Những hệ lụy từ bệnh thành tích
Mấy ngày nay, các em học sinh ở quê tôi đang tất bật thi học kỳ 1. Tôi có một người em họ đang học lớp 9, khá thông minh nhưng lại mê game.
Ba mẹ cậu bé nhờ tôi kèm em để chuẩn bị cho kỳ thi. Trong một lần dò bài, thằng em than vãn: “Anh dò bài làm gì? Mai thi xong em cũng quên. Học làm gì cho nhiều, em trở thành game thủ còn kiếm được nhiều tiền hơn. Lên trường, thầy cô toàn nói cái gì không đâu. Đứa nào không đi học thêm, chỉ có xuất chúng mới có thể hiểu”.
Ảnh minh họa
Nói xong, thằng bé đưa cho tôi 1 xấp giấy gọi là đề cương. Nó nói, thầy cô bảo chỉ ôn trong này là làm được bài thi. Riêng phần Speaking (nói) của môn tiếng Anh thì phải tự soạn. Cô giáo dạy thêm không ôn tập phần này nên hầu như các học sinh đều lúng túng và lo lắng. Vì thương thằng em, tôi cũng soạn cho nó một bài nói đúng quy trình cô giáo đã gợi ý sẵn. Tôi cũng gợi ý cho em trả lời những câu hỏi mà cô giáo sẽ hỏi.
Câu chuyện trên như một lời vạch trần cho việc học đối phó của một bộ phận học sinh hiện nay. Đó là hệ lụy nhãn tiền mà ai ai cũng có thể nhận ra từ căn bệnh thành tích. Chỉ cần vượt qua kỳ thi hoặc một môn học nào đó, các em học sinh sẽ không còn quan tâm đến kiến thức hay lời giảng của giáo viên nữa.
Chính điều này khiến lượng kiến thức của học sinh khi ngồi trên ghế nhà trường bị thu hẹp và hạn chế. Nghiêm trọng hơn, dẫn đến việc mất căn bản trầm trọng với những môn học sinh tự cho là không cần thiết. Và để chạy theo thành tích, chính giáo viên cũng đã tiếp tay cho các em quen dần với việc học đối phó này.
Video đang HOT
Tôi nhớ, đã có lần dư luận lên tiếng về việc các học sinh ngày nay không nắm bắt được lịch sử nước nhà, bởi các em chỉ học môn lịch sử theo lối học vẹt, học mà chẳng hiểu gì, học không có hệ thống. Và có lẽ, nếu có nhớ các em cũng dễ dàng bị nhầm lẫn giữa năm này với sự kiện lịch sử của năm kia.
Hệ lụy thứ hai từ việc chạy theo thành tích chính là “ảo tưởng về khả năng của bản thân”. Nhiều em học sinh ngày nay luôn cho mình là giỏi trước những bảng điểm đẹp với điểm số cao ngất ngưỡng. Thế nhưng, đằng sau những con điểm đó là vô vàn giọt mồ hôi của các em khi phải tất bật chạy ngược chạy xuôi để đi học thêm với chính thầy cô bộ môn. Nhiều học sinh trở nên kiêu căng với bạn bè về vốn kiến thức của chính mình. Các em không hề biết chính các em là “chú ếch đang ngồi ở đáy giếng” và phía trên là bầu trời kiến thức rộng lớn, bao la.
Hệ lụy tiếp theo chính là “ý thức học tập” của một bộ phận học sinh xuống cấp nghiêm trọng. Cách cụ thể, cách đây không lâu, Linh Ka – một bạn trẻ nổi tiếng trên cộng đồng mạng đã nói rằng: “Điểm đâu quan trọng, bây giờ có thể mua được điểm cấp 3 và đại học mà”; Hay nàng hotgirl Tiktoker Trần Thanh Tâm cũng đã từng phát ngôn: “Thà học ngu mà kiếm ra tiền còn hơn mấy đứa thi được 25, 30 điểm mà không kiếm được đồng nào”; Nhiều dòng trạng thái khác cũng bày tỏ quan điểm ngán ngẫm việc học như: “Mong Tết năm nay được nghỉ như năm ngoái!”, “Mong dịch để được nghỉ từ Tết đến hè”… Hay như lời của người em họ của tôi: “Học làm gì cho nhiều, em trở thành game thủ còn kiếm được nhiều tiền hơn”….
