên còn gợi ý, ép buộc phụ huynh phải biếu xén… Giáo viên cần tỉnh táo từ chối nhận những món quà đắt tiền, phong bì. Tôi thấy, vẫn còn đó nhiều nhà giáo không bao giờ nhận quà, không cho phụ huynh đến nhà nhân ngày 20/11.
Nghề giáo viên không giàu lên nhờ ngày 20/11. Người giáo viên cần nhận thức đúng vai trò, việc làm của mình để trở thành tấm gương sáng cho học sinh noi theo” , thầy Nguyễn Tùng Lâm đưa ra lời khuyên
Theo Quang Anh/Gia Đình & Xã Hội
Người thầy 'mê' học sinh cá biệt
Không trực tiếp làm chủ nhiệm, lại có thời gian dài lãnh nhiệm vụ tổ phó, tổ trưởng tổ giám thị, nhưng thầy được rất nhiều học trò mê, trong đó có nhiều em ương ngạnh, cá biệt.
Facebook của thầy có hơn 1.500 bạn, chủ yếu là học sinh, thường xuyên theo dõi.
Thầy không dạy văn, toán, tiếng Anh hay các môn quan trọng để thi ĐH mà là một môn "không hào hứng lắm" với hầu hết học sinh THPT: thể dục.
Đó là những điểm khác biệt về thầy Lương Văn Thanh, giáo viên thể dục trường THPT Thủ Thiêm, Q.2 TP.HCM - người đã có hơn 25 năm theo đuổi sự nghiệp trồng người.
Học trò cũ và mới tặng hoa chúc mừng thầy Thanh nhân Ngày nhà giáo VN 20/11.
"Tự nguyện" làm giám thị
Với quan niệm "giáo dục học trò là trách nhiệm của nhà giáo. Phải dạy người trước khi dạy chữ", từ khi bắt đầu nghề dạy học thầy đã tự nguyện làm giám thị cho học sinh theo cách của riêng mình.
Không là giáo viên chủ nhiệm, cũng không dạy môn học có nhiều thời gian gần học sinh, thầy tìm cách tiếp xúc với trò mọi lúc mọi nơi, trong những giờ dạy của mình, trong các hoạt động thể dục thể thao, qua trao đổi với đồng nghiệp, phụ huynh...
Hơn 25 năm dạy học, thầy không nhớ đã đến nhà bao nhiêu học sinh, đã gặp bao nhiêu phụ huynh, trong những hoàn cảnh nào... Nhưng đến nay thầy vẫn luôn khắc tâm: muốn uốn nắn một người thì phải hiểu "tâm tính đó từ hoàn cảnh nào mà ra".
Một học trò mất cha mất mẹ, sống với dì nhưng dì cũng không dạy bảo nhiều, chỉ cho ăn cho mặc, cấp THCS đã nổi lên như là một "tay anh chị" đáng nể, lên THPT càng muốn chứng tỏ uy lực của mình.
Thầy tìm hiểu hoàn cảnh rồi nhận ra rằng do mặc cảm không cha không mẹ, thiếu sự quan tâm chăm sóc. Ngỗ ngược, phá phách, muốn người khác nể sợ, sống như bụi đời là những bộc phát của trò để chống lại cảm giác đó.
Thầy đã dành sự quan tâm đặc biệt đến trò, bù đắp phần nào sự thiếu hụt. Thầy động viên tinh thần, nhiều lần chở trò về tận nhà. Ngay cả khi dì bán nhà, trò không có chỗ ở, thầy đã gửi trò ở nhà người quen.
Trước ngày trò thi tốt nghiệp, thầy nhắn tin, động viên trò đi thi, theo trò đến tận phòng thi như là cha, là mẹ.
Ba năm học trôi qua, tính khí của trò đã thay đổi và đặc biệt trò không hề gây ra một cuộc ẩu đả nào, bởi bản thân trò cũng sợ thầy buồn.
Từ sự theo sát của thầy với học sinh trước đó, tám năm trở lại đây thầy được ban giám hiệu nhà trường đưa vào tổ giám thị.
"Thầy Thanh là người địa phương, lại dạy thể dục, có thời gian để tiếp cận học trò, gắn bó với trường đã lâu nên trường sắp xếp thầy vào vị trí này" - thầy Nguyễn Tiến Hỉ, hiệu trưởng nhà trường, cho biết.
