Nhiều lần anh trai tôi phải kêu than vì sở thích của chị dâu, tôi cũng “bó tay” không biết khuyên thế nào
Mỗi khi cáu gắt chồng con, chị lại lấy tiền trong két ra đếm là quên luôn chuyện tức giận vừa rồi.
Chị dâu tôi là một người rất khắt khe đong đếm.
Chị kiệt với chính cả bản thân chị. Anh trai tôi quanh năm chỉ có 3 cái áo sơ mi thay đổi, mùa đông khoác thêm áo ngoài là xong. Chị cũng không nhiều nhặn gì hơn, quần áo cũ và lỗi mốt đến mức tôi không nhìn nổi. Có cái váy chữ A chị mặc đến bạc cả màu mà vẫn không chịu vứt đi. Con cái thì khá hơn 1 chút, ít nhất thì được thay đổi quần áo theo mùa, cũng phải, các cháu lớn từng ngày, đồ cộc ngắn nên buộc phải thay, chứ không thì chắc chị dâu tôi sẽ để các con mặc tới khi rách thì thôi.
Bố mẹ tôi cũng hiếm khi được chị biếu tặng cái gì. Có chăng phải chờ tới lễ Tết, Trung Thu hoặc khi bị ốm, bệnh.
Trong khi đó, mức lương của anh chị khá tốt. Anh tôi là thợ sửa ô tô chuyên nghiệp, làm việc ở một xưởng lớn, lương thưởng hàng tháng phải tới 20 triệu. Thỉnh thoảng anh còn bán được thêm chiếc ô tô cũ nên có thêm tiền hoa hồng. Hồi chưa lấy vợ, tôi vẫn được anh cho tiền mua quần áo váy vóc hoặc đóng học. Nhưng từ ngày chị dâu quản lý tài chính thì anh tôi đến cốc cà phê đắt tiền cũng không được uống, chỉ có thể uống cà phê dạo 15 ngàn 1 cốc.
Video đang HOT
Chị cứ cất thế, chẳng để làm gì, chỉ để nhiều lên. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần anh trai tâm sự với tôi, anh than thở chẳng hiểu sao chị dâu lại giữ rịt tiền đến thế. Chị không giấu giếm số tiền tiết kiệm với anh, mua sắm gì quá 1 triệu đều nói trước với chồng, thế nhưng cách chị chi tiêu cho sinh hoạt gia đình khiến anh thấy quá chặt chẽ. Góp ý với vợ thì chị bảo: “Anh thiếu gì? Cơm canh hằng ngày thì đổi bữa, tuần cũng được ăn hải sản 2 lần, quần áo anh có đồng phục của xưởng, cần gì thêm quần áo mới. Giày dép thì mỗi năm được mua mới 2 đôi, anh nhìn giày của em kìa, 2 năm 1 đôi thôi đấy”. Anh tôi chẳng cãi lại được câu nào.
Tôi hỏi anh chị giữ tiền làm gì? Anh bảo sở thích của chị là tiết kiệm, cứ nhìn số tài khoản ngân hàng ngày càng cao là chị thấy hạnh phúc, tan hết mệt mỏi. Mỗi khi cáu gắt chồng con, chị lại lấy tiền trong két ra đếm là quên luôn chuyện tức giận vừa rồi.
Chị cứ cất thế, chẳng để làm gì, chỉ để nhiều lên. Nhà cửa thì không cho sửa sang vì sợ tốn kém, đồ dùng trong nhà cái gì cũ kĩ lắm thì chị mới chịu xuất tiền ra mua mới. Tủ lạnh vẫn còn dùng cái từ chục năm trước, ngăn đông đóng tuyết đến khó chịu thế mà chị không cho thay.
Tôi không biết phải khuyên anh trai và chị dâu như thế nào nữa. Vun vén cho gia đình là tốt, song hà tiện tiết kiệm quá như chị dâu tôi thì không biết có thật là tốt không nữa?
Anh trai nhu nhược để chị dâu hỗn láo với bố mẹ chồng
Chị dâu thường xuyên mắng con, chửi tục trước mặt bố mẹ chồng. Trong cách nói chuyện với bố mẹ tôi, chị cũng thể hiện rõ sự khinh thường.
Anh trai tôi dù có nghe thấy cũng chưa từng góp ý với vợ để thay đổi.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu anh trai tôi đưa chị về ra mắt. Khi ấy chị ngoan hiền, dịu dàng, mới về nhà tôi đã chủ động vào bếp phụ mẹ người yêu nấu cơm, cả nhà ai cũng rất quý mến chị. Thế nhưng cưới về, sống chung chị dâu khiến tôi không khỏi "sốc" trước tính cách thật.
Khác với vẻ hiền lành ngày mới về, càng ngày chị dâu tôi càng thể hiện rõ tính đanh đá chua ngoa, nói không quá, cách chị nói chuyện rất "chợ búa".
Mỗi khi mẹ tôi nói gì không vừa ý chị, chị ra sức cãi bằng được, gắt gỏng, tỏ thái độ khó chịu, có khi còn quăng quật đồ đạc. Đến khi có con, nhiều khi chị còn lôi con ra để nói bóng gió mẹ chồng. Chị chửi con như hát hay, không tiếc lời "đèo xíu" những ngôn từ tục tĩu dù có cả mặt bố mẹ chồng ở đó. Anh trai tôi thấy vậy nhưng cũng chỉ ỡm ờ cho qua, chưa từng góp ý với vợ.
Có lần vợ chồng anh cãi nhau, bố mẹ tôi vào can, chị tiện lời chửi chồng chửi cả bố mẹ chồng. Tôi không thể hình dung được một người phụ nữ được ăn học đàng hoàng như chị sao lại có thể ứng xử như vậy. Nhiều lần bố mẹ tôi đề nghị anh chị ra mua nhà ở riêng, vì tài chính của anh chị khá vững, việc ở chung nhà chủ yếu để nhờ bố mẹ chăm sóc con nhỏ giúp. Giờ đây 2 cháu đều đã đi học, việc ra ở riêng là hợp lý, thế nhưng vợ chồng anh chị nhất định không đồng ý.
Có lần tôi nghe chị nói với chồng rằng, nếu gia đình chị chuyển đi, tôi lấy vợ rồi về đây ở, mảnh đất và căn nhà hiện tại sẽ bị tôi chiếm mất. Có lẽ cũng bởi suy nghĩ ấy mà dù cuộc sống căng thẳng vợ chồng anh chị vẫn ở đây. Người khổ nhất không ai khác là bố mẹ tôi. Dù ông bà đã cao tuổi, nhưng ngày nào cũng phải phục vụ gia đình chị từ cơm nước, giặt giũ quần áo đến chăm sóc con cái. Thế nhưng chị dâu không những không biết ơn, mà còn hỗn láo với bố mẹ chồng. Mẹ tôi nói, nếu làm quá lên, gia đình căng thẳng bọn trẻ lại khổ. Bà thương cháu nên có chuyện gì cũng nhịn cho qua. Tôi cảm thấy thương bố mẹ, nhưng không biết phải làm sao.
Cả nhà đang ăn Tết thì choáng váng khi thấy người phụ nữ và đứa trẻ bước ra từ chiếc ô tô sang trọng Khi nhìn rõ mặt người phụ nữ và đứa trẻ thì bố mẹ tôi mừng rỡ lao ra đón. Anh trai tôi từng có người vợ đảm, con ngoan và gia đình hạnh phúc. Nhưng khi kiếm được hơn tiền chị dâu, anh tôi lại trở thành người rất gia trưởng. Vợ chồng cùng đi làm nhưng về nhà anh không giúp chị...