Nhờ đồng nghiệp “bóc mẽ” mà tôi nhận ra sai lầm suốt bao năm đi làm: Viết quá nhiều từ “ạ” trong email
Nhiều người hay coi trọng kính ngữ trong câu chữ gửi mail nhưng lạm dụng quá cũng chẳng tốt chút nào.
Viết email là một nhiệm vụ mà gần như mọi công việc đều yêu cầu. Ngay từ khi chúng ta nộp CV xin việc, rep mail vòng phỏng vấn cho tới lúc chính thức vào công ty, nhiệm vụ ấy cực kỳ quan trọng, thậm chí đánh giá được phần nào phẩm chất của mỗi nhân viên.
Có vô vàn những yêu cầu tối thiểu cho một email chuyên nghiệp, ví dụ như câu chữ lễ phép, xưng hô đàng hoàng, có chữ ký rõ ràng, tiêu đề mail không được bỏ qua, phải biết nói lời cảm ơn… Trong đó đặc biệt là vấn đề câu chữ lễ phép. Khía cạnh này được định nghĩa theo nhiều ý kiến khác nhau. Người cho rằng phải “dạ”, “vâng”, “ạ” liên tục mới là lễ phép. Người thì nghĩ quan trọng là biết vai vế giữa ta và đối phương cũng như mục đích của gửi email là gì mà lựa chọn xưng hô cho hợp. Vậy đâu mới là chuẩn mực trong câu chữ?
Gần đây, tôi được một đồng nghiệp chỉnh đốn lại cách viết mail của mình. Cụ thể là trong email tôi gửi khách hàng có quá nhiều từ “ạ” ở cuối câu. Đoạn email ấy như sau:
“Kính gửi công ty X…
Em là Nguyễn Thị A, nhân viên phòng hành chính pháp lý của công ty Y ạ. Hôm nay em viết mail này với mục đích gửi quý công ty bản hợp đồng giữa hai bên ạ. Bản trình bày này dựa trên thỏa thuận đôi bên hôm thứ Hai vừa rồi ạ.
Anh/chị có thể xem qua giúp em bản hợp đồng được không ạ? Em rất lấy làm vinh hạnh vì được hợp tác cùng quý công ty ạ. Em mong sẽ sớm nhận được phản hồi ạ.
Một lần nữa em xin cảm ơn ạ.
Faithfully,
Nguyễn Thị A.”
Tổng cộng có đến 7 từ “ạ” trong một đoạn email ngắn như trên. Đồng nghiệp tôi giật mình thảng thốt vì không thể ngờ tôi đi làm bao năm trời mà vẫn mắc phải sai lầm ngớ ngẩn này. Ban đầu tôi phản biện lại bằng lý lẽ rằng câu chữ trong email nhất định phải thật lễ phép, nên thêm thắt kính ngữ “Dạ” hay “ạ” hoàn toàn là điều dễ hiểu. Nhưng sau khi nghe đồng nghiệp giải thích, tôi mới nhận ra sai lầm của mình.
Sở dĩ không nên cho quá nhiều từ “ạ” vào trong email là vì 3 lý do chính dưới đây
1. Thứ nhất, “ạ” mang phong cách văn nói, không hợp với văn viết
Video đang HOT
Văn nói là lời ăn tiếng nói hàng ngày, là khẩu ngữ, còn văn viết là câu chữ thể hiện qua giấy tờ, sách vở… “Ạ” thoạt nghe thì lịch sự nhưng khi sử dụng với tần suất lớn thì nội dung email của bạn bỗng trở thành văn nói, và như thế là thể hiện sự thiếu tôn trọng với đối phương. Chúng ta hay đặt nặng vấn đề kính ngữ mà bỏ qua sự chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp là khi chúng ta thẳng thắn bày tỏ vấn đề một cách văn minh, không cần dùng nhiều lời “dạ”, “vâng” mà người kia vẫn cảm thấy mình được tôn trọng.
2. Thứ hai, dùng nhiều từ “ạ” sẽ khiến văn phong nặng nề, bản thân chúng ta bị hạ thấp
Như trong email ở trên kia, mối quan hệ hai bên là sự ngang hàng đôi bên cùng có lợi. Khi sử dụng nhiều từ “ạ”, văn phong chợt trở nên nặng nề và mang màu sắc “van xin”, kiểu như công ty Y đang phải thiết tha mong bên công ty X thực hiện nhiệm vụ cho mình. Từ “ạ” cho thấy khoảng cách rất rõ giữa bề trên – bề dưới, trong khi chủ thể của hoạt động của kinh doanh thường là các mối quan hệ bình đẳng, cùng phát triển.
Thử tưởng tượng đối phương sẽ nghĩ gì khi thấy chúng ta hạ mình quá xuống? Họ sẽ thương cảm và mủi lòng ư? Không hề, thương trường là chiến trường, vậy nên hãy tỏ ra thật chuyên nghiệp trong vai trò bình đẳng đôi bên nhé.
