Nhặt phế liệu, quét rác thuê lấy tiền đi học
Bố mất vì căn bệnh suy tim lúc ôn thi học kỳ 1, mẹ lại bị căn bệnh này hành hạ từ lâu, Quyên chỉ biết cố gắng học thật tốt để giúp mẹ vơi nỗi buồn và đấu tranh với bệnh tật.
Nhặt phế liệu, quét rác thuê lấy tiền đi học
Nguyễn Thị Quyên trong lễ tốt nghiệp Thạc sĩ. Ảnh: NVCC.
Nguyễn Thị Quyên (SN 1988) là con thứ hai trong gia đình, bố mẹ là công nhân xưởng chế biến chè xanh (huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh). Năm 1999 mẹ Quyên mắc bệnh suy tim, năm 2001 bố Quyên cũng mắc phải căn bệnh đó. Càng ngày, cuộc sống của gia đình Quyên càng vất vả hơn khi phải dồn hết tiền cho bố, mẹ đi chữa bệnh.
Nhìn thấy bố mẹ vất vả lại bị căn bệnh tim hành hạ, ngoài thời gian học ở trường và ôn thi, Quyên dành hết thời gian để đi làm thuê kiếm tiền phụ giúp bố mẹ đang ngày càng bệnh nặng hơn. “Hồi còn học cấp 2, cấp 3 mình hay đi làm thuê tại các xưởng chế biến chè xanh tại xã, lên đồi hái quả chè mang đi bán cho các vườn ươm, hái quả sim trên rừng để bán vào mùa sim, trồng rau mang đi chợ bán vào cuối tuần, đóng bầu đất cho các vườn ươm cây, đi nhặt phế liệu để bán…
Việc gì mình cũng làm, cứ đến mùa vụ mình lại đi làm thuê kiếm tiền đi học và giúp đỡ bố mẹ. Lên đại học mình nhận quét rác ở giảng đường được 1 kì, đi bán hàng ở hội chợ, rửa bát ở cửa hàng ăn”, Quyên chia sẻ.
Năm 2006, Quyên bước vào cổng trường Đại học Nông lâm Thái Nguyên, sau 5 tháng bố Quyên qua đời khi Quyên đang ôn thi cuối kỳ 1. Đó là nỗi đau lớn nhất trong đời mà Quyên đã phải trải qua. Sự mất mát quá lớn, Quyên tự nhủ với mình là phải học thật tốt để động viên mẹ nuôi các em.
Video đang HOT
“ Du học là một quyết định khá khó khăn, mình chỉ chọn duy nhất một trường bên Hàn Quốc để học Thạc sĩ khoa Y sinh học. Hồi bố mất, do phải học xa nhà mình đã không kịp nhìn mặt bố lần cuối cùng”, Quyên chia sẻ. Chia sẻ về kinh nghiệm du học ở Hàn Quốc, Quyên cho rằng: “Khi chuẩn bị đi du học cái đầu tiên là phải học tiếng trước. Ở đây, tiếng Anh cũng rất quan trọng nhưng bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu ra nước ngoài mà không biết được tiếng của họ. Đặc biệt các chương trình của họ giảng dạy bằng tiếng Hàn nên học giỏi tiếng Hàn cũng là chìa khóa cơ bản để tiếp thu kiến thức cũng như giao tiếp với mọi người”.
Hiện tại, công việc của Quyên khá tốt, được làm đúng chuyên môn công việc yêu thích. Công việc chính là xét nghiệm huyết thống ở con người. Hàng ngày, Quyên cố gắng làm việc chăm chỉ để nuôi sống bản thân mình và cùng mọi người nuôi em trai học đại học.
Chăm bố bại liệt, mẹ ung thư vẫn hiếu học
Gương mặt khắc khổ của Thức đầy nỗi buồn lo. Ảnh: T.V .
Ba mẹ Trần Ngọc Thức cùng làm công nhân Công ty cao su Đắc Lắc. Mẹ Thức do sức yếu lại lao động cực nhọc nên 5 lần mang thai chỉ sinh được mỗi mình Thức. Ba Thức sau thời gian nghỉ mất sức lao động bị tai biến nằm liệt một chỗ, mọi chi phí sinh hoạt của cả gia đình đều trông chờ vào đồng lương của mẹ. Năm 2010 mẹ Thức nghỉ hưu rồi phát hiện bị ung thư gan, mạng sống ngày càng mong manh.
Gánh nặng gia đình buộc Thức phải vừa học, vừa làm trong dây chuyền nước đóng chai của Công ty cao su, vừa xoay vòng chăm sóc cả ba và mẹ. Hàng tuần Thức đi làm từ thứ 2 đến thứ 6, còn thứ 7 và chủ nhật đi học.
Vì ba mẹ hay phải nhập viện đột xuất nên lịch đi làm của Thức cũng theo đó mà thất thường, phải tranh thủ làm bù giữa những đợt học, để được nhận mức lương từ 1,5 đến 2,5 triệu đồng/tháng phụ thêm tiền thuốc thang vào đồng lương hưu ít ỏi của mẹ, trả tiền cơm khi làm tăng ca hoặc gom góp đóng học phí.
