Nhớ má
Tôi ngồi chờ má xem xong bộ phim dài lê thê mà chẳng thiết tha nhìn đến tựa phim. Tôi chỉ mong mau hết phim, để cái tivi thuộc về mình với những chương trình yêu thích. Phim kết thúc. Má đọc: Hết tập… rồi quay sang hỏi ‘Số 24 thêm số 9 nữa đọc làm sao con’.
Ảnh minh hoạ
Câu hỏi của má làm tôi ứa nước mắt. Má đã cho tôi bao nhiêu chữ nghĩa, để nhận về phần mình những nhọc nhằn, cơ cực. Cả đời má hy sinh vì chồng, vì con. Bao mưa nắng cứ lặn vào đời má. Từng tuổi này, tôi vẫn khiến má lo lắng vì cái bản tính long đong, bốc đồng và ngang bướng của mình. Tôi chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói với má rằng con thương má, dù khi ra ngoài xã hội, tôi luôn nói với bạn bè mình như thế.
Tôi cùng má xem cải lương. Vở kịch buồn nẫu ruột. Má khóc mấy bận, tôi đã không còn phàn nàn người ta đóng tuồng chứ có thật đâu mà má khóc. Tôi kiên nhẫn ngồi nhìn má xem bộ phim dài tập mà mình từng nói với má, phim gì đóng hoài không biết đường ra; rồi kiên nhẫn nghe má càm ràm về các nhân vật…
Video đang HOT
Sáng chở má ra chợ, tôi cũng không còn cằn nhằn khi má mặc cả từng đồng với chị bán cá, cô bán rau. Vì tôi biết những đồng tiền đó đã viết nên những ước mơ của tôi. Khi về, tôi lại phụ má hì hục gom vỏ lon, giấy vụn để bán ve chai, thứ mà tôi luôn cho là rác, chẳng bao giờ quan tâm tới.
Nhớ lại những năm học cấp 1, tôi từng xin má hai ngàn đồng để mua hoa tặng cô giáo, năm cấp 2 xin má 10 ngàn đồng để hùn nhau mua quà tặng cô giáo, lên cấp 3 thì giận bỏ ăn khi má không cho 50 ngàn đồng đóng tiền đi du lịch cùng lớp. Tôi đâu biết, hai ngàn đó má phải bán bao nhiêu vỏ chai lọ cho ve chai, 10 ngàn đó là cả mấy ngày ăn của gia đình. Và 50 ngàn lúc ấy là số tiền lớn đối với má. Những năm đại học, tôi chỉ biết các cuộc vui, những lần hẹn hò mà chưa bao giờ gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật má…
Giờ đây, ngồi nhổ tóc bạc cho má, tôi chẳng còn vất vả tìm kiếm những sợi bạc, bởi vì nhiều quá… tự nhiên thấy lòng rưng rưng thương má quá đỗi. Nói má nhiều tóc bạc quá, má cười, già rồi chứ còn trẻ trung gì nữa, tóc bạc thôi mà cớ gì con buồn. Má lại nhắc, chị hai năm nay trúng mùa, anh ba vô mùa thu hoạch trái cây, anh tư tất bật chuyện ngồi sui… Tôi ngồi nghe từng lời má nói, chốc chốc lại thêm vài câu nhắc má. Má cười, bây làm như tao lẩm cẩm lắm không bằng.
Hôm má lên thành phố chơi, chở má ngồi sau, tôi chẳng còn cằn nhằn vì gặp gì má cũng hỏi. Má nói ở thành phố không quen, ở được vài bữa lại khăn gói về quê, về với ruộng đồng, với bà con chòm xóm. Má về quê. Tôi nằm một mình trong căn phòng trọ, hơi ấm của má như còn vẹn nguyên…
Nhìn số tiền mẹ đưa để trả viện phí mà tôi ứa nước mắt
Mẹ dúi vào tay tôi một túi vải nhỏ, bảo tôi lấy tiền trong đó mà lo viện phí.
Ảnh minh họa.
Sau khi bố mất, vợ chồng tôi chỉ ở nhà với mẹ được một tuần. Chúng tôi còn công việc, việc học hành của con ở thành phố nên không thể ở quê mãi được. Biết mẹ buồn, tôi bảo sẽ thuê người giúp việc để trò chuyện với bà nhưng mẹ tôi không chịu.
Tôi khuyên bà bán đất ở quê, đến thành phố sống cùng vợ chồng tôi, bà cũng không đi. Mẹ tôi nói sống ở quê gần cả đời người, đất ở đã hóa thành một phần linh hồn nên không muốn đi đâu. Khuyên mẹ mãi không được, vợ chồng tôi chỉ còn cách hàng tháng gửi tiền về cho bà. Khi nào rảnh rỗi, tôi lại về thăm nom, trò chuyện với mẹ một chút rồi về.
3 tháng nay, vợ chồng tôi mở quán cà phê nên bận rộn và tôi cũng không có thời gian về thăm mẹ. Tối, tôi gọi điện, hỏi han bà vài câu rồi mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Trưa hôm đó, tôi đang làm thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà thều thào bảo tôi về đưa bà đi viện chứ bà không chịu đựng nổi nữa. Tôi về nhà thấy mẹ nằm co ro trên giường, cả người nóng hầm hập mà tái mặt vì sợ hãi.
Đến bệnh viện, mẹ dúi vào tay tôi một túi vải nhỏ, bảo tôi lấy tiền trong đó mà trả tiền viện phí. Lúc đó, tôi đang rối nên cất luôn túi vải mẹ đưa vào túi xách của mình chứ không nghĩ nhiều.
Mẹ tôi bị sốt xuất huyết nhưng bà không đi khám, chỉ mua thuốc về uống. Đến khi không chịu nổi cơn sốt và đau nhức nữa, bà mới gọi điện cho tôi nên tình trạng bệnh đã tiến triển nặng. Mẹ tôi nằm viện hơn 10 ngày mới được cho xuất viện.
Khi đưa mẹ về nhà, tôi gửi lại cho mẹ túi vải của bà mà tôi chưa từng mở ra. Mẹ tôi cầm lấy rồi hỏi sao tôi không lấy tiền trong đó mà trả viện phí. Tôi bảo tôi lo được nhưng mẹ ép tôi lấy tiền trong đó, nếu không bà sẽ giận. Tôi mở ra xem thì thấy bên trong là mấy chiếc nhẫn vàng.
Mẹ nói đó là tiền tôi gửi về, bà không đụng đến mà nhờ hàng xóm mua vàng để dành. Bà nói không muốn trở thành gánh nặng của tôi khi bà đau bệnh. Nghe mẹ nói mà tôi bật khóc trong hối hận và đau đớn.
Để mẹ ở quê một mình mãi thế này, tôi không yên tâm. Nhưng phải thuyết phục làm sao để bà chịu chuyển đến ở với vợ chồng tôi đây?
Mẹ chồng và con dâu xuất viện cùng một ngày, chồng quay lại cảnh bếp núc, tôi xem xong mà ứa nước mắt Hôm ấy, chồng cho tôi xem lại đoạn video quay lại cảnh mẹ chồng vào bếp, nhìn thấy việc này mà tôi ứa nước mắt. Tôi lấy chồng được 1 năm và hiện đang có một bé gái 3 tháng tuổi. Nhớ lại quãng thời gian vừa qua, tôi cảm thấy mình thật sự là người phụ nữ rất may mắn. Tôi sinh...