Nhiều thầy cô chạnh buồn trong ngày Nhà giáo Việt Nam!
Có nhiều giáo viên nói rằng giá như đừng có ngày Nhà giáo Việt Nam thì họ lại đỡ tủi, đỡ chạnh lòng trước đồng nghiệp và học trò của mình.
Mỗi năm, ngành Giáo dục có một ngày để tôn vinh thầy cô giáo, tôn vinh nghề dạy học đó là ngày 20/11. Tâm trạng chung của nhiều thầy cô giáo là có một cảm giác vui vẻ vì xã hội, phụ huynh, học sinh quan tâm, nhớ đến mình.
Thế nhưng, trong ngày Lễ này cũng có một bộ phận rất lớn giáo viên chạnh buồn, hẫng hụt bởi họ bị quên lãng ngay cả khi đang trực tiếp giảng dạy cho học trò. Đó là những giáo viên dạy các môn phụ, những giáo viên không chủ nhiệm lớp.
Dù ai cũng biết rằng phần lớn những món quà học sinh tặng thầy cô chỉ mang ý nghĩa tượng trưng chứ không có giá trị về vật chất. Song, nỗi buồn bị bỏ rơi ấy vẫn len lỏi vào nỗi lòng của nhiều thầy cô đang trực tiếp giảng dạy.
Ngày Nhà giáo Việt Nam không phải giáo viên nào cũng có trọn niềm vui (Ảnh minh họa: toquoc.vn)
Đối với những khu vực đô thị lớn và với một số phụ huynh có điều kiện thì chuyện tặng phong bì hay những món quà xa xỉ cho thầy cô giáo đang dạy con mình có lẽ cũng không có gì xa lạ.
Một bộ phận thầy cô khi nhận những phong bì mà cá nhân học trò tặng cũng có mà nhận theo hình thức đại diện lớp tặng cũng có.
Bởi, nhiều nơi đó là “nét văn hóa” hình thành đã nhiều năm. Nhưng, thực tế thì chuyện tặng phong bì cho thầy cô giáo thường ít khi xảy ra và không phải giáo viên nào cũng nhận phong bì của phụ huynh và học sinh.
Những món quà mà phụ huynh và học sinh tặng cho thầy cô giáo nhân ngày 20/11 thường là những vài bông hoa, quyển sổ, cây bút, lọ dầu gội đầu, nước hoa, sữa tắm…
Những học sinh lớn hoặc ở khu vực có điều kiện thì phụ huynh và học sinh tặng thầy cô chiếc áo sơ mi, cái cà vạt, cái thắt lưng, miếng vải may áo dài…
Tuy nhiên, không phải là giáo viên nào cũng được phụ huynh và học sinh quan tâm.
Video đang HOT
Ngay cả những khu vực đô thị thì cũng có những giáo viên thường xuyên nhận quà từ phụ huynh và học sinh trong ngày 20/11 thì cũng có nhiều giáo viên không bao giờ được tặng quà hay nhận một lời chúc trong ngày Nhà giáo Việt Nam.
Đó là những giáo viên dạy các môn Âm nhạc, Mĩ thuật, Thể dục, Công nghệ… và những giáo viên không chủ nhiệm lớp.
Thực tế là cấp tiểu học thì phụ huynh chỉ tặng quà cho thầy cô chủ nhiệm con mình. Các cấp học cao hơn thì cũng chỉ là giáo viên chủ nhiệm và một vài học sinh quan tâm đến những thầy cô dạy các môn chính.
Ngay cả những thầy cô đang trực tiếp ôn thi học sinh giỏi cho học trò thì cũng ít khi nhận được một lời chúc mộc mạc, một tin nhắn của học trò dành cho mình.
Ngày vui nhưng luôn xen lẫn nỗi buồn…
Thực tế, không mấy giáo viên quan trọng chuyện tặng quà của học trò cho mình bởi khi theo đuổi nghề giáo thì thầy cô hiểu rõ được môn mình đang dạy, hiểu được cái nghề của mình theo đuổi, hiểu được niềm vui, hạnh phúc và cả sự bạc bẽo của nghề.
