Nhà trường phải vì học sinh
Nhiều người nước ngoài chọn nghề giáo đã nhấn mạnh như vậy sau các vụ giáo viên hành xử không đúng chuẩn mực, thậm chí phản giáo dục, gây tổn thương nặng nề cho học sinh.
Học sinh Trường THPT Nguyễn An Ninh (Q.10, TP.HCM) tặng hoa cho cô giáo nhân Ngày nhà giáo Việt Nam – Ảnh: NHƯ HÙNG
Cô MEREDITH M. HILL (giáo viên, người Mỹ): Đặt hạnh phúc của học sinh lên hàng đầu
Cô MEREDITH M. HILL
Phương pháp bạo lực chắc chắn không bao giờ là câu trả lời trong việc giáo dục học sinh, và tôi thấy việc giáo viên bắt học sinh tát bạn vừa xảy ra ở VN thật khủng khiếp. Là nhà giáo dục, trách nhiệm của chúng tôi là đặt sức khỏe và hạnh phúc của học sinh lên hàng đầu. Giáo viên phải đáp ứng các tiêu chuẩn cao.
Có nhiều ý kiến cho rằng giáo viên hành xử gây tổn thương cho học sinh là do giáo viên bị áp lực thi đua, áp lực thành tích. Nếu đây là nguyên nhân thì tôi cho rằng trách nhiệm trước tiên của người giáo viên là phản ứng lại nguồn gốc của áp lực đó và lan tỏa hành động dũng cảm này đến các học sinh về cách hành xử đúng. Chúng ta cần những hình mẫu về cái đúng, cái sai để dạy học sinh.
Từ khi tham gia dạy học tại TP.HCM, tôi may mắn có những đồng nghiệp rất tài giỏi, tuyệt vời và tận tâm. Họ luôn ưu tiên cho học sinh. Tôi chưa từng thấy đồng nghiệp người VN nào có hành động không thích hợp với học sinh. Tuy nhiên, qua chia sẻ, tôi cũng biết họ chịu áp lực rất lớn về kết quả học tập của học sinh. Ở California (quê tôi), chúng tôi cũng khá quan trọng kết quả thi toàn bang.
Tuy nhiên, tôi muốn các phụ huynh và giáo viên nghĩ lại về điều này. Điểm kiểm tra chỉ là một con số. Bài kiểm tra không thể nói lên những thành tích khác của học sinh như sự sáng tạo, kỹ năng sinh tồn, sự tử tế, lòng bao dung hoặc sự hài hước. Những điều này quan trọng không kém điểm số.
Có một số người cho rằng chính mức lương thấp đã khiến ngành giáo dục kém hấp dẫn và khó thu hút người giỏi. Vì vậy, nếu quan tâm đến giáo dục, nhà nước cần trả cho giáo viên mức lương xứng đáng và đán.h giá cao sức lao động của họ.
Tôi luôn mơ ước trở thành giáo viên từ khi còn nhỏ. Khi làm giáo viên, tôi luôn khuyến khích học sinh đặt câu hỏi khó với tôi, bất đồng ý kiến với tôi, nghi ngờ những điều hiển nhiên và tham gia tích cực vào việc học của chính mình trong và ngoài nhà trường.
Theo tôi, sự tồn tại của nhà trường là vì học sinh. Do đó, nhà trường phải đáp ứng được các nhu cầu của học sinh trong thế giới vận hành bởi công nghệ và hội nhập toàn cầu hiện nay.
“Sự xuất hiện đó đây một vài vụ giáo viên bạ.o hàn.h học trò, theo tôi, có lẽ do giáo viên ở VN gần như có toàn bộ quyền để làm bất cứ điều gì mình muốn với học sinh. Còn ở Mỹ, học sinh nào vi phạm kỷ luật sẽ phải nói chuyện với hiệu trưởng, hoặc chịu các hình thức kỷ luật thích hợp ở phòng hiệu trưởng.”
