Nhà giáo mẫu mực thường cô đơn
Chính vì nỗ lực âm thầm nên nhiều nhà giáo mẫu mực như “tự ẩn mình”, các thầy cô chỉ gắn bó và say sưa với học trò nên ít được cấp trên, xã hội chú ý và ghi nhận. Đó là sự “mẫu mực cô đơn”.
Cô Nguyễn Thị Nhiếp, hiệu trưởng Trường THPT Phan Huy Chú (Hà Nội) đã chia sẻ như vậy tại lễ tôn vinh những điển hình tiên tiến, nhà giáo mẫu mực tiêu biểu của ngành sáng 14/11. Cô Nhiếp tự thấy mình vẫn chưa phải là “nhà giáo mẫu mực”.
Tặng hoa thầy cô nhân dịp ngày 20/11.
Dưới đây là chia sẻ của cô.
“Chân dung nhà giáo mẫu mực”
Trong giáo dục ta có “chuẩn kiến thức kỹ năng”, “chuẩn nghề nghiệp”. Vậy “chuẩn nhà giáo mẫu mực” sẽ là gì?
Có rất nhiều ý kiến thống nhất ở 3 tiêu chí: phẩm chất tốt, chuyên môn giỏi, phong cách đẹp vì 3 tiêu chí hội tụ đầy đủ yêu cầu, đòi hỏi của ngành, của xã hội.
Tôi cũng đồng tình nhưng xin được trao đổi một vài góc nhìn cụ thể hơn về những phẩm chất của nhà giáo mẫu mực trong bối cảnh hiện nay.
Nhà giáo mẫu mực trước hết phải là người tốt, người cởi mở và đáng tin cậy; đặc biệt phải luôn vững vàng trong chuyên môn.
Nhà giáo mẫu mực luôn khao khát kiến thức và không yên tâm với những gì đã có trong chuyên môn, trong công việc. Thế nhưng trong cuộc sống lại luôn khép mình “tri túc”, nghĩa là phải “biết đủ” để sống “có chừng, có mực”. Nhà giáo mẫu mực luôn hiểu rõ sự gian nan khi chọn nghề và biết chấp nhận vì nghề mà sống cuộc đời trong sạch.
Mỗi nhà giáo mẫu mực không chỉ ở hình thức hay biểu hiện trước phụ huynh và học trò, mà còn sống sâu sắc, nhường nhịn và vị tha.
Video đang HOT
Nhà giáo mẫu mực luôn có ý thức giữ hình ảnh người làm thầy. Đã theo nghề là lúc nào cũng phải có một bục giảng vô hình dưới chân và xác định dạy học không chỉ là trách nhiệm mà còn là tình thương, là niềm vui.
Nhà giáo mẫu mực cũng giống như người nông dân trăn trở về mùa vụ, lo “gió mưa” thời @ ngăn trở sự giáo dục thuận chiều, lo sâu bệnh của lối học đang cũ mòn khiến cho cành không đâm chồi, lá hết xanh tươi, hoa không kết nụ. Trăn trở làm sao để mỗi bài giảng nhẹ nhàng, đơn giản lại vẫn đảm bảo chuẩn kiến thức kỹ năng? làm sao để tình sâu mà chí vẫn cao? làm sao thả lòng mà không rối bời, hao khuyết?…
Tất cả, với nhà giáo mẫu mực đó không phải là chuyện cơm áo, gạo tiền mà hơn cả là trách nhiệm, là bổn phận, là danh dự, là đạo đức nhà giáo.
Vì người thầy mẫu mực sẽ định dạng ngôi trường văn hóa và tiến bộ!
Không để sự mẫu mực “âm thầm sải cánh”
Có một thực tế là không ít người đang phấn đấu trở thành nhà giáo mẫu mực lại rất lặng lẽ.
Sự “ngại phô trương”, “kém giao tiếp”, “ít tiếp cận cấp trên” cũng là một nét “mẫu mực” và cũng giúp thuận cho việc say nghề, tránh được những ý kiến phản ứng từ của những thành phần còn lười ngại.