3. Thứ ba, dùng nhiều từ “ạ” cũng có thể bị coi là lặp từ, không cần thiết khiến email dài dòng, lê thê
Có thể khi viết bạn không để ý, nhưng sau khi hoàn thành nội dung email, hãy đọc lại một lần và bạn sẽ thấy khuyết điểm. Câu chữ kém chuyên nghiệp hơn nhiều, giọng văn từ trang nghiêm thì thành màu sắc “xin xỏ”… Kéo theo đó là vấn đề về độ dài email.
Ngoài từ “ạ”, chị em cũng nên nhớ viết mail không nên thêm quá nhiều “Dạ”, “vâng”. Hợp lý nhất là chỉ để từ “ạ” đằng sau câu hỏi “được không”. Ví dụ: Anh/chị có thể trả lời email trước 3 giờ chiều nay được không ạ?
Hãy nắm vững điều này để luôn khiến mình trở thành một nhân viên chuyên nghiệp, tinh tế chị em nhé!
Xử phạt học trò vi phạm, giáo viên đang rất lúng túng
Có lẽ trong thâm tâm mỗi thầy cô giáo đã đang đứng lớp luôn mong muốn học trò của mình ngoan hiền, lễ phép, biết vâng lời và có ý chí vươn lên trong học tập.
Có lẽ trong thâm tâm của mỗi thầy cô giáo đã, đang đứng lớp luôn mong muốn học trò của mình ngoan hiền, lễ phép, biết vâng lời và có ý chí vươn lên trong học tập. Chính vì thế mà mỗi thầy cô giáo cũng luôn cố gắng làm tốt nhất công việc hàng ngày của mình.
Thế nhưng, thực tế vẫn luôn có nhiều học sinh vi phạm dù không thầy cô nào muốn học trò của mình quậy phá, hỗn láo và phá đám trong lớp học.
Phạt học trò như thế nào để các em nghe lời mà bản thân người thầy không bị phụ huynh, xã hội lên tiếng, công việc của mình không ảnh hưởng luôn là điều đau đáu của mỗi thầy cô đứng lớp.
Lương tâm, trách nhiệm và cả nỗi sợ hãi khi có hàng loạt bài học của đồng nghiệp đã từng bị đuổi việc, đình chỉ công tác, bị kỷ luật, bị thuyên chuyển khiến cho giáo viên có lúc chùn bước trước những học trò vi phạm trong giờ học.
Thầy cô nào cũng mong học trò của mình chăm ngoan, tiến bộ (Ảnh minh hoạ: Báo Giáo dục và Thời đại)
Giáo viên đang lúng túng trong việc xử lý...
Những lỗi mà học sinh vi phạm trong nhà trường thì có rất nhiều nhưng phổ biến nhất là có một số em đánh nhau, làm mất trật tự trong lớp, không làm bài tập, gọi trả bài, làm bài tập không thực hiện, giờ kiểm tra không làm bài nộp giấy trắng, chửi thề, nói bậy, xúc phạm giáo viên, trốn học đi chơi game...
Trước những vi phạm học trò, thông thường giáo viên nhắc nhở lần đầu, lần thứ 2, bắt viết bản tường trình, cam kết, bản tự kiểm, báo cho gia đình, mời gia đình vào trường phối hợp xử lý, phạt lao động, phạt trực vệ sinh, chép bài, hạ hạnh kiểm...
Thế nhưng, thực tế cho thấy những hình phạt mà giáo viên đang áp dụng không phát huy được hiệu quả, nhất là với một số em cứng đầu.
Nhiều khi mời gia đình vào, có Ban giám hiệu cùng xử lý, học sinh hứa xong rồi đâu lại vào đấy. Phạt lao động hay trực vệ sinh thì các em làm cho có làm, giáo viên lại thêm tức.
Phạt chép bài khi không học bài, không thuộc bài cũng chẳng phát huy tác dụng, chửi học trò, đánh học trò thì vi phạm đạo đức nhà giáo, xã lên lên tiếng...
Khi nói về chuyện học sinh vi phạm bây giờ, nhà thơ Vương Trọng đã từng bộc bạch: "Học trò thì thời nào cũng hiếu động và nghịch ngợm, nhưng hỗn láo thì chưa bao giờ có như bây giờ.
Chuyện một số em phá đám trong lớp, nói át lời cô giáo không còn cá biệt, hơn thế nữa có em cãi lại, mắng chửi, thậm chí đánh lại giáo viên đã xảy ra nhiều nơi.
Trong khi đó, ngành giáo dục không cho giáo viên một quyền gì cụ thể để kỷ luật học sinh ngoài việc phê bình, khiển trách, báo cáo với phụ huynh... là những hình thức kỷ luật mà học sinh hư không coi là gì! Một cô giáo phạt quỳ học sinh rồi bị kiểm điểm, phê bình vì đã "làm tổn thương" học sinh!
