Nhìn thấy mâm cơm “bày vẽ” của vợ tôi đập bàn đứng dậy vì thấy mệt mỏi với cái trò nấu nướng vớ vẩn đó
Nhìn những đĩa thức ăn được bày biện đẹp mắt trước mặt, cơn giận bốc lên tận đầu khiến tôi không kiềm chế nổi.
Dốc hết trái tim – Tổng đài “lắng nghe và giải đáp” tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu – hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống; thậm chí kể câu chuyện đời mình… Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài – Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail: tongdaitraitim@gmail.com
Chào chị Hướng Dương,
Tôi là người đàn ông luôn tâm niệm sẽ không bao giờ nổi giận, to tiếng, quát mắng vợ con. Bởi tôi hiểu được vợ mình cũng khổ, cần được yêu thương và trân trọng. Nhưng từ sau khi sinh con thứ hai, vợ tôi luôn mặc cảm ngoại hình hơi mũm mĩm của mình và tìm đủ mọi cách giảm cân.
Mấy tháng gần đây, chẳng biết cô ấy học ở đâu chuyện ăn thực dưỡng sẽ đảm bảo sức khỏe mà còn giữ vóc dáng hoàn hảo. Thế là cô ấy thực hành và bắt cả nhà cùng ăn theo mình. Mỗi ngày, vợ tôi dành tới hai tiếng để nấu ăn, trang trí các món ăn cho đẹp. Nhưng hầu như cô ấy chỉ cho chúng tôi ăn rau xanh, trái cây và rất ít cơm, thịt, trứng. Đến mức hai đứa nhỏ, đứa lên 7, đứa mới 3 tuổi đều thèm thịt đến nỗi thấy người ta ăn phở cũng khóc lóc đòi ăn.
Video đang HOT
Tôi góp ý cho vợ, cô ấy tiếp thu được vài hôm rồi lại tiếp tục thực hiện chế độ ăn như thế. Vợ tôi ốm thật nhưng tôi và hai con cũng chẳng còn khỏe được như trước.
Tối qua, vừa nhìn thấy những đĩa thức ăn được bày biện cầu kì nhưng chẳng có nổi một miếng thịt, tôi bực bội không sao chịu nổi. Tôi đập bàn đứng dậy trước sự ngơ ngác của vợ con rồi bỏ đi, mua phở về cho hai con ăn. Vợ lại quay sang trách mắng tôi, còn bảo chính tôi làm hư các con. Tôi rất mệt mỏi chị ạ. Phải làm sao để vợ thôi cái trò vớ vẩn này đi, để bố con tôi ăn uống được thoải mái đây? (nguyenminh…@gmail.com)
Chào bạn,
Điều đầu tiên Hướng Dương muốn gửi đến bạn là việc ăn thực dưỡng không phải là việc xấu, chỉ là vợ bạn đã thực hiện sai cách và khiến cả gia đình mệt mỏi, ảnh hưởng sức khỏe. Bạn không nên nóng giận vì chỉ khiến tình hình thêm tệ đi, thay vào đó, điều bạn cần bây giờ chính là bình tĩnh và đối thoại với vợ cùng những người thân trong gia đình.
Thứ nhất, bạn hãy sưu tầm những bài báo có uy tín về những vấn đề xoay quanh việc ăn thực dưỡng như cách thực hiện, tác dụng, hậu quả nếu thực hiện sai cách. Sau đó, bạn hãy trao đổi với vợ những điều mình tìm hiểu được, cùng với những bằng chứng xác thực để vợ biết mình đang làm sai ở điểm nào. Tâm lý của cô ấy đang bất ổn chính vì sự tự ti về ngoại hình nên bạn hãy hướng vợ thực hiện những cách giảm cân khác an toàn hơn cho sức khỏe. Bên cạnh ăn uống điều độ, vợ bạn nên tập thể dục, tham gia các khóa yoga hoặc gym để lấy lại sự tự tin và săn chắc cho cơ thể lẫn sự khỏe mạnh cho tinh thần.
Thứ hai, các con bạn đang tuổi lớn và cần rất nhiều chất dinh dưỡng. Bạn nên kiên quyết phản đối vợ ép trẻ chỉ ăn rau xanh và trái cây vì sẽ dẫn đến sự thiếu hụt nghiêm trọng về chất dinh dưỡng để trẻ có thể phát triển toàn diện.
Ngoài ra, bạn nên nhờ thêm gia đình hai bên, đặc biệt bố mẹ vợ hoặc bạn bè thân thiết của vợ để cùng khuyên và vạch rõ những điểm chưa đúng trong việc ăn uống của cô ấy.