Chính vì nỗ lực âm thầm nên nhiều nhà giáo mẫu mực như “tự ẩn mình”, các thầy cô chỉ gắn bó và say sưa với học trò nên ít được cấp trên, xã hội chú ý và ghi nhận. Tôi xin gọi đó là sự “mẫu mực cô đơn”.
Là một người quản lý ở cấp trường, tôi rất trăn trở về việc này. Vì trường nào cũng có những nhà giáo mẫu mực, làm thế nào để nhân lên thành một tập thể, một đội ngũ mẫu mực là bài toán khó với người quản lý.
Niềm tin của xã hội là động lực
Theo dõi nguyện vọng đăng ký thi vào các trường ĐH-CĐ những năm gần đây, rất học sinh ít đăng ký thi vào trường sư phạm.
Các em chia sẻ, thấy nghề giáo vất vả quá nên tránh ngại. Có em còn nói: “nghề giáo phải sống mẫu mực, làm việc hay yêu thương cũng không thật thoải mái, tự nhiên. Mà vì là mẫu mực nên người ta luôn đòi hỏi về cái chuẩn. Nghề nghiệp mà khó khăn, căng thẳng như thế thì chúng con đành tìm chọn nghề nghiệp khác”.
Xã hội đòi hỏi nghề giáo rất cao, không chỉ phải mẫu mực về tri thức, mà còn ở nếp sống.
Chính sự đòi hỏi đó, chúng tôi còn tự học cả sự chịu đựng và sự chấp nhận những điều không như ý một cách không căng thẳng từ những áp lực của xã hội đối với ngành giáo dục.
Chúng tôi vẫn có những sắc thái riêng từ tác phong, lời nói…, không đánh mất những giá trị truyền thống. Vì thế, niềm tin của xã hội là động lực để mỗi nhà giáo thêm nguồn sáng tạo, tận tụy với nghề, tận tâm cống hiến và ngày càng mẫu mực hơn.
Theo VNE
Người thầy của tôi - Tấm gương sáng ngời vừa tài vừa đức
Chỉ cần nhắc đến tên Thầy thì bất kể ai đã được học Thầy dù chỉ một giờ trên lớp hay được nói chuyện cùng Thầy đều thấy ngay đây là một Người Thầy mẫu mực và đáng kính.
Kính gửi đến Thầy Bửu Ý - người Thầy mà con luôn biết ơn và kính trọng!
Tôi là một trong số những người may mắn được học Thầy nhiều môn ở trường ĐH Sư phạm Huế nhưng ấn tượng nhất đối với tôi là hai môn: Văn học Pháp và Dịch thuật tiếng Pháp. Trong mỗi giờ học của Thầy, tôi cố nuốt từng lời, từng ý và đôi khi tôi tưởng chừng không sao nuốt hết nổi những kiến thức thầy giảng vì nó quá nhiều và quá hay, không sao lược bỏ được. Thầy có phương pháp truyền đạt và hướng dẫn chúng tôi rất độc đáo.
Ở Thầy, tôi tìm thấy nguồn cảm hứng cho việc học, việc đọc cũng như nghiên cứu. Thầy là người truyền niềm tin và quyết tâm cho tôi theo đuổi nghề Sư phạm sau này, mặc dù trước đó tôi đã từng do dự. Thầy không bao giờ rầy la hay mắng mỏ chúng tôi, dù đôi khi chúng tôi không hoàn thành bài tập thầy giao về nhà. Những bài luyện dịch thầy ra rất khó nên chúng tôi đành chấp nhận mọi hình phạt để Thầy dạy dỗ, chỉ bảo, hướng dẫn thêm. Thầy là người rất "tâm lý". Ở lớp, Thầy luôn yêu cầu chúng tôi học suy nghĩ, tìm tòi những thuật ngữ dịch và nghệ thuật dịch, hay các ngôn từ nói và viết khác nhau thật khó nhưng đến những kỳ thi thì thầy thường yêu cầu các bài tập thật nhẹ nhàng nhưng độc đáo, đòi hỏi sự thông minh nhanh nhạy của học trò.
