Những ‘bông hoa’ góp tuổi xuân cho giáo dục vùng cao
Chặng đường gieo con chữ ở vùng cao gặp nhiều khó khăn vất vả, gian nan nhưng tình yêu nghề và mong muốn một tương lai tươi sáng hơn cho các em nhỏ vùng cao đã thôi thúc các cô giáo ở vùng cao Hà Giang vượt lên tất cả.
Lên vùng cao gieo chữ
Cô Vũ Thị Ý, giáo viên Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Xín Cái, xã Xín Cái, huyện Mèo Vạc (Hà Giang) đang vận động học sinh đến trường.
Những ngày này, dịch COVID-19 đang diễn biến phức tạp trên địa bàn, các em học sinh phải nghỉ học ở nhà, cô Vũ Thị Ý, sinh năm 1970, giáo viên Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Xín Cái (xã Xín Cái, huyện Mèo Vạc, Hà Giang) mới có thời gian để ngồi ôn lại những ngày tháng bước chân vào nghề giáo, công hiến cho sự nghiệp “trồng người” ở huyện nghèo vùng cao.
Những năm 1980 – 1990, cuộc sống còn nhiều khó khăn vất vả, gia đình cô Vũ Thị Ý ở xã Bạch Ngọc (huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang) có 7 anh chị em nhưng chỉ có mình cô được theo học hết cấp 3 rồi theo học hệ sư phạm 12 2 tại Trường Sư phạm Hà Giang.
Năm 1990, Vũ Thị Ý nhận quyết định lên dạy học trên huyện vùng cao Mèo Vạc. “Ngày nhận quyết định lên Mèo Vạc, cả đêm tôi không ngủ. Mẹ và chị thương tôi, không muốn cho đi lên nơi xa vắng và khó khăn ấy. Mẹ tôi còn dặn tôi, nếu khổ quá thì về với mẹ. Khi đó đường đi Mèo Vạc rất khó khăn, hiểm trở. Từ thị xã Hà Giang lên Mèo Vạc phải đi mất 2 ngày. Hai ngày say xe không ăn được, lịm trong giấc ngủ, cho tới khi đến Mèo Vạc tôi mới nghĩ mình còn sống” – cô Ý nhớ lại.
Cô Ý cho biết, hơn 13 năm dạy ở Trường Phổ thông Dân tộc Nội trú huyện Mèo Vạc, cô cùng một số giáo viên khác được phân công đi vào các xã vùng sâu, vùng xa, giáp biên giới để dạy lớp xóa mù chữ. Những lần đầu chưa quen, lạ nước, lạ nhà đêm không ngủ được, bọ gà, bọ chó, muỗi và dĩn đốt sưng, ngứa khắp người. Bù lại, đồng bào các dân tộc vùng cao sống tình cảm. Sau khi lớp xóa mù chữ kết thúc, các cô lại di chuyển đi xã khác, bà con lưu luyến, giữ không cho về.
Năm 2010, cô Vũ Thị Ý xung phong vào Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Xín Cái. Xín Cái là một trong 3 xã biên giới của huyện Mèo Vạc, nơi nổi tiếng với gió rít rợn người vào mùa đông, với cái lạnh cắt da, cắt thịt, có những hôm sương mù dày đặc cả ban trưa. Đường từ trung tâm huyện vào đến xã Xín Cái dài gần 30 km, rất khó đi lại vào mùa mưa. Mùa đông, có những sáng thức dậy, các cô giáo ngỡ ngàng nhìn vườn bắp cải, cây bắp cải như những bông hoa thủy tinh, do sương xuống bám vào bị đóng băng.
“Vào mùa đông, có những hôm trời lạnh, bọn trẻ cóng tay không đưa nổi bút. Tôi lại đi xin quần áo, ủng, tất, giấy vở, bút… cho các em. Bọn trẻ thiếu cái gì là tôi đi xin cái đó, cũ mới không quan trọng, miễn là có. Hằng ngày chứng kiến những hình ảnh học trò nghèo, quần áo mỏng, gầy gò trong buốt giá mà lòng tôi tê tái, thương các em lắm” – mắt cô Ý ngấn lệ khi chia sẻ điều này.
“Chỉ cần mỗi sáng tới trường được nhìn thấy các em học sinh đến lớp đầy đủ, chăm ngoan, chăm chỉ và khôn lớn từng ngày, là hành phúc, động lực để vượt qua mọi khó khăn vất vả” – cô Vũ Thị Ý tâm sự.