Chúc bạn bình tâm.
Hướng Dương.
Không thể bỏ chồng vì nghĩ đến tình nghĩa
Tôi trải qua tuổi thơ rất buồn, từ nhỏ phải đảm nhiệm việc nội trợ, cơm nước, nhà cửa, giặt giũ, trông em.
10 tuổi đã phải phụ mẹ chạy chợ kiếm tiền nhưng chỉ phục tùng, không bao giờ được nêu ý kiến. Tôi luôn bị coi thường, sỉ nhục, đánh đập, chửi rủa, bị coi như ôsin, không được yêu thương. Trên mặt tôi lưu lại vết sẹo để tự nhắc nhở bản thân sau này không cho ai chà đạp lên mình như thế nữa. Tôi luôn cô đơn và thiếu thốn tình cảm, điều đó khiến bản thân bị hai người thân quen lạm dụng trong suốt 2 năm, từ khi tôi lên 7 tuổi. Tôi phải lớn lên trong tình trạng lúc nào cũng đau buồn, uất hận.
Năm 14 tuổi, câu răn dạy, dọa nạt của bà và mẹ về chuyện trinh tiết phụ nữ khiến tôi hoảng loạn, đau đớn mà không biết chia sẻ với ai. Tôi yêu mối tình đầu cùng năm ấy, anh là người duy nhất dịu dàng và trò chuyện với tôi. Rồi tôi phải xa anh ngay ngày anh ngỏ lời, anh đi nước ngoài và từ đấy không liên lạc về nữa. Nỗi đau thất tình cộng thêm cách đối xử tàn nhẫn của anh trai, nỗi uất hận những kẻ đã làm hại mình khiến tôi không còn khát vọng sống. Tôi ra sông nhiều lần, leo lên thành cầu và muốn nhảy xuống đó, rồi sợ mẹ sẽ đau khổ nên lại quay về. Sau đó tôi bị tai nạn, nằm cấp cứu, mê rồi tỉnh lại nhiều lần. Mở mắt ra tôi thấy bố mẹ đang nhìn mình với ánh mắt lo âu, cảm nhận được bố cũng thương tôi. Sau lần ấy tôi tự nhủ sẽ không bao giờ tìm đến cái chết nữa.
Tôi trải qua hai mối tình nữa nhưng đều hữu danh vô thực. Tôi đến với chồng sau khi chia tay người yêu thứ 3 chừng nửa năm. Chồng yêu tôi là mối tình đầu; anh hiền lành, tốt tính, thật thà, chăm chỉ, luôn giúp đỡ mọi người. Nhược điểm lớn nhất của anh là vô tâm, bốc đồng và đặc biệt không coi trọng lời hứa. Chúng tôi yêu 3 năm rồi cưới, có buồn vui, giận hờn, chủ yếu vì thói quen thất hứa và sự vô tâm của chồng. Tôi cảm thấy cô đơn khi luôn nhường nhịn, hy sinh, quan tâm chu đáo tới anh; còn anh mải cuốn vào công việc, bạn bè, anh em và những cuộc nhậu. Có lúc tôi nghĩ tới ly dị nhưng nhớ tới tính tốt của anh nên lại bỏ qua, chấp nhận anh với con người vốn có.
Anh hay nhậu say khiến tôi luôn lo lắng, sợ xảy ra bất trắc vì khi say anh không kiểm soát được. Tôi khuyên anh rất nhiều, năn nỉ thuyết phục, thủ thỉ, giận dỗi, mong anh giữ sức khỏe vì tôi và vì con, vậy mà anh đều bỏ ngoài tai. Tôi có hai người con, một gái một trai. Khi tôi nghỉ sinh con thứ hai, để công ty cho anh quản lý một thời gian, anh cho khách hàng nợ nần rồi chiếm dụng gần như hết vốn. Biến cố xảy ra, anh mệt mỏi do làm việc quá độ (50% công việc của anh là đi giúp không công cho bạn bè), lại bỏ ăn thường xuyên nên sinh bệnh, nằm một chỗ. Ba tháng sau, con nhỏ một tuổi của tôi phát hiện bị ung thư, phải phẫu thuật bỏ đi một bên mắt. Chồng và con cùng cấp cứu, hai bên gia đình phải giấu vì sợ bố mẹ sốc; anh chị em họ hàng sau 3 ngày túc trực lúc phẫu thuật cho con tôi ở bệnh viện đều trở về nhà, chỉ còn mình tôi. Bạn bè thân thiết bao năm anh đã vất vả giúp rất họ nhiều, lúc này họ đều thờ ơ. Tiền vốn không còn, nợ nần không đòi được, chủ nợ lại thúc đòi, nhờ người thân và bạn bè thì bị từ chối.