Ông CHARLIE OAKES (người Mỹ, phụ huynh học sinh)
Video đang HOT
Cô NADIA (giáo viên): Nhiều học sinh bị giáo viên làm cho xấu hổ
Phương pháp bạo lực là không chấp nhận được trong giáo dục vì nó chỉ truyền đạt sự sợ hãi và căm ghét. Ở đất nước tôi, giáo viên sẽ bị sa thải và không đơn vị nào tuyển dụng nữa nếu họ ủng hộ hành vi trừng phạt học sinh về thể chất dù ở mức độ nào. Vì vậy, giáo viên ở nước tôi rất cẩn thận và không bao giờ động đến học trò.
Tôi đến VN dạy học tại một trường quốc tế. Một số học sinh đã học trường công trước khi vào học trường quốc tế cho rằng sự đối xử thiếu chuẩn mực của giáo viên trường công đối với học sinh là phổ biến. Đa số các em đều từng bị hoặc thấy bạn mình bị giáo viên làm cho xấu hổ hoặc áp đặt.
Tôi không cho rằng có giáo viên ở bất cứ nơi nào trên trái đất này chọn nghề giáo để kiếm nhiều tiề.n. Ở hầu hết mọi quốc gia, thu nhập của nhà giáo là thấp so với khoảng thời gian khổng lồ chúng tôi dành cho công việc. Động lực của giáo viên đến từ khát vọng tạo ra sự khác biệt và tôi biết rất nhiều nhà giáo VN quan tâm giúp đỡ học sinh nhiều hơn khoản tiề.n lương được nhận. Thật không may, thu nhập của nghề giáo ở VN dường như không đủ sống. Vì vậy, tăng lương sẽ là biện pháp thu hút nhiều giáo viên có đam mê cống hiến hết mình cho bài giảng, lớp học.
Bộ giáo dục – đào tạo, sở giáo dục – đào tạo phải có quy định nghiêm và các trường phải tuân thủ: không chấp nhận hình phạt bạo lực do giáo viên hoặc học sinh gây ra đối với học sinh. Có vẻ như một số giáo viên ở VN đã dùng biện pháp đ.e dọ.a và làm xấu hổ học sinh để tạo sự sợ hãi! Điều này không được xảy ra trong giáo dục.
Bớt bài kiểm tra, tăng đáp ứng nhu cầu từng học sinh
Theo cô Nadia, giáo dục VN cần giảm bớt số lượng bài kiểm tra và tăng cường đáp ứng nhu cầu của từng học sinh. Thay vì yêu cầu các học sinh vốn có năng lực khác nhau phải đáp ứng cùng một tiêu chuẩn vào cuối năm, những ai quan tâm đến việc học của học sinh nên thảo luận về năng khiếu, sở thích của học sinh và cho các em lời khuyên để phát huy.
Không phải mọi người đều trở thành bác sĩ hay doanh nhân. Thế giới cần đầu bếp và các nhạc công, kỹ sư công nghệ thông tin và cầu đường có khả năng tư duy độc lập. Kỹ năng tư duy phản biện, sáng tạo và giao tiếp tốt được đán.h giá cao trên toàn cầu trong tương lai, chứ không phải sự vâng lời.
Ông STIVI COOKE (người Úc): Trẻ con bắt chước những gì chúng thấy
Ông STIVI COOKE
Theo tôi, vụ cô giáo cho bạn cùng lớp tát một em học sinh hơn 200 cái chỉ là cá biệt. Tôi từng đi dạy ở Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc, Indonesia và cũng từng thấy nhiều trường hợp giáo viên mất bình tĩnh, nhưng thường là giáo viên người nước ngoài chưa có
kinh nghiệm ứng xử với học trò. Trong hầu hết các trường hợp tôi từng thấy, có ba yếu tố khiến giáo viên mất bình tĩnh trong lớp: đó là sự mệt mỏi, bài giảng chán (thường là do thiếu kinh nghiệm và không được đào tạo bài bản) và không có khả năng kiểm soát cảm xúc khi đối mặt với các vấn đề.
Trẻ con bắt chước những việc mà chúng thấy giáo viên và cha mẹ của mình làm. Vì vậy, cả giáo viên và phụ huynh đều phải cư xử hợp lý và bình tĩnh. Những hành động bạo lực và giận dữ không mang lại kết quả tốt cho bất cứ ai.