Việc dạy học tại một trường ở khu vực biên giới có muôn vàn khó khăn, lực học của các em học sinh không đồng đều, song cô Ý luôn kiên trì, tìm tòi phương pháp mới phù hợp hiệu quả, sau đó chia sẻ cho đồng nghiệp vận dụng để học sinh tiếp thu bài nhanh nhất, hiệu quả nhất. Thầy Đỗ Phi Long, Hiệu trưởng Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Xín Cái (xã Xín Cái, huyện Mèo Vạc), cho biết: “Cô Ý là tổ trưởng tổ chuyên môn, rất tâm huyết, trách nhiệm, chuyên môn rất giỏi. Cô có nhiều sáng kiến trong phương pháp dạy, luôn chia sẻ kinh nghiệm cho đồng nghiệp, sống thân thiện, chấp hành tốt quy định nghề nghiệp, hằng năm luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao”.
Video đang HOT
Nhiều năm liền là giáo viên dạy giỏi cấp huyện, cấp tỉnh; có nhiều sáng kiến, đề tài nghiên cứu khoa học, phương pháp dạy được áp dụng vào thực tiến. Với những cống hiến thầm lặng vì sự nghiệp “trồng người” của mình, năm 2021 cô Vũ Thị Ý đã vinh dự được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu cao quý Nhà giáo Ưu tú.
Nhiều “bông hoa” đẹp ở vùng cao
Cô Lê Thị Thanh, giáo viên Trường Tiểu học thị trấn Mèo Vạc (Hà Giang) chụp ảnh cùng các em học sinh.
Vào ngành giáo dục trước cô Ý, cô Lê Thị Thanh (sinh năm 1966, quê ở huyện Yên Sơn, tỉnh Tuyên Quang), đã có 33 năm cống hiến, gắn bó với học sinh nghèo vùng cao. Vào nghề từ năm 1988, cô tình nguyện lên công tác tại huyện Mèo Vạc – mảnh đất đầy gian khó nơi cực Bắc. Cô được phân công giảng dạy tại xã Lũng Chinh rồi chuyển qua xã Nậm Ban. Năm 1991, cô về trường Tiểu học thị trấn Mèo Vạc. Cô Thanh cho biết: “Năm 1991, tôi hết nghĩa vụ đi vùng sâu, được chuyển vùng nhưng vì đã trót yêu mảnh đất Mèo Vạc và thương các em học sinh đang thiếu thầy, cô giáo dạy bảo nên tôi quyết định ở lại đây”.
Những năm gắn bó với vùng cao, cuộc sống của cô Thanh cũng như nhiều giáo viên khác gặp rất nhiều khó khăn. Khi còn ở điểm trường xã Nậm Ban, hàng ngày cô phải vượt chặng đường hơn 20 km, đường xá đi lại vất vả, cơ sở vật còn thiếu thốn mọi mặt. Không điện, không nước sạch,.. bản thân cô một mình một điểm trường, không biết ngôn ngữ bản địa, một số đồng nghiệp đã bỏ nghề về quê, học sinh thì không đi học,… Đã có lúc cô nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng tình yêu thương các em lại giúp cô Thanh vượt lên tất cả.
“Buổi sáng tôi dạy các em lớp 1. Trẻ nhỏ chưa có ý thức, không thích đi học. Giữ được em này ở lớp thì em khác bỏ về. Có những hôm tôi không gọi được em nào đến lớp vì các em đã theo bố mẹ đi nương. Nhiều lúc bất lực, tôi đứng khóc trên bục giảng như một đứa trẻ. Buổi tối, tôi dạy lớp xóa mù chữ còn khó khăn hơn, lớp học nhiều lứa tuổi, người có vợ, có chồng, người nuôi con nhỏ nên họ ngại đi học” – cô Thanh chia sẻ.
Ngoài kiến thức về chuyên môn, nghiệp vụ thì điều quan trọng nhất mà một giáo viên tiểu học phải có là tình thương yêu, lòng nhân ái, tính chịu khó, kiên trì… Bởi lẽ, học sinh ở lứa tuổi tiểu học còn nhỏ, hiếu động và chưa hiểu ý nghĩa của việc học. Trình độ tiếp cận bài học các em vùng cao cũng chậm hơn so với học sinh ở dưới xuôi.
Hơn 33 năm trong công tác giảng dạy, cô Thanh luôn nhiệt huyết với công việc, từng bước nâng cao kỹ năng giảng dạy, hiệu quả đào tạo được nâng cao qua từng năm. Năm 2017, cô Lê Thị Thanh đã vinh dự được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu cao quý Nhà giáo Ưu tú.
Đánh giá về những cống hiến của các thầy, cô giáo nói chung và của hai Nhà giáo Ưu tú Vũ Thị Ý và cô Lê Thị Thanh nói riêng, ông Bùi Văn Thư, Trưởng phòng Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Mèo Vạc, nêu rõ, những cống hiến của các thầy, các cô đã được ghi nhận trong tâm khảm ở lớp lớp các thế hệ học sinh đã được các cô đào tạo và nay đã trưởng thành, hiện một số đang giữ cương vị quan trọng trong các cơ quan, ban, ngành và các địa phương.