Thế nhưng, cảm xúc con người thì những buồn vui trong cuộc sống là không tránh khỏi. Vì thế, nhiều thầy cô cảm thấy chạnh lòng trong ngày 20/11 bởi chứng kiến rất nhiều những câu chuyện diễn ra trước mắt mình.
Trong quá trình diễn ra buổi lễ, nhiều khi giáo viên chứng kiến một số phụ huynh vào hỏi thăm cô, thầy chủ nhiệm của con mình. Phụ huynh bắt tay cười nói với giáo viên chủ nhiệm với đầy những lời hoa mỹ để cảm ơn.
Ngay cạnh bên giáo viên chủ nhiệm đang ngồi cũng là những thầy cô đang dạy con họ thì lại không nhận được một chút tín hiệu xã giao dù chỉ là cái gật đầu…
Nhiều khi các thầy cô đang ngồi trong buổi lễ thấy một số học sinh len lỏi qua các dãy bàn ghế, đi qua các thầy cô giáo bộ môn để tặng hoa, tặng quà cho giáo viên chủ nhiệm.
Những khi ấy, dù không so đo gì nhưng tất nhiên sẽ có nhiều thầy cô thoáng buồn. Cái cảm giác chênh chao trong lòng của nhiều thầy cô lại xuất hiện.
Có nhiều giáo viên nói rằng giá như đừng có ngày Nhà giáo Việt Nam thì họ lại đỡ tủi, đỡ chạnh lòng trước đồng nghiệp và học trò của mình.
Nỗi niềm giáo viên môn phụ không chỉ bị học sinh học qua loa, đối phó trên lớp mà nhiều khi khó nói thành lời. Đến ngày Nhà giáo Việt Nam cũng không mấy khi được học sinh đoái hoài đến thầy cô của mình, dù chỉ là một lời chúc giản đơn thôi.
Vậy nên, nhiều giáo viên môn phụ rất ngại đến trường vào ngày này. Họ không đến không phải là vì những món quà của phụ huynh và học sinh mà vì nỗi buồn thường xâm lấn, bủa vây…
Giá như phụ huynh và học trò đừng tặng quà cho thầy cô giáo như hàng chục năm trước đây thì nét đẹp của truyền thống tôn sư trọng đạo sẽ đẹp biết bao nhiêu! Nhiều giáo viên không phải buồn, không phải xót xa…
NHẬT DUY
Theo giaoduc.net
Tri ân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11: Ai thương giáo viên "trơn" chúng tôi?
Tháng 11 với nhiều hoạt động văn nghệ, thể thao, chuyên môn tri ân Ngày Nhà giáo Việt Nam. Nhưng ẩn đằng sau đó, những nỗi niềm của những giáo viên về tháng "trời hành", không mong muốn có ngày 20/11 này mà không dám thổ lộ.
Tự múa ...tự vỗ tay
Để có những tiết mục văn nghệ chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, giáo viên các trường mầm non và các cấp học cơ sở phải tập luyện cho các học sinh để có tiết mục tham gia buổi biểu diễn. Bên cạnh đó, các giáo viên cũng tập tành để có tiết mục múa, hát tham gia vui vì "phong trào chung" với trường, với ngành.
Để tập văn nghệ, cô giáo N T H dạy ở một điểm trường tiểu học ở xã miền núi xã Trọng Hóa (huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình) phải cùng với các đồng nghiệp tranh thủ khi hết giờ lên lớp lại tập tành múa hát. Khi buổi trưa, lúc buổi tối, các cô thầy tập xong thì mới lọ mọ dắt xe chạy về nhà.
"Trên này (một điểm đường ở xã Trọng Hóa - xin giấu tên) chỉ có văn nghệ, chứ không có thi đấu thể thao bóng chuyền, cầu lông như các trường dưới xuôi. Ngoài tập văn nghệ cho các cháu, giáo viên chúng em cũng tập vài tiết mục của cô thầy để tham gia biểu diễn. Tập múa cho các cháu học sinh miền núi khó khăn hơn học sinh dưới xuôi, nên chất lượng các tiết mục cũng tương đối thôi" - cô giáo N T H chia sẻ.
Ngoài dạy học, các giáo viên còn "bao nhiêu việc" trong tháng tri ân Ngày nhà giáo 20/11.