Điều này có thể được dẫn chứng khi người em họ của tôi mang chương trình Đường lên đỉnh Olympia ra so sánh với một trận đại chiến game hay các gameshow truyền hình. Phần thưởng của việc học luôn ít hơn các trò chơi giải trí và đôi khi đó là giải trí nhảm nhí. Lượt quan tâm, tương tác của các chương trình học tập cũng ít hơn.
Bên cạnh đó, việc học còn bị xem nhẹ, bởi chính giáo viên có trong tay quyền lực ban phát những con số đẹp nếu các em cần. Thành tích đẹp, giáo viên cũng được khen thưởng. Vì lợi ích bản thân, một số giáo viên đã quên mất lương tâm nghề giáo của chính mình. Với quan điểm cá nhân, xét điểm – xét học bạ trong các kỳ thi tốt nghiệp, cao đẳng, đại học đã và đang là hình thức trá hình của bệnh thành tích. Đừng để lời của cô bé Linh Ka nói trở thành sự thật. Vì khi đó, nền giáo dục nước nhà sẽ tụt dốc nghiêm trọng. Ý thức hệ của lớp trẻ cũng bị chênh chao, mất định hướng.
Để có thể giải quyết một cách triệt để được những hiện tượng trên, mọi người, mọi tầng lớp phải cùng chung tay góp sức. Trước hết, cần cải thiện ý chí học tập của học sinh; Phía phụ huynh, cần có những định hướng, quan tâm nhiều hơn đến việc học tập của con cái; Phía nhà trường, cần có những biện pháp làm giảm tải áp lực thi cử, cho học sinh, không để giáo viên dạy thêm cho điểm cách tràn lan; Phía ban ngành các cấp cần can thiệp và làm rõ những vụ việc “chạy theo thành tích” đã đang và sẽ diễn ra.
Hãy cùng lên tiếng để ngăn chặn, bài trừ căn bệnh thành tích, từ đó góp phần cho đất nước phát triển giàu mạnh, có thể sánh ngang cùng bạn bè quốc tế.
Hai câu chuyện về giáo dục
Kể ra 2 câu chuyện có thật nầy để thấy rằng: Bệnh thành tích trong dạy và học ở một số điểm trường vẫn đang công khai tồn tại.
Ảnh minh họa
Câu chuyện thứ nhất
Bạn tôi kể: Mấy năm trước, trong một lần kết thúc năm học, con bạn hớn hở báo tin vui: Cháu đạt loại học sinh xuất sắc cả năm. Khỏi phải nói gia đình bạn hân hoan đến dường nào. Vợ chồng bạn còn tổ chức một buổi tiệc khá thịnh soạn để ăn mừng thành tích của cháu và cũng để khoe với mọi người về sự thành công của con mình. Vài tháng sau bạn gọi điện với giọng thật buồn pha lẫn sự lo lắng.
Bạn nói: Hóa ra lớp của cháu có đến 34/36 học sinh xuất sắc; 2 em còn lại cũng đạt loại tiên tiến; không có học sinh trung bình, yếu kém. Bạn nói: Giá mà các cháu giỏi thực sự thì quả là điều đáng mừng, thế nhưng trong lần thi vào đại học không em nào thi đỗ dù chỉ là trường có điểm chuẩn rất thấp. Điều nầy cho thấy những điểm số, thành tích, lời phê "lên mây" của giáo viên giảng dạy đều là "ảo".
Câu chuyện thứ hai
Đối diện nhà tôi có một cháu học sinh lớp 3 rất đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ là đã 3 năm theo học nhưng khả năng tiếp thu kiến thức ở trường hầu như bằng không dù gia đình đã hết sức tìm mọi cách để cải thiện. Xin nói ngay cháu là dạng người phát triển trí tuệ bình thường, thậm chí còn rất thông minh nữa là khác nhưng mỗi tội là mê game đến nỗi không thể rời chiếc điện thoại thông minh dù trong khoãng thời gian rất ngắn.
