Nhờ đồng nghiệp “bóc mẽ” mà tôi nhận ra sai lầm suốt bao năm đi làm: Viết quá nhiều từ “ạ” trong email
Nhiều người hay coi trọng kính ngữ trong câu chữ gửi mail nhưng lạm dụng quá cũng chẳng tốt chút nào.
Viết email là một nhiệm vụ mà gần như mọi công việc đều yêu cầu. Ngay từ khi chúng ta nộp CV xin việc, rep mail vòng phỏng vấn cho tới lúc chính thức vào công ty, nhiệm vụ ấy cực kỳ quan trọng, thậm chí đ.ánh giá được phần nào phẩm chất của mỗi nhân viên.
Có vô vàn những yêu cầu tối thiểu cho một email chuyên nghiệp, ví dụ như câu chữ lễ phép, xưng hô đàng hoàng, có chữ ký rõ ràng, tiêu đề mail không được bỏ qua, phải biết nói lời cảm ơn… Trong đó đặc biệt là vấn đề câu chữ lễ phép. Khía cạnh này được định nghĩa theo nhiều ý kiến khác nhau. Người cho rằng phải “dạ”, “vâng”, “ạ” liên tục mới là lễ phép. Người thì nghĩ quan trọng là biết vai vế giữa ta và đối phương cũng như mục đích của gửi email là gì mà lựa chọn xưng hô cho hợp. Vậy đâu mới là chuẩn mực trong câu chữ?
Gần đây, tôi được một đồng nghiệp chỉnh đốn lại cách viết mail của mình. Cụ thể là trong email tôi gửi khách hàng có quá nhiều từ “ạ” ở cuối câu. Đoạn email ấy như sau:
“Kính gửi công ty X…
Em là Nguyễn Thị A, nhân viên phòng hành chính pháp lý của công ty Y ạ. Hôm nay em viết mail này với mục đích gửi quý công ty bản hợp đồng giữa hai bên ạ. Bản trình bày này dựa trên thỏa thuận đôi bên hôm thứ Hai vừa rồi ạ.
Anh/chị có thể xem qua giúp em bản hợp đồng được không ạ? Em rất lấy làm vinh hạnh vì được hợp tác cùng quý công ty ạ. Em mong sẽ sớm nhận được phản hồi ạ.
Một lần nữa em xin cảm ơn ạ.
Faithfully,
Nguyễn Thị A.”
Video đang HOT
Tổng cộng có đến 7 từ “ạ” trong một đoạn email ngắn như trên. Đồng nghiệp tôi giật mình thảng thốt vì không thể ngờ tôi đi làm bao năm trời mà vẫn mắc phải sai lầm ngớ ngẩn này. Ban đầu tôi phản biện lại bằng lý lẽ rằng câu chữ trong email nhất định phải thật lễ phép, nên thêm thắt kính ngữ “Dạ” hay “ạ” hoàn toàn là điều dễ hiểu. Nhưng sau khi nghe đồng nghiệp giải thích, tôi mới nhận ra sai lầm của mình.
Sở dĩ không nên cho quá nhiều từ “ạ” vào trong email là vì 3 lý do chính dưới đây
1. Thứ nhất, “ạ” mang phong cách văn nói, không hợp với văn viết
Văn nói là lời ăn tiếng nói hàng ngày, là khẩu ngữ, còn văn viết là câu chữ thể hiện qua giấy tờ, sách vở… “Ạ” thoạt nghe thì lịch sự nhưng khi sử dụng với tần suất lớn thì nội dung email của bạn bỗng trở thành văn nói, và như thế là thể hiện sự thiếu tôn trọng với đối phương. Chúng ta hay đặt nặng vấn đề kính ngữ mà bỏ qua sự chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp là khi chúng ta thẳng thắn bày tỏ vấn đề một cách văn minh, không cần dùng nhiều lời “dạ”, “vâng” mà người kia vẫn cảm thấy mình được tôn trọng.