Bàn về chất lượng giáo viên, tôi từng gặp nhiều giáo viên ở khu vực miền Trung Việt Nam và hầu hết họ ở mức ổn. Họ không được xuất sắc đơn giản là vì cách thức đào tạo cũ chỉ tập trung vào lý thuyết và không tiếp xúc thực tế nhiều với các phương pháp giảng dạy hiện đại.
Để thu hút nhiều người giỏi vào ngành sư phạm, tôi nghĩ nên có mức lương cao hơn cho giáo viên, chất lượng đào tạo tốt hơn, cũng như có những sự hỗ trợ khác như tài liệu và trang thiết bị tốt, các chương trình tập huấn… Để tạo hứng khởi và khiến giáo viên mê nghề hơn, hãy cho phép họ được tự chủ trong việc truyền đạt kiến thức cũng như sáng tạo chương trình giảng dạy hấp dẫn hơn.
Ông B.THOMAS (người Anh): Đòn roi với trẻ có thể bị ngồi tù
Việc sử dụng bạo lực để trừng phạt những hành động không đúng của trẻ được chấp nhận trong xã hội của Anh cách đây 50 năm, nhưng nay nếu giáo viên nào còn dùng đòn roi với trẻ là có nguy cơ ngồi tù rất cao.
Việc dạy dỗ trẻ bằng các hành vi bạo lực như đán.h, khẻ tay, hay tát sẽ khiến chúng nghĩ rằng người ở vị thế quyền lực (trong trường hợp này là giáo viên) được quyền sử dụng bạo lực với cấp dưới (học sinh). Điều này sẽ ăn sâu vào ý thức của trẻ và dần dần chúng sẽ sử dụng bạo lực để giải quyết các mâu thuẫn. Chính vì vậy mà quan điểm giáo dục “thương cho roi cho vọt” đã trở nên lỗi thời.
Ông MIKE DOLAN (người Ireland): Giáo viên phải phấn đấu mới được nể trọng
Một trong những cái hay của văn hóa VN là tinh thần tôn sư trọng đạo. Tuy nhiên, theo tôi, không nên “mặc định” mà ban cho tất cả giáo viên sự kính nể của bạn. Giáo viên cũng cần phải phấn đấu để có được điều này.
Trong lớp học tiếng Việt tôi đang theo học, mặc dù giáo viên của tôi khá giỏi, tôi vẫn không nể phục ông ta vì với tư cách là một giáo viên, ông chưa làm tròn bổn phận của mình.
Cụ thể, trước khi đến lớp ông ta không có sự chuẩn bị trước và cũng không thật sự nhiệt tình trong việc dạy.
Theo tuoitre
Phụ huynh 'đấu' giáo viên, học sinh đi đâu về đâu?
Có lẽ chưa bao giờ các vấn đề về giáo dục, về mối quan hệ thầy - trò, phụ huynh - giáo viên lại trở nên căng thẳng đến mức đáng báo động như hiện nay.
Hiện nay nhiều phụ huynh sẵn sàng trách mắng giáo viên mà không cần biết đúng hay sai - Tranh: NGỌC NHI
Chúng ta phải làm gì để xóa bỏ, hạn chế hay ít nhất là giải tỏa những mâu thuẫn trong mối quan hệ tay ba như một tam giác khép kín thế này: giáo viên - học sinh - phụ huynh?
Từ những cái tát phản giáo dục...
Câu chuyện về 231 cái tát chưa kịp lắng xuống thì mới đây lại thêm vụ 50 cái tát nữa lại nổi lên. Tôi và chắc có lẽ nhiều người trong chúng ta đang tự hỏi: nền giáo dục của Việt Nam đang mắc "chứng bệnh" gì, mối quan hệ giữa thầy và trò đang bị điều gì chi phối? Liệu rồi sau này còn bao nhiêu vụ như thế, có cách nào xử lý triệt để hay không?
Khi đọc về những vụ việc giáo viên yêu cầu các học sinh tát một bạn học sinh nào đó, tôi có cảm giác như chúng ta đang trở về thời xa xưa mà ánh sáng văn minh chưa kịp chiếu vào. Ở đó, một khi có ai phạm tội thì người có chức có quyền sẽ ra lệnh cho tập thể ném đá đến chế.t hoặc tát hoặc đán.h cho người phạm tội kia một trận nhừ tử, thừa sống thiếu chế.t.