Nói về vất vả, bận rộn trong tháng 11, cô H cho biết, gia đình cô ở xã Xuân Hóa, cách điểm trường xã cô dạy 70km. Nhà có 2 con nhỏ, chồng làm ở trong miền Nam, nên con cái phải gửi lại cho bà ngoại trông coi. Hằng ngày cô H chạy xe máy trèo đèo, lội suối để đi dạy và hết giờ về chăm sóc con nhỏ.
"Trường có dãy phòng nội trú cho giáo viên, nhà trường bắt giáo viên phải ở lại, vì xa xôi đi lại hằng ngày lỡ có việc gì không ai chịu trách nhiệm. Hoàn cảnh 2 đứa con nhỏ, đưa lên nội trú phải thuê người chăm sóc, điều kiện đi chợ búa xa quá, nên em đi về, chỉ ở lại buổi trưa. Giờ nhiều khi buổi tối nán lại tập văn nghệ xong, về đến nhà thì con ngủ rồi. Sáng 5 giờ mẹ dậy đi dạy thì con đang ngủ say" - cô H tâm sự.
Để các tiết mục văn nghệ có chất lượng, các giáo viên còn phải tập văn nghệ, duyệt, biểu diễn. Kinh phí tập văn nghệ, thuê đồ diễn thì cô chủ nhiệm và học trò "tự xử", vì nhà trường không duyệt chi. Thời gian tập luyện, các cô, trò phải tranh thủ lúc rảnh và cuối giờ vì nhà trường "còn bao việc" khác phải làm trong tháng này.
Đến ngày tổ chức văn nghệ, cô biểu diễn trò xem vỗ tay, trò thi văn nghệ thì cô thầy vỗ tay động viên. Ngoài một số đại biểu khách mời, thì quanh đi quẩn lại chỉ có giáo viên, học sinh múa cho nhau xem mà thôi. Những tiết mục nào đạt giải thì cũng là niềm an ủi, còn không thì cô trò lại hứa hẹn năm sau làm tốt hơn.
Nỗi sợ thanh, kiểm tra
Với cô giáo N T H L đang dạy ở trường tiểu học L.N ở thành phố Đồng Hới, tuy dạy gần nhà, nhưng tháng 11 này lại không có thời gian dành cho gia đình. Ngoài dạy học ở trường, cô H.L tham gia giải bóng chuyền, văn nghệ..., nên lịch kín mít.
Nhiều giáo viên, học sinh tự trang trải chi phí thuê trang phục văn nghệ vì nhà trường không cung cấp kinh phí (Ảnh có minh họa)
Ngoài các hoạt động tổ chức vui chơi như văn nghệ, thể thao, các trò chơi vận động ra; các giáo viên cũng "căng mình" với thi giáo viên giỏi, học sinh giỏi và các sự kiện dự giờ, thao giảng, thanh tra, kiểm tra liên tục trong tháng 11 này.
Một nhà giáo chia sẻ "trước ngày 20/11, nào là Sở, Phòng thay nhau kiểm tra, mà giáo viên thấp cổ bé họng nghe kiểm tra là xanh mắt. Lại hồ sơ, giáo án,... Mà các lãnh đạo đến kiểm tra, không biết họ kiểm tra vào dịp này vì lý do gì không biết. Một năm thiếu gì ngày kiểm tra?".
Thiết nghĩ, các thầy cô giáo là những người làm công tác chuyên môn dạy học các học trò về đạo đức và kiến thức. Những hoạt động tri ân Ngày Nhà giáo là đáng quý, nhưng chúng ta cần phải tổ chức phù hợp, và thiết thực để dịp 20/11 còn có ý nghĩa thiết thực, tránh phong trào và hình thức đem lại tác dụng không mong muốn nhưng người trong cuộc không dám nói.
Theo infonet
Ngày 20-11 không quà, không hoa của những giáo viên dạy trẻ khuyết tật Món quà lớn nhất đối với chúng tôi không phải là vật chất mà chính là tình cảm, sự biết ơn của phụ huynh và của các em. Người làm giáo dục cần nhất là cái Tâm. Tri ân thầy cô bằng cả tấm lòng Em Đỗ Văn Phúc (23 tuổi), khó nhọc nói từng câu: "Em ra tập văn nghệ để hát...