2. Thứ hai, dùng nhiều từ “ạ” sẽ khiến văn phong nặng nề, bản thân chúng ta bị hạ thấp
Như trong email ở trên kia, mối quan hệ hai bên là sự ngang hàng đôi bên cùng có lợi. Khi sử dụng nhiều từ “ạ”, văn phong chợt trở nên nặng nề và mang màu sắc “van xin”, kiểu như công ty Y đang phải thiết tha mong bên công ty X thực hiện nhiệm vụ cho mình. Từ “ạ” cho thấy khoảng cách rất rõ giữa bề trên – bề dưới, trong khi chủ thể của hoạt động của kinh doanh thường là các mối quan hệ bình đẳng, cùng phát triển.
Thử tưởng tượng đối phương sẽ nghĩ gì khi thấy chúng ta hạ mình quá xuống? Họ sẽ thương cảm và mủi lòng ư? Không hề, thương trường là chiến trường, vậy nên hãy tỏ ra thật chuyên nghiệp trong vai trò bình đẳng đôi bên nhé.
3. Thứ ba, dùng nhiều từ “ạ” cũng có thể bị coi là lặp từ, không cần thiết khiến email dài dòng, lê thê
Có thể khi viết bạn không để ý, nhưng sau khi hoàn thành nội dung email, hãy đọc lại một lần và bạn sẽ thấy khuyết điểm. Câu chữ kém chuyên nghiệp hơn nhiều, giọng văn từ trang nghiêm thì thành màu sắc “xin xỏ”… Kéo theo đó là vấn đề về độ dài email.
Ngoài từ “ạ”, chị em cũng nên nhớ viết mail không nên thêm quá nhiều “Dạ”, “vâng”. Hợp lý nhất là chỉ để từ “ạ” đằng sau câu hỏi “được không”. Ví dụ: Anh/chị có thể trả lời email trước 3 giờ chiều nay được không ạ?
Hãy nắm vững điều này để luôn khiến mình trở thành một nhân viên chuyên nghiệp, tinh tế chị em nhé!
Một điểm bằng một chỉ vàng đấy!
Đầu tư cho giáo dục, đừng thấy cái thiệt trước mắt, có thể chỉ một học sinh này đạt giải nhưng nó đang âm thầm nhen lên trong học trò ngọn lửa học tập...
"Một điểm học sinh giỏi bằng một chỉ vàng đấy!" là câu nói mà tôi và đồng nghiệp không quên khi nhận kết quả thi học sinh giỏi của nhà trường cách đây hàng chục năm.
Trường tôi bé tẹo, cách huyện lỵ hơn ba chục cây số, cách tỉnh lỵ gần cả trăm cây, mỗi khối chỉ có hai lớp, mỗi lớp hơn hai chục đứa học trò.
Từ khi thành lập cho đến ngày tôi về trường chưa hề có học sinh tham gia thi học sinh giỏi hay Hội khỏe Phù Đổng, tất cả đều được giải thích "Trường mình xa, nghèo, tham gia tốn kém lắm".
Tôi về dạy được hết kỳ I, tình cờ đọc được thông báo có kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện; tôi liền đề nghị hiệu trưởng cho học sinh tham gia.
Hiệu trưởng gọi tôi vào phòng và nói "Trường mình xa, nghèo, tham gia tốn kém lắm; không có t.iền bồi dưỡng, không có t.iền cho học sinh đi thi, em quên chuyện này đi". Tôi liền nói "Không có khởi đầu, sao có kết thúc; em tự nguyện hết, thầy chỉ cần lập danh sách cho em H. đi thi là được, còn lại em tự lo".
H. là học sinh đầu tiên của trường đi thi học sinh giỏi! Tôi là giáo viên đầu tiên của trường cho học sinh đi thi học sinh giỏi. Tôi và H. cùng nhau vật lộn với mớ kiến thức chẳng biết bắt đầu và kết thúc từ đâu; kỳ thi năm ấy H. được ... 1 điểm.