Thế thì có cách nào để giáo viên duy trì kỷ luật giờ học, trước sự phá phách của những học sinh cá biệt? Đánh đập thì rõ ràng không nên, khuyên giải thì các em đó không nghe, luôn phá đám, gây cười...
Gần đây ngành giáo dục sử dụng hai chữ "tổn thương" rất lạ tai. Một giáo viên bị kỷ luật vì bắt quỳ học sinh là vì đã làm tổn thương học sinh!
Chính những quan niệm tổn thương lạ lùng này đang phát nát ngành giáo dục! Tôi có người bạn là giáo viên dạy giỏi nổi tiếng, nhưng đã xin nghỉ hưu non, dù kinh tế gia đình rất eo hẹp.
Hỏi lý do thì được biết người thầy đó hoàn toàn bất lực vì học sinh hư. Với những quyền được phép hiện nay, tôi tin nhiều giáo viên tự trọng sẽ hành động như thế!".
Nói chung, nhiều khi có giáo viên hiện nay cảm thấy bất lực bởi áp dụng mọi biện pháp không phát huy hiệu quả. Nhất là khi không có sự phối hợp của gia đình học trò mà họ lại có những lời lẽ khó chịu với thầy cô...
Trách nhiệm, tình thương nhưng phải có kỷ cương thì giáo viên mới dạy được
Khi giáo viên đứng lớp, không chỉ là trách nhiệm của một người thầy mà ở đó còn có cả tình thương của người thầy dành cho học trò, của người đi trước đang tận tình chỉ bảo các em.
Có vui, có yêu thương nhưng cũng không tránh khỏi những lúc giận hờn, trách móc khi học trò không nghe lời, không chịu học tập. Nếu trường học không có kỷ cương thì học trò dễ vi phạm và thầy cô khó lòng thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.
Lớp học có mấy chục học trò nên không thể nào lúc nào cũng dành tình yêu thương cho các em được bởi những tình huống sư phạm phát sinh, những khi học trò hư hỗn, đánh bạn, chửi bạn, hỗn láo với thầy cô thì vẫn cần những hình thức xử phạt.
Phạt học trò ở đây không phải là nhục mạ hay xâm hại đến thân thể học trò mà phải có những biện pháp cứng rắn. Trường học, lớp học phải có nội quy bởi trẻ em không phải lúc nào cũng chỉ có nhẹ nhàng, yêu thương mà đôi lúc cũng có khi cần phạt, cần tuân theo nguyên tắc nhất định.
Thế nhưng, giáo viên lúng túng bởi mọi văn bản hướng dẫn hiện hành của ngành gần như chỉ hướng tới những cụm từ "thân thiện", "hạnh phúc"...mà chưa có những văn bản hướng dẫn về việc xử lý khi học sinh vi phạm như thế nào, cụ thể ra sao!
Những hình thức kỷ luật học trò chủ yếu mới dừng lại ở mức khiển trách, cảnh cáo toàn trường, cao lắm là đuổi học 1 tuần...rất hiếm có trường hợp đuổi học 1 năm.
Mỗi khi trong trường, trong lớp học sinh vi phạm, thậm chí là đánh, đâm thầy cô của mình thì nhà trường vẫn hướng tới cách giải quyết nhẹ nhàng và nhân văn nhất...Vì trường học mà đuổi học trò thì còn nơi nào nhận các em nữa?
Thế nhưng, giáo viên phạt học sinh thụt dầu vài cái là xã hội đã lên tiếng oán trách thầy cô rồi. Sức ép của dư luận khiến cho một số lãnh đạo nhà trường, lãnh đạo ngành chỉ tập trung xử lý giáo viên, kỷ luật giáo viên.
Một số giáo viên đang đơn độc, thậm chí phải lờ đi những vi phạm, những hỗn láo của học trò để tránh những phiền toái cho mình bởi chỉ dùng một biện pháp cứng nhắc là phụ huynh lên tiếng trách móc...
Đa số học trò vẫn chăm chỉ học hành và có những hành vi ứng xử phù hợp trong học đường nhưng vẫn có một bộ phận học trò hỗn láo, không chịu học hành mà đôi lúc nhà trường, thầy cô bất lực, buông tiếng thở dài...!
NGUYỄN NGUYÊN
Theo giaoduc
Một điểm bằng một chỉ vàng đấy! Đầu tư cho giáo dục, đừng thấy cái thiệt trước mắt, có thể chỉ một học sinh này đạt giải nhưng nó đang âm thầm nhen lên trong học trò ngọn lửa học tập... "Một điểm học sinh giỏi bằng một chỉ vàng đấy!" là câu nói mà tôi và đồng nghiệp không quên khi nhận kết quả thi học sinh giỏi của...