Tôi vốn là người hướng nội, lại ít tiếp xúc bên ngoài từ ngày lên Hà Nội, ở công ty cũng chỉ lo tài chính và việc hậu cần, không tiếp xúc khách hàng nên khi biết chuyện xảy ra. Một lượng lớn khách hàng tự động cắt hợp tác, cả những người thân thiết cũng trở nên thận trọng khi muốn giao việc cho tôi, nhân viên công ty hoang mang rồi tính chuyện thôi việc. Tôi từng khóc như mưa khi năn nỉ một khách hàng giúp làm hồ sơ thanh toán công trình chồng tôi đã hoàn thành khi trước. Có lẽ đó là những ngày tháng cay đắng nhất mà cả cuộc đời tôi không quên được. May mắn là lúc tăm tối nhất, những người chìa tay ra giúp đỡ tôi lại là những người tôi không thể ngờ đến. Họ là khách hàng mới quen biết, là đồng nghiệp khi xưa, là anh em bạn bè cùng nghề quen biết nhau qua công việc.
Cuộc đời của tôi luôn là những tháng ngày chịu đựng, tuổi thơ buồn là thế. Đến khi lấy chồng rồi tự mua đất xây nhà, không có ai hỗ trợ nên luôn phải sống kham khổ, mở công ty không ai giúp vốn nên phải làm việc cật lực để gây dựng lên; khi bắt đầu có uy tín, có được lòng tin thì chồng con bệnh. Chồng tôi hiền lành nhưng từ ngày bị bệnh anh nói nhiều, nói nhảm, lúc nào cũng oán trách người khác. Anh lại bị hoang tưởng, lo âu nên tôi rất sợ nói chuyện vì anh sẽ than vãn không thôi. Anh cũng chủ động ngủ riêng từ ngày bị bệnh đến nay, lâu rồi tôi không còn cảm giác anh là chồng mình nữa, chỉ coi như người thân bệnh tật ốm yếu mình cần chăm sóc, chạy chữa. Tâm lý tôi đã đi từ thương, giận rồi oán hận chồng và không còn cảm xúc nữa. Tôi biết anh không cố tình để xảy ra những việc khi xưa nhưng rõ ràng sức khỏe của anh là hậu quả của lối sống tùy tiện ngày ấy.
Anh giờ ân hận nhiều nhưng dường như cơ hội phục hồi sức khỏe ngày càng xa vời. 10 năm rồi, tôi đưa anh đi khắp nơi, gặp nhiều giáo sư, bác sĩ đầu ngành, kiên trì điều trị nhiều năm, tiền của đổ vào không ít nhưng kết quả vẫn thế. Tôi đã thay anh làm đủ nghĩa vụ với gia đình chồng, giúp đỡ anh chị em anh khi họ gặp khó khăn. Tôi cũng phải giúp đỡ gia đình mình nữa vì bố mẹ tôi cũng già rồi. Công việc của tôi ngày càng khó khăn do áp lực cạnh tranh, Covid-19 khiến một loạt khách hàng của tôi điêu đứng và kéo theo những khoản nợ của họ với tôi đang nguy cơ thành nợ khó đòi.
Con trai tôi đã khỏi bệnh nhưng sức khỏe của cháu yếu, hay bệnh vặt. Con lại là đứa trẻ nhạy cảm nên khi nghe con hỏi và chia sẻ những suy nghĩ về khuyết tật của mình, lắm lúc tôi đau như cảm thấy ai cầm dao đâm vào tim. Tôi không nghĩ tới chuyện bỏ chồng vì không thể bỏ người ta khi đau yếu, bệnh tật được. Tôi cũng muốn cho con được sống vui vẻ, bình an như những trẻ trong gia đình bình thường khác, bởi chồng tôi rất yêu con. Thế nhưng cứ sống thế này tôi thấy quá tội nghiệp mình, bản thân mệt mỏi và muốn giải thoát. Tôi muốn có lối sống tích cực hơn nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Mong ai đó có thể gợi ý giúp tôi. Xin cảm ơn mọi người đã đọc.
Cùng em già đi, anh nhé Em sinh năm 1985, chưa từng kết hôn, ngoại hình bình thường, cao 1,52 m, nặng 44 kg, nhỏ nhắn nên trông có vẻ trẻ hơn so với tuổi. Tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, hiện sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Em sinh ra và lớn lên ở vùng quê cách trung tâm Hà Nội chừng 30 km. Tính cách...