Đầu tư cho giáo dục đừng thấy cái thiệt trước mắt. (Ảnh minh họa trên Pinterest.com)
Hiệu trưởng đề nghị tôi kê khai chi tiết thời gian dạy bồi dưỡng, t.iền đi thi... cho đợt thi học sinh giỏi, tôi từ chối vì tự nguyện mà; thế nhưng hiệu trưởng vẫn đề nghị kê khai chi tiết, sau một hồi tính toán, hiệu trưởng bảo số kinh phí đó mua được một chỉ vàng đấy.
Họp hội đồng, hiệu trưởng dõng dạc tuyên bố "Một điểm học sinh giỏi bằng một chỉ vàng đấy, từ nay các thầy cô lấy tấm gương này mà cân nhắc chuyện đề nghị cho học sinh đi thi".
Sau thất bại, H. quyết tâm học cấp ba dù trường xa nhà hơn ba chục cây số; em hiện là bác sĩ chuyên khoa Sản đang làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh; gia đình H. coi tôi như người ruột thịt trong nhà.
Từ tấm gương "một chỉ vàng" của H., phụ huynh trong xã đã cho con học cấp ba; có 12 em đã và đang học Y, Dược; hàng trăm học sinh đã tốt nghiệp Đại học; 5 em nay là giảng viên (trường Bách Khoa, Kinh tế, Luật, An ninh); có em là tiến sĩ, bác sĩ đang công tác tại Bệnh viện 108.
Đầu tư cho giáo dục đừng thấy cái thiệt trước mắt.
Có người cho rằng bỏ vài chục triệu cho một danh hiệu học sinh giỏi văn hóa hay Khoa học kỹ thuật là lãng phí; một kỳ Hội khỏe Phù Đổng cấp huyện mà chi hết hai chục triệu có nên không?
Đầu tư cho giáo dục, đừng thấy cái thiệt trước mắt, có thể chỉ một học sinh này đạt giải nhưng nó đang âm thầm nhen lên trong học trò ngọn lửa học tập, nhen lên ước mơ, hoài bão cho biết bao thế hệ học trò.
Kể cả không có học trò đem thành tích về cho nhà trường, những bài học kinh nghiệm của giáo viên thu được không hề lãng phí; bài học kinh nghiệm từ thất bại sẽ là bài học quý báu cho giáo viên cầu tiến, có kinh nghiệm để dạy tốt hơn năm sau; nếu không có thất bại làm sao có thành công?Có thể chỉ một giải khuyến khích, người ta phải đầu tư tốn hàng chục triệu đồng, nhưng cái được còn lớn hơn thế gấp bội phần, làm giáo dục phải nhìn thấy cái ẩn giấu, tiềm năng bên trong, sự lan tỏa năng lượng tích cực của nó.
Không ít người có suy nghĩ chi cho hoạt động chuyên môn trong trường học tốn kém, lãng phí, cứ để số t.iền ấy cho tăng thu nhập cuối năm.
Chi cho giáo dục chỉ lãng phí khi số t.iền đó khi ... đi lạc chỗ, số t.iền đó bị xà xẻo; lợi dụng chi cho học trò để bòn rút công quỹ; chi một thanh toán hai, ba lần.
"Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người" lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn còn nguyên giá trị; đầu tư cho giáo dục, chi cho hoạt động chuyên môn đừng thấy cái thiệt trước mắt.
Đầu tư cho giáo dục, cho con người là đầu tư mang lại lợi nhuận cao nhất cho gia đình và xã hội; nhà trường cứ mạnh dạn chi cho hoạt động chuyên môn, hoạt động giáo dục, dù tốn kém nhưng không hề lãng phí, miễn là thực chi cho học trò!
Lê Mai
Theo giaoduc.net.vn
Tôi đi mua… sáng kiến online! "Cò kè bớt một thêm hai", cuối cùng một tài khoản (xưng là cô giáo) nâng giá bán sáng kiến lên tới... 7 triệu đồng chỉ với 5 trang giấy. Nghe đồng nghiệp xôn xao về chuyện mua bán sáng kiến trên mạng đã lâu, tôi quyết định "mục sở thị" xem thực hư thế nào. Tôi tìm đến một trang Facebook dành...