Ông Trần Vinh Thắng, Tổ trưởng tổ sản xuất nước đóng chai nơi Thức làm việc cho biết đã nhiều lần đến thăm và biết rất rõ gia cảnh Thức quá khó khăn. Công đoàn Tổng Công ty và Công đoàn cơ sở đã hỗ trợ ít nhiều, nhưng chỉ như muối bỏ bể.
Kể về Thức, ông đầy thương cảm: Cậu ấy tính tình hiền lành, chịu thương chịu khó, sáng tạo trong công việc, sống hòa đồng. Nghèo khó vậy mà Thức vẫn quyết tâm theo học đại học tại chức, anh em chúng tôi hết sức khâm phục ý chí vượt lên hoàn cảnh của cậu ấy !
Tìm đến căn nhà nhỏ xíu của gia đình Thức ở khu tập thể Công ty cao su (hẻm 74 Ngô Gia Tự, phường Tân An, Tp. Buôn Ma Thuột), chúng tôi gặp Thức với gương mặt khắc khổ, đôi mắt trũng sâu vì phải thức khuya dậy sớm, dáng dấp còm nhom và hai vai như trĩu dưới gánh nặng lo toan.
Thức tâm sự “Có đêm đi làm về, bước vào căn nhà tối om đầy mùi bệnh tật, nghe tiếng thở yếu ớt của ba mẹ mỗi người nằm một giường mà lòng dạ em rối bời buồn tủi, phải cố nén để khỏi òa khóc thật to …”
Trước tấm gương hiếu học của Thức chỉ mong bạn sẽ được các tấm lòng vàng chia sẻ, giúp đỡ kịp thời để Thức vừa đủ sức phụng dưỡng được cha mẹ, vừa có điều kiện học tập tốt hơn…
Theo Trithuc
Mò cua bắt ốc nuôi ước mơ
Ở mảnh đất lam lũ nghèo xơ quê em, dù quanh năm người lớn phải quay quắt với nỗi lo cơm áo, nhưng việc học hành của con trẻ vẫn rất được quan tâm.
Ngay trong làng của em, dù nhiều bạn hàng ngày bụng đói tới lớp nhưng ai cũng ham học và luôn động viên nhau chỉ có cái chữ mới giúp cuộc sống của chúng mình sau này bớt khổ hơn cha mẹ...Em là con út trong gia đình nông dân nghèo có 5 con. Anh trai của em bị bại não từ nhỏ, bố cũng phải nằm viện thường xuyên sau những ngày vất vả ngược xuôi kiếm tiền nuôi các con ăn học. Từ năm 2006 đến nay, bố lại bị viêm gan nặng nên mọi gánh nặng gia đình đều đè trên đôi vai gầy của mẹ.
Em Tươi mò cua nuôi dưỡng ước mơ
Để lo được cho chồng con cùng ông bà nội hơn 70 tuổi đau yếu, mẹ em phải tất tả, hết lo 6 sào ruộng khoán lại đi cày thuê, gặt mướn. Mấy năm trở lại đây có lẽ do quá vất vả nên mẹ đã già và yếu đi nhiều.
Thương bố mẹ nên từ nhỏ chúng em đã luôn ý thức bảo ban nhau phải tự vật lộn với cuộc sống để mưu sinh. Tuổi nhỏ không thể gánh gồng nặng, ngoài giờ học, chúng em làm việc nhà, chăm anh trai và ông bà rồi tranh thủ ra đồng hái rau, bắt cua, bắt cá, bắt lươn để bán mua gạo phụ giúp bố mẹ.
Dù vất vả nhưng chúng em đều học giỏi và thường xuyên nhận được học bổng của nhà trường. Tiền học được miễn còn tiền mua bút, giấy, sách vở, em tự kiếm bằng cách đi nhặt phế liệu và tích cóp từ những khoản bán cua, bán lươn. Thời gian biểu hàng ngày của em là sáng đến trường, trưa về cho lợn, gà ăn, chiều giúp mẹ việc đồng áng, tối đi soi cá, thả trúm, bắt lươn, tinh mơ dậy học bài rồi đạp xe gần 7km tới trường. Tuy vất vả nhưng năm nào em cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi.
Năm nay em đang học lớp 8, các chị lớn đều đã đỗ vào các trường cao đẳng, đại học và đó cũng là mục đích mà em hướng tới. Nếu ai đó hỏi về những ước mơ, với em đó là: Sẽ cố gắng bắt được nhiều cua, ốc và học thật giỏi, để sau này trở thành bác sĩ chữa bệnh cho bố mẹ, anh trai và tất cả những người nghèo.
Em tin, bằng nghị lực và lòng quyết tâm, em sẽ chạm đến ước mơ chính đáng ấy...
Em Nguyễn Thị Tươi - lớp 8A Trường THCS chuyên Bạch Liêu, Yên Thành, Nghệ An.
Theo Trithuc
Cô học trò nghèo và ước mơ trở thành công an Lý tin rằng trong vị trí ấy bạn sẽ có nhiều cơ hội để có thể đền đáp công ơn của những người giúp đỡ bạn vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Con đường đê Sông Mã đầy ổ gà, mỗi khi có xe chạy qua bốc bụi bay mù mịt phủ kín người. Hỏi thăm mãi cuối cùng tôi mới tìm...