Thầy là người rất nhân từ và độ lượng. Thầy có nụ cười thật hiền hậu, ấm áp và bao dung kể cả khi Thầy không vui vì sinh viên chúng tôi không làm đúng ý Thầy. Mỗi khi chúng tôi học tốt lại được Thầy khen ngợi hết lời. Bài giảng và những lời giáo huấn của Thầy luôn là kim chỉ nam cho chúng tôi bước vào đời thêm vững chãi. Thầy như là người cha của tất cả chúng tôi.
Thầy giáo Bửu Ý.
Đến bây giờ, khi tôi là một giảng viên đứng trên bục giảng nhiều năm nhưng hình ảnh Thầy luôn soi sáng bước đường tôi đi. Từ những ngày đầu tiên được học thầy, tôi đã học tập tác phong, điệu bộ, cử chỉ của Thầy khi đứng trên bục giảng cho đến ngày nay. Hơn 20 năm trôi qua, tôi đã chịu ảnh hưởng rất lớn của Thầy từ phong cách diễn đạt trong các bài giảng trên lớp đến cách ứng xử, đạo đức và trách nhiệm của một nhà giáo.
Cám ơn Thầy đã dẫn đường cho con. Cám ơn Thầy đã dạy cho con biết yêu thương. Dù con biết sẽ không bao giờ đáp trả được công ơn Thầy nhưng con xin được mãi mãi "Cám ơn" Thầy. Đến giờ, con vẫn nhớ những lời dạy của Thầy:
Hãy biết ơn ai đó đã làm bạn tổn thương, vì nhờ họ bạn trở nên cứng rắn...
Hãy biết ơn ai đó mắng mỏ, trách móc bạn, vì bạn có thêm cơ hội để sửa mình...
Hãy biết ơn mỗi lần bạn vấp ngã, vì nhờ đó bạn vững bước hơn trên đường đời...
Hãy biết ơn khi mọi cánh cửa đều đóng sập lại trước mặt bạn, vì khi đó bạn sẽ biết ai thực sự là người luôn ở bên bạn...
Đừng chỉ cảm nhận, hãy bày tỏ lòng biết ơn cuộc sống mỗi ngày...
Vì thế, con càng không bao giờ quên câu "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư". Con nhớ nhất câu nói của Thầy năm xưa: "Thầy phải ra thầy, thì trò mới có thể ra trò". Câu nói này của Thầy làm con hiểu được một điều đó là giữa thầy cô và học sinh, sinh viên phải có một khoảng cách. Nhưng khoảng cách đó không phải là xa lạ, lạnh lùng, mà đó chính là sự tôn trọng đúng mực của học trò đối với thầy cô.
Thầy ơi! Thầy đã truyền cho con một trái tim đầy lòng nhiệt huyết với sinh viên, với nghề dạy học hôm nay. Con chúc Thầy luôn mạnh khỏe, và hạnh phúc bên cạnh những đứa con và những thế hệ học trò, Thầy nhé!
Học trò của Thầy
Nguyễn Thị Ngọc Cẩm - giảng viên khoa Du lịch, ĐH Huế
Theo dân trí
Bộ GD không tiếp khách, nhận hoa chúc mừng ngày 20/11 Theo thông báo mới nhất, Bộ GD - ĐT sẽ không tiếp khách, nhận hoa chúc mừng tại trụ sở cơ quan ở Hà Nội và TP.HCM. Ảnh minh họa Thực hiện Chỉ thị số 45/CT-TW ngày 22/07/2010 của Bộ chính trị (khóa X) Về đổi mới, nâng cao hiệu quả tổ chức các ngày kỉ niệm, nghi thức trao tặng, đón nhận...