Ban đầu cháu bị bố mẹ răn đe, dọa dẫm sau chuyển dần sang các trận đòn thừa sống thiếu chết nhưng đâu vẫn hoàn đấy. Nghe lời nhiều người, bố mẹ cháu thuê hẳn một gia sư (hiện là một nữ giáo viên giỏi cấp quốc gia) đến kềm cặp với mức chi trả khá lớn. Vậy mà cũng không thay đổi được tình thế.
Có lần tôi hỏi: Sao không xin cho cháu ở lại để tìm cách ôn tập lại kiến thức cũ đã mất mà cứ lên lớp đều đều thì lỗ hổng kiến thức cứ tăng dần rất nguy hiểm. Bạn nói: Có chứ, nhưng có được đâu. BGH, giáo viên chủ nhiệm cứ vô tư cho lên lớp với lý do nếu cháu lưu ban thì ảnh hưởng đến chỉ tiêu thi đua của trường, của lớp, của phường, của quận... Thôi thì cứ cho lên lớp rồi mọi chuyện tính sau.
Đâu đã vậy, GVCN, GV bộ môn còn gợi ý cho cháu đi học thêm trên tinh thần "tự nguyện"; mua nhiều sách vỡ ngoài chương trình chính khóa. Dù biết con mình không có khả năng tiếp thu những kiến thức từ các buổi học thêm, từ sách vở được gợi ý mua tham khảo kia nhưng bố mẹ cháu vẫn bấm bụng đăng ký cho cháu học thêm và mua toàn bộ sách vở được gợi ý.
Kết quả là nhận được những lời khen chung chung hoa mỹ "Cháu có cố gắng. Cháu có tiến bộ..." nhưng kỳ thật sức học của cháu vẫn dậm chân như cũ. Còn nhiều và rất nhiều câu chuyện đáng lo xung quanh bệnh thành tích trong ngành giáo dục mà tôi không tiện nói ra đây.
Người ta cứ chấp nhận cho những học sinh mù chữ, yếu kém lên lớp bình thường để đổi lấy các danh hiệu, tiêu chí cao đẹp như : Trường lao động tiên tiến xuất sắc; trường đạt chuẩn cấp quốc gia cấp độ 1,2; giáo viên giỏi cấp cơ sở đến cấp quốc gia; danh hiệu " Viên phấn Vàng, Bạc...". bằng khen, huân chương lao động các cấp. Đã có trường hợp học sinh đang theo học cấp THCS những vẫn chưa đánh vần thành thuộc. Vì sao vậy?
Dạy và học thực chất, chỉ 5 từ đơn giản nhưng sao quá xa xôi và khó lòng thực hiện nếu thầy và trò không cùng tiến đến mục tiêu chung dưới sự quản lý, kiểm tra, tạo điều kiện tối ưu của các nhà quản lý. Cạnh đó các bậc phụ huynh cũng cần mạnh dạn đấu tranh với những tiêu cực, các thành tích ảo trong giáo dục và cần có thời gian quản lý chất lượng học tập, rèn luyện của con em mình trong điều kiện cho phép, xin đừng phó mặc cho nhà trường và giáo viên, đừng quá chủ quan với những thành tích ảo mà con em mình đạt được. Có như vậy những rường cột của nước nhà mới thực sự có đủ đức, đủ tài để công hiến tài năng xây dựng đất nước giàu đẹp, phồn vinh.
Quan niệm sống lỗi thời là khởi nguồn của bệnh thành tích Trong chừng mực nào đó, những phong tục của người Việt Nam có tác động rất lớn đến đời sống cộng đồng. Do ảnh hưởng của những quan niệm sống cứng nhắc cũng như những hủ tục nên thói hư tật xấu cũng bắt nguồn từ đó. Ảnh minh họa Việt Nam Phong Tục của Phan Kế Bính hay Việc Làng của Ngô...