Những người giữ lửa giữa sóng biển Trường Sa
Gặp sóng lớn, con tàu lắc mạnh, anh nuôi vừa lo tránh nồi nước sôi, vừa lựa theo con sóng để thái thịt, đảo đồ. Với họ, dù khó khăn cỡ nào thì bếp ăn trên tàu vẫn phải đỏ lửa để nấu những bữa cơm nóng sốt phục vụ bộ đội.
“Chọn được anh nuôi theo tàu khó lắm! Nấu ăn ngon thì có lẽ dễ tìm, chứ tìm người có sức khỏe, chịu đựng được sóng gió thì có khi chục người mới chọn được một”, thượng úy Phạm Hồng Phú, chính trị viên tàu HQ 561, nói. Chuyến ra khơi đầu tháng 1, ngoài 3 anh nuôi phục vụ thuyền viên, còn có 12 người được tuyển chọn từ gần 600 chiến sĩ hậu cần trong đất liền để phục vụ đoàn công tác. Vậy mà khi tàu nhổ neo, chỉ còn đúng 3 người không say sóng.
Một ngày của anh nuôi bắt đầu từ 3h với việc nhặt nhạnh rau, thái thịt, vo gạo nấu cơm để có bữa sáng vào lúc 6h, sau đó lại tất bật rửa chén, bát để chuẩn bị bữa trưa, tối. Mỗi lần tàu rung lắc vì gặp sóng lớn, anh nuôi vừa đơm cơm, vừa bấm chặt ngón chân xuống sàn tàu, nhưng vẫn bị sóng đán.h chòng chành chực ngã.
Để có được bữa cơm cho thuyền viên, bộ đội và đoàn công tác, các anh nuôi trên tàu hải quân luôn tất bật. Ảnh: Nguyễn Đông.
“Hôm mới đi biển, gặp sóng lớn, do say sóng nên em phải chạy ra ngoài nôn, sau đó lại vào bếp để kịp bữa cơm cho đoàn”, chiến sĩ Nguyễn Xuân Hóa vừa kể, tay vừa ghì chặt vào mép bàn khi căn phòng bếp chao đảo như có động đất.
Từng 13 lần đảm nhận việc bếp núc trên các con tàu, bếp trưởng tổ phục vụ đoàn công tác Nguyễn Xuân Thịnh kể, ngày trước khi theo tàu vận tải đi tặng quà Tết và thay, thu quân, do không có khu nhà bếp nên anh em phải quây bạt ngay trên boong để nấu ăn bằng than tổ ong. Cứ lo xong cơm bữa sáng họ lại bắc bếp nấu bữa trưa.
“Bây giờ đi chuyến tàu hiện đại hơn, nhưng khi sóng lớn đầu bếp vừa lo tránh nồi nước sôi, vừa chạy theo độ nghiêng của tàu để thái thịt, đảo đồ ăn, chia mâm”, anh Thịnh nói và cho biết dù dày dạn kinh nghiệm, nhưng từ đầu chuyến ra khơi đến giờ, anh từng ba lần bị bỏng vì sóng đán.h vào tàu làm nghiêng nồi, nước nóng bắ.n vào tay, chân.
Lênh đênh giữa sóng biển, khó khăn lớn nhất của anh nuôi là việc bảo quản nguồn thực phẩm luôn tươi sống. “Bây giờ những tàu mới đóng đã có hệ thống tủ đông, chứ ngày trước đi tàu vận tải thì việc bảo quản thức ăn vất vả lắm!”, trung úy Nguyễn Thanh Phong, trợ lý hậu cầu tàu HQ 561, nói.
Từng can qua nhiều con tàu vận tải, anh Phong không thể quên những lần chạy đôn chạy đáo mượn tủ lạnh của các đơn vị mang xuống tàu, nhưng nhiều khi cây cải bắp to đem ra chế biến chỉ còn sử dụng được phần lõi. Rau xanh cũng chỉ ăn được tầm 3 ngày đầu, những ngày sau đó ngoài thịt cá thì chỉ có củ, quả. “Nhiều lần phục vụ đoàn diễn tập trên biển, anh em phải mang đất cùng thùng xốp theo để trồng rau mầm cải thiện bữa ăn”, trung úy Phong kể.
Việc chia cơm được định lượng cẩn thận để đảm bảo bữa ăn người lính. Ảnh: Nguyễn Đông
Video đang HOT
Nấu được bữa cơm giữa biển đã khó, không ít lần vì sóng lớn, anh em nhà bếp làm đổ đồ ăn, phải nhường phần ăn của mình cho bộ đội và đoàn công tác rồi cắm thêm cơm, nấu thêm đồ ăn cho mình. Niềm vui giản đơn với những đầu bếp chính là sau khi vất vả nấu xong bữa cơm, bộ đội ăn hết veo. “Vì như vậy chắc anh em ăn ngon miệng. Còn hôm nào dư nhiều cơm thì buồn lắm!”, trung úy Phong thật thà.