Ngôi làng ở Quảng Trị có gần 1/4 dân số theo nghề sư phạm
"Tôi yêu nghề vì ở bất kỳ thời đại nào người thầy vẫn có vai trò quan trọng. Cho đến bây giờ, anh em trong gia đình ai cũng yêu nghề và xem việc dạy là truyền thống của làng mình", thầy Việt chia sẻ.
Làng "sư phạm"
Làng Nại Cửu thuộc xã Triệu Thành (huyện Triệu Phong, Quảng Trị) hình thành cách đây trên 5 thế kỷ.
Đây là ngôi làng nổi tiếng hiếu học bậc nhất của Quảng Trị và được gọi bằng cái tên 'làng giáo viên', bởi gần 1/4 số dân của làng đang theo nghiệp "hít bụi phấn, nâng gót người".
Đường dẫn vào vùng đất học Nại Cửu.
Xuyên suốt bao đời nay, người dân trong làng Nại Cửu luôn coi nghề dạy học là niềm tự hào của làng. Mọi gia đình luôn khuyến khích, hướng con em noi gương ông cha thi vào các trường sư phạm.
Theo người dân trong làng, từ thuở xưa, tại đây có 6 dòng họ gồm Lê, Nguyễn, Võ, Hoàng, Phan, Trần, có bề dày lịch sử về đỗ đạt.
Nhiều vị đỗ đạt và làm quan ở các triều đại phong kiến như tiến sỹ Trần Gia Thụy, làm quan Thượng thư Bộ Lễ, đời vua Lê Hiển Tông; cử nhân Lê Trọng Điều làm quan phủ đời vua Minh Mạng; cử nhân Nguyễn Đức Nghi làm Tham tri Bộ Lễ thời vua Tự Đức; ông Võ Tử Văn, đỗ Phó bảng thời Tự Đức;...
Học sinh, sinh viên làng Nại Cửu thắp hương cho tổ tiên trước và sau mỗi kỳ thi.
Đã có 30 năm theo nghề dạy học tại Trường THCS Triệu Thành, thầy Trần Đại Việt cho biết, gia đình ông hiện đang có 10 người theo nghề giáo.
Bao thế hệ trong gia đình ông đều thấm nhuần quan điểm "nghề dạy học là một nghề cao quý nhất trong các nghề" từ cụ thân sinh của ông.
"Bố đã cho tôi biết, dù ở bất kỳ thời đại nào người thầy vẫn có vai trò quan trọng.
Cho đến bây giờ, anh em trong gia đình ai cũng yêu nghề và xem việc dạy là truyền thống của gia đình", thầy Việt cho biết thêm.
Con em làng Nại Cửu được đánh giá học tập chăm chỉ và đạt nhiều thành tích cao.
Cô Phan Thuý Anh, giáo viên tại trường Tiểu học Triệu Thành cho biết, học sinh của làng Nại Cửu hầu như có một điểm chung là rất chăm chỉ.
"15 năm trong nghề dạy học, tôi nhận ra đặc điểm chung của các học sinh làng Nại Cửu là rất nề nếp, các em luôn học tập một cách hăng say. Và đặc biệt, khi nói về ước mơ, ai cũng mong muốn khi trưởng thành được theo đuổi nghiệp sư phạm", cô Anh chia sẻ.
Làng Nại Cửu trao học bổng hàng năm cho học sinh đạt kết quả học tập cao.
Cùng với nhiều gia đình khác, gia đình của thầy Việt có đến 10 người theo nghề giáo viên.
Ông Võ Văn Bắc, Chủ tịch HĐND xã Triệu Thành tự hào cho biết, dân số làng Nại Cửu hiện nay là khoảng 720 hộ nhưng có đến khoảng 600 người theo nghiệp sư phạm.
"Nhờ có nhiều giáo viên nên việc học của con em trong làng luôn được các hộ gia đình quan tâm. Bình quân mỗi năm làng có khoảng gần 50 học sinh thi đỗ vào các trường đại học, cao đẳng.
Hiện tại làng có 3 phó giáo sư, 10 tiến sĩ, hàng trăm thạc sĩ, cùng hàng nghìn người tốt nghiệp đại học, cao đẳng... đang công tác trên khắp mọi miền đất nước", ông Bắc chia sẻ.
Kỷ niệm 39 năm Ngày Nhà giáo Việt Nam (20.11.1982 - 20.11-2021) (*): Thầy cô nâng bước trên mọi nẻo đường Dù bám trường lớp ở vùng sâu hay nơi biên giới xa xôi, đội ngũ thầy cô giáo cống hiến cả tuổi thanh xuân vì tương lai tươi sáng hơn của những học trò còn nhiều thiệt thòi Bản Ón, xã Tam Chung, huyện Mường Lát, tỉnh Thanh Hóa nằm lưng chừng trên đỉnh núi cao, cách cột mốc biên giới 270 khoảng...