Họ nghĩ đó là cách trừng phạt thích đáng người phạm tội mà không biết rằng đó là việc làm ác độc, ấu trĩ, ảnh hưởng và vi phạm nghiêm trọng đến danh dự, nhân phẩm, thể chất một con người.
Vậy mà giờ đây người ra lệnh phạt là giáo viên và người thừa hành là học sinh -những em nhỏ ở độ tuổ.i ăn, tuổ.i học, tuổ.i chơi, tuổ.i lớn.
Đáng lý ra chúng phải được cư xử đúng như mực thước trong môi trường giáo dục. Đáng lý ra chúng phải học được cách xử lý văn minh, đầy tình người và đủ nhân quyền...
Đến chuyện cái quần nghịch đạo
Mấy ngày nay dư luận xôn xao clip phụ huynh lên trường gặp thầy giáo "ăn thua đủ" để đòi cái quần soọc cho con, chỉ vì cái quần để trên bàn thầy và bị thầy vứt đi. Câu chuyện khiến tôi nhớ tới sự việc ngày xưa, khi tôi còn làm giáo viên quản nhiệm cho một trường quốc tế.
Một chị đồng nghiệp của tôi là chủ nhiệm một lớp có nhóm học sinh nữ cá biệt, rất quậy. Phải nói các em học sinh này không sợ ai vì ba mẹ chúng có tiề.n, mà có tiề.n thì có quyền, hễ chuyện gì chúng về méc với phụ huynh thì coi như giáo viên đó có chuyện.
Bị cô chủ nhiệm la rầy vì đi trễ, quậy phá, nói chuyện trong lớp, nhuộm tóc... nhóm này đâ.m ra ghét cô. Một mặt, chúng hùa nhau về kêu tất cả các phụ huynh trong nhóm phàn nàn về cô lên Ban Giám hiệu, mặt khác chúng chơi những trò vô cùng nghịch đạo là lấy băng vệ sinh (đã xài rồi) bỏ vào hộc tủ để đồ của cô. Và, chị đồng nghiệp của tôi uất ức đến mức phải xin thôi việc.
Vì đã kinh qua chuyện như vậy nên tôi cũng dễ hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô giáo bị bắt quỳ hay thầy giáo bị "đòi quần". Chỉ thấy buồn là cái thời cha mẹ học sinh cầm tay con tới lớp nhờ thầy cô dạy dỗ với thái độ tôn kính không còn nữa. Giờ ngược lại, phụ huynh đôi lúc lại cho mình cái quyền phán xét, đòi hỏi, yêu cầu và ép buộc thầy cô.
Tôi đang nghĩ đến một trận đấu bóng, một bên là "đội phụ huynh", một bên là "đội giáo viên" và các em học sinh là quả bóng lăn dưới chân họ. Phụ huynh dù có sút vào khung thành của giáo viên hay ngược lại thì người thiệt thòi, tổn thương vẫn là các em.
Chúng là những học sinh, chúng là những tâm hồn non nớt, chúng là thế hệ tương lai của đất nước. Vậy tại sao phụ huynh và giáo viên không đứng về một phía, cùng một "chiến tuyến", cùng nắm tay để dạy dỗ, giáo dục, rèn luyện học sinh nên người?
Tôi nghe đâu đó lời kêu cứu của các em "Ba mẹ ơi, thầy cô ơi, xin hãy trả lại cho chúng con quãng đời tươi đẹp nhất. Xin hãy trả lại cho chúng con những gì đáng lý phải thuộc về lứa tuổ.i chúng con".
Tôi nghe chúng kêu cứu như vậy. Đó không chỉ là tiếng kêu cứu của học sinh mà là tiếng kêu cứu của nền giáo dục Việt Nam.
Chúng ta phải làm gì để trả mọi thứ về lại đúng quỹ đạo, quy tắc hay đúng tinh thần của nó?
Theo tuoitre
Bất thường và phản giáo dục Việc cô giáo bắt học sinh tát học trò 230 cái và tự mình tát bồi thêm một cái nữa đã là chuyện phản giáo dục. Ảnh minh họa Dưới lăng kính pháp luật, việc ấy đã có dấu hiệu của tội phạm, cơ quan tố tụng huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình đã khởi tố vụ án để điều tra, xử lý...