Hơn 10 năm theo những con tàu ra Trường Sa, anh nuôi Nguyễn Ngọc Hưởng (31 tuổ.i, quê Nam Định) vẫn còn nhớ những lần nấu hàng chục mâm cơm, nhưng chỉ có vài người xuống nhận cơm về ăn. Hay có khi bắt được con cá mú to hơn 30 kg, luộc lên cho anh em nhưng không ai đủ sức ăn vì say sóng. “Anh em bị say sóng nên không ăn được gì. Có người vừa bước lên tàu là nằm vật ra ngay khu chuồng lợn, bị lợn đè lên người cũng không hay biết”, anh Hưởng kể.
Những lúc rảnh rỗi, anh nuôi sẵn sàng buông câu để có cá tươi cải thiện bữa ăn cho cả đoàn. “Ngày mai sẽ có món cháo ra trò!”, trung úy Thịnh cười giòn tan khi mất cả tiếng câu được con cá ngừ to hơn 15 kg ở khu vực đảo Tốc Tan.
Theo VNE
Cô gái 5 năm không ăn cơm, chỉ ăn hoa quả
Đột nhiên sau vài ngày bỏ ăn, chẳng hiểu nguyên nhân gì mà cứ động đến cơm hay thức ăn Tuyến lập tức nôn thốc tháo. Vậy là, suốt 5 năm trời, cô chỉ sống nhờ rau luộc và hoa quả.
Căn bệnh lạ lùng đã biến Tuyến từ một cô gái béo tốt, khỏe mạnh trở thành "bộ xương di động".
Cô gái mắc bệnh kỳ lạ ấy là Nguyễn Thị Tuyến (23 tuổ.i, thôn Cửa Hà 1, Cẩm Phong, Cẩm Thủy, Thanh Hóa). Không ăn được trọng lượng của Tuyến giảm xuống một cách thảm hại, người xanh xao, gầy đét chẳng khác nào bộ xương di động.
Bố mẹ Tuyến là ông Nguyễn Văn Lộc và bà Trần Thị Tú tá hỏa đưa con đi khám hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng vẫn chẳng rõ nguyên nhân.
Nguyễn Thị Tuyến trước (ảnh trái) và sau khi mắc căn bệnh kỳ lạ.
Cô gái siêu... gầy
Chúng tôi tìm đến nhà Tuyến vào một ngày cuối thu. Ngôi nhà ống mới xây ở cuối con hẻm nhộn nhịp tiếng trẻ con nô đùa rôm rả. Thấy có khách, ông Lộc, Bố tuyến vội vả lên nhà tiếp. Sau một hồi chuyện trò và biết ý định chúng tôi muốn gặp tìm hiểu chuyện cô con gái ông mấy năm nay bỗng nhiên không ăn được cơm ông vội lắc đầu xua tay: "Chưa chắc em nó đã đồng ý gặp các anh đâu. Chẳng là, từ ngày mắc bệnh con bé hay xấu hổ, ngại tiếp xúc với người ngoài lắm. Người quen thì nó nói chuyện bình thường chứ với người lạ, nó thậm chí còn không dám ngồi đối diện."
Bên ấm trà nóng ngùn ngụt khói, bà Tú vợ ông Lộc buồn bã tiếp lời: "Cách đây gần 5 năm, Tuyến bị thi trượt tốt nghiệp lớp 12, cháu nó bị sốc, khóc lóc và bỏ ăn mấy ngày liền. Vợ chồng tôi cũng động viên cháu nếu không đỗ năm nay thì sang năm thi lại nhưng nó vẫn suy nghĩ ghê lắm, gia đình tôi cũng chẳng biết phải khuyên nhủ sao nữa. Tôi nhẩm bụng, chắc buồn bã mấy ngày rồi cháu sẽ nguôi ngoai.
Chẳng ngờ, cả một thời gian dài tiếp theo cháu vẫn không đã đụng gì đến cơm cháo. Thấy thế, vợ chồng tôi ép cháu ăn thì cháu trệu trạo nhai được bao nhiều lại nôn thốc nôn tháo ra hết. Mà lần nào đụng đến cơm hay thức ăn thì lại là như vậy. Hoảng quá, tôi mua thử hoa quả về cho cháu ăn thay cơm thì Tuyến lại ăn no được và không bị nôn.