Giúp trò "cá biệt" khám phá chính mình
Thầy lý giải: "những học sinh "cá biệt" thực tế không có gì cá biệt cả. Những em này có thể không giỏi toán, văn, ngoại ngữ... nhưng có thể lại rất khá trong chạy, nhảy, đá bóng, đá cầu hoặc kỹ năng khác. Mà thực tế những trò hiếu động thì thích chơi thể thao lắm.
Dạy những lớp này, tôi có thể giúp các em khám phá khả năng của mình, giúp các em biết sử dụng năng lượng vào đâu và bản thân tôi cũng thấy hữu dụng khi có thể chủ động lên kế hoạch cho các hoạt động ngoài giờ lên lớp".
Thầy không quên được cậu học trò đích tôn của một dòng họ danh tiếng làm giáo viên chủ nhiệm "nhức đầu" không biết bao nhiêu lần. Trò tính khí ngang tàng, lại được gia đình cưng chiều, lên thành phố sống với cô như chim sổ lồng, như cá gặp nước, chỉ mải chơi không lo học hành. Qua hai lần phạt, thầy tạo cho trò cơ hội thể hiện mình.
Biết trò thích đá banh, thầy cho trò ra sân bóng rồi hỏi han, phân tích, kèm cặp cả những môn học khác. Cứ như vậy, trò bớt tính ngang tàng rồi chuyên tâm học hành, tiến bộ đến mức bà nội của trò đã phải thốt lên: "Không biết thầy dạy làm sao mà nó thay đổi quá".
Không ai nghĩ trò sẽ đậu tốt nghiệp THPT, đậu ĐH, CĐ nhưng riêng thầy thì tin. Và trò đã làm được. Từ đó, gia đình trò coi thầy như một ân nhân.
Khi tiếp xúc học sinh cá biệt, thầy thường kể câu chuyện của chính mình. "Tại sao học giỏi toán mà đi dạy thể dục?", nhiều bạn học ngày xưa của thầy vẫn thốt lên như vậy bởi không thể hiểu nổi cách thầy chọn môn học được coi là "hẩm hiu" trong nghề dạy học để ôm vào mình, trong khi có khả năng theo một con đường rực rỡ hơn.
Thầy lại nói với trò: "Thầy chọn thể dục chứ không chọn toán vì bất cứ lúc nào, cứ được vận động cùng mọi người, làm nóng lên tinh thần thể dục thể thao là thầy thấy vui, thấy hạnh phúc".
Và rồi thầy dạy học sinh: hãy học những gì mà em cảm thấy gắn bó, thấy yêu và có thể sống hết mình với nó. Môn học nào cũng trở nên hữu ích nếu đi đến tận cùng của sự đam mê.
Với thầy, thể dục thể thao là môn tổng hợp tất cả các môn, là kỹ năng sống mà bất kỳ học sinh nào cũng cần.
Trò đá bóng không chỉ để giải phóng năng lượng, rèn cơ bắp, sức bật mà còn thể hiện sự dẻo dai, nhẫn nại theo đuổi mục đích, rèn tính công bằng, bình đẳng, tôn trọng pháp luật trong cạnh tranh, trong cuộc sống.
Đá cầu, bơi lội, nhảy cao, nhảy xa... mỗi môn học là một cách để học sinh tiếp cận với cuộc sống, với các kỹ năng làm chủ bản thân.
Cứ thế, thầy vừa dạy học sinh các môn học, vừa kể những câu chuyện liên quan đến cuộc sống để trò hiểu, trò cảm và từ từ thấm các kỹ năng.
"Mình thương trò, giúp trò khám phá khả năng bản thân, tìm được ý nghĩa việc học tập, rèn luyện. Trò cảm nhận được tấm lòng của mình, rồi tất cả sẽ tốt lên thôi" - thầy nói.
Theo Mỹ Dung/Báo Tuổi trẻ
Học sinh làm bánh ga tô kỷ lục tặng thầy cô giáo Học sinh trường THPT Việt Đức (HN) đã làm chiếc bánh kem dài 2,4m, rộng 1,2m và dày 1,2m gửi tới các thày cô trong trường. Sáng nay (19/11), CLB Ban Lãnh đạo trẻ trường Việt Đức, Hà Nội đã phải dậy từ 5h sáng chuẩn bị nguyên liệu để làm chiếc bánh gato kỷ lục tri ân các thày cô giáo nhân...