Thế nhưng, chúng tôi nghĩ, dù ăn gì thì cũng chẳng thể thay cơm, nếu cứ kéo dài thì chắc chắn sức khỏe của cháu sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ vậy, vợ chồng tôi vội vàng khăn gói đưa cháu ra Hà Nội khám. Thế nhưng, đi mấy bệnh viện các bác sĩ khẳng định cháu hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh gì. Suốt từ bấy giờ đến nay đã 5 năm, Tuyến chẳng hề đụng tới một hạt cơm nào, người càng ngày càng héo mòn như que củi".
Nghe tin có nhà báo đến nhiều người hành xóm cũng túm tụm đến nhà bà Tú góp chuyện. Chị Đới Thị Hiền, là người sống kề bên nhà bà Tú chen vào: "Trước đây nó nặng 50kg cơ, nhưng một thời gian ai nhìn nó cũng sợ vì nó gầy quá. Mọi người cứ tưởng nó bệnh gì, nhưng sau khi biết chuyện ai nhìn cũng thương".
Thấy mọi người nói nhiều về Tuyến nhưng từ lúc chúng tôi đến thì chưa thấy cô gái này xuất hiện. Bố tuyến bảo, có người muốn gặp thì cô gái vội trốn biệt xuống bếp, dù hết ông Lộc xuống gọi lại đến bà Tú xuống thuyết phục nhưng Tuyến vẫn nhất quyết không lên gặp chúng tôi. Chúng tôi đành phải "liều" trực tiếp xuống gặp Tuyến. Sau một hồi nói chuyện và được sự động viên của người thân, Tuyến mới đồng ý lên nhà nói chuyện với chúng tôi.
Tuyến đỏ bừng mặt, lúng túng bảo: "Em chẳng muốn kể chuyện, không muốn lên báo, người ta mà biết thì... em làm sao lấy được chồng". Nghe Tuyến nói vậy, mọi người có mặt đều phá lên cười. Thì ra, theo lời Tuyến, từ ngày mắc "bệnh lạ", Tuyến tự ti với thân hình cò hương của mình. Thế nên, cô rất ngại tiếp xúc với người lạ.
Nói chuyện với Tuyến, lúc này tôi mới có dịp quan sát kỹ cô gái. Đúng như vợ chồng ông Lộc bà Tú kể, thân hình Tuyến gầy như một cây củi khô, làn da xanh dớt như tàu lá, khuân mặt hốc hác. Nếu không được giới thiệu trước, hẳn tôi nghĩ cô gái đang ở tuổ.i đôi mươi này chỉ là đứ.a b.é 13-14 tuổ.i.
Ăn hoa quả để cầm hơi
Tuyến kể, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn khỏe mạnh và phát triển bình thường thậm chí còn háu ăn nữa. Vì vậy, năm lớp 12 Tuyến béo lắm. "Sau khi bỏ ăn mấy ngày, ít hôm sau chẳng hiểu sao nhìn thấy thức ăn em cũng rất đói và thèm. Thế nhưng, em vừa đưa thức ăn vào miệng là lại nôn thốc nôn tháo ra ngay. Em cũng sợ lắm, chẳng biết mình mắc bệnh gì nữa", Tuyến tâm sự.
Tuyến bảo, từ ngày không thể ăn được cơm, đến nay thức ăn chủ yếu của Tuyến là hoa quả. Mùa nào có quả gì thì đó chính là đồ ăn thay cơm của Tuyến. Tuyến kể, có lúc, cô có thể ăn hết 5kg táo mèo hay cả buồng chuối là chuyện bình thường.
Bà Tú tâm sự: "Nhiều hôm mới sáng ra thấy con mang xoài xanh ra làm bữa sáng mà thấy phát sợ. Ngày nó mới bị bệnh lạ đời ấy, tôi phải mua cả yến xoài nhét vào trong tủ cho nó ăn dần. Thậm chí, quả chanh chua như vậy mà nó ăn được cả tuần. Tôi sợ nó ăn chua nhiều quá sẽ hỏng dạ dày nhưng không cho nó ăn thì nó lại đói. May mắn đi khám bác sĩ bảo, nó không mắc bệnh gì".
Bà Tú kể, những ngày đầu Tuyến không ăn được người cô gầy đét lại, cô không dám ra đường, có lúc tưởng chừng như cô không thể sống được nhất là vào mùa đông ông bà Tú luôn phải sắm một cái lò sưởi bằng than để cho cô ngồi sưởi.
Tan giấc mơ làm cô giáo
Sau khi mắc bệnh một thời gian, vợ chồng bà Tú xin cho Tuyến học lại để ôn thi tốt nghiệp năm sau nhưng do sức khỏe quá yếu nên Tuyến đành bỏ học giữa chừng. Bà Tú ngậm ngùi kể, trước kia Tuyến rất vui tính và ham học. Thậm chí, Tuyến đã lên kế hoạch ôn thi để thi vào trường Đại học Sư phạm. Trở thành cô giáo là ước mơ từ nhỏ của Tuyến. Thế nhưng, vì trượt môn tiếng Anh mà ước mơ đó mãi chỉ là ước mơ. Chẳng những thế, nó còn khiến Tuyến trở thành người... "bất bình thường".
Ông Lộc và bà Tú lấy nhau từ năm 1989 và có sinh được 3 người con. Tuyến là con đầu và là người con gái duy nhất nên tình cảm có phần ưu ái hơn, tuy gia đình không khá giả nhưng cũng muốn Tuyến học hành đỗ đạt để sau này đỡ khổ hơn. Thấy con bị bệnh bao nhiêu vốn liếng ông bà Lộc đều dồn hết vào việc đi khám cho Tuyến, bệnh viện không được ông bà Lộc lại tìm đến thuố.c nam, thậm chí cầu cúng nhưng tiề.n thì mất mà tật thì vẫn mang.
Ông Lộc cho biết: "Nhiều người nói nhà tôi cho con ăn giấm nên con tôi đang béo bỗng nhiên gầy như vậy. Cháu nó bị như vậy nên cả họ ai cũng lo lắng. Thậm chí, anh em trong dòng họ còn ra một điều kiện nếu Tuyến tăng một cân là cho một triệu đồng làm sự khích lệ cho Tuyến phấn đấu."
Hiện nay được sự chăm sóc của gia đình Tuyến đã tăng được 40kg và không còn tự ti như trước. Tuyến cũng đang tích cực uống nước cháo để làm quen dần với những thức ăn có gạo.
Người mắc chứng bệnh chán cơm như cô gái Nguyễn Thị Tuyến cũng từng được báo chí và y học ghi nhận nhiều ở Việt Nam. Như trường hợp của bà Võ Thị Huệ Thu, 49 tuổ.i, ở ấp Đông, thị trấn Vĩnh Bình, Gò Công Tây (Tiề.n Giang).
Suốt 10 năm trời bà nói không với cơm và thức ăn. Thực phẩm hàng ngày của bà Thu là trái cây, nước lã, nước dừa, chủ yếu là chuối, đọt lang luộc, rau sống. Tuy nhiên, dù không ăn cơm nhưng bà Thu vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đảm đang việc nhà. Một trường hợp khác là cụ bà Nguyễn Thị Lúa (75 tuổ.i, Tam Bình, Vĩnh Long).
Được biết, bà Lúa mắc bệnh này sau cơn bạo bệnh, khi ấy bà ăn cơm vào lại nôn ra, ruột đau như cắt, ho sặc sụa suýt chế.t... quá sợ hãi, từ đó bà không đúng tới một hạt cơm suốt 46 năm trời. Mỗi khi đói, bà Lúa hái vài trái cóc, ổi ăn, uống vào mấy ly nước lọc để có cảm giác no... như đang ăn cơm.
Còn ông Phan Tấn Lộc (SN 1944, TP. Cần Thơ) lại chọn... trà đá thay cơm, đến nay đã tròn 25 năm. Ông kể, từ lúc thay đổi khẩu vị, chuyện "đời sống vợ chồng" bỗng dưng mất hẳn, nhưng sức khỏe của ông không hề bị ảnh hưởng. Do chỉ uống nước nên chuyện đi tiểu tiện của ông bình thường, chỉ có việc đại tiện thì một tháng ông mới đi... một lần...
Dù rằng, chứng bệnh "sợ cơm" này khiến dư luận hết sức xôn xao, thế nhưng, cho đến nay, các bác sĩ chuyên khoa vẫn chưa tìm được nguyên nhân và lời giải thuyết phục cho chứng bệnh lỳ lạ này.
Theo Dantri
Dòi lúc nhúc trong bữa cơm của 2.000 công nhân Trưa hôm nay (8.11), hàng ngàn công nhân Cty TNHH Freeell, tỉnh Bình Phước đã bức xúc tôt cùng khi phát hiên dòi bò lúc nhúc trong suât ăn. Sau khi khiêu nại lên lãnh đạo Cty, nhưng đêu bị lờ đi nên công nhân đã bỏ viêc ra vê. Công nhân Cty TNHH Freewell vứt phiếu cơm vào trưa 8.11, sau khi...