Ngượng chín mặt với bố chồng nhà họ “trần” và ăn nói vô duyên
Có lần hai ông cháu ngồi xem ti vi ở ghế sa lông. Con gái gần 3 tuổi của tôi cứ cúi xuống chân ông, rồi tìm cái gì đó. Tôi phát hoảng khi ở trong bếp nhìn thấy cảnh ông mặc quần đùi khá thông thoáng nên lúc ngồi, nó mở rộng ra và cháu thì tò mò nhìn!!!
Ảnh minh họa
Từ ngày đi lấy chồng, người làm tôi “bối rối” nhất không phải là mẹ chồng như bạn mà chính là bố chồng. Đi làm thì chớ, về đến nhà, ông chỉ mặc có mỗi chiếc quần đùi, ở trần, đi lại hồn nhiên khiến tôi nhiều phen… hú vía.
Nhà chồng có 3 chị em, hai chị đều đi lấy chồng. Chồng tôi là con trai duy nhất nên sau khi lấy vợ, bố mẹ anh tuyên bố dù thế nào, anh vẫn phải ở chung cùng bố mẹ để lo việc gia đình. Tôi và anh rất thoải mái, không hề khó chịu bởi chúng tôi đã xác định rõ tư tưởng trước khi cưới.
Bố mẹ anh đều công chức và sắp về hưu. Ban ngày họ vẫn đi làm, cả tôi và anh cũng vậy. Chúng tôi chỉ gặp nhau vào buổi tối. Dù “va chạm” nhau rất ít nhưng bố chồng tôi để lại khá nhiều phen cười ra nước mắt.
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Bố chồng ngoài 50 tuổi, tướng mạo ông đĩnh đạc, cao ráo và có chút da thịt. Ai cũng bảo cái tuổi đó mà da dẻ hồng hào như vậy thì thật hiếm. Ông rất tự hào về hình thức của mình.
Trời mùa hè, chồng tôi mặc quần đùi, cởi trần đã đành, bố chồng tôi cũng “ăn theo”. Có khi ông mặc quần đùi còn ngắn hơn chồng tôi đang mặc. Quần của ông còn hoa hòe hoa sói trông quá bắt mắt.
Video đang HOT
Dịp các chị em cơ quan tới nhà thăm tôi sinh cháu, mẹ chồng đang làm dở con gà nên không tiện tiếp khách, bố chồng tôi thế chỗ. Ông ngực trần, quần đùi ngồi tiếp nước.
Mấy chị em cơ quan tỏ ra ái ngại, tôi thấy họ tỏ thái độ e dè khi nói chuyện. Tôi biết điều đó nhưng không biết cách xử lý như thế nào. Không những thế, khi ngồi, ông còn “ sáng tạo” nhiều tư thế mà nếu để ý kỹ, có thể phát hiện sắp “lộ hàng” đến nơi.
Ngày tôi đi làm, mấy chị em kể lại và bàn tán xôn xao. Họ trách tôi sao không góp ý với ông nhưng tôi biết nói với ai bây giờ. Tôi giải thích là bình thường ông toàn thế, ông quen như thế nên mong mọi người thông cảm. Một số đồng nghiệp cứ chê trách sao ông là cán bộ mà suồng sã, thật mất lịch sự vậy.
Có lần hai ông cháu ngồi xem ti vi ở giường, con gái gần 3 tuổi của tôi cứ cúi xuống chân ông, rồi cứ tìm tìm cái gì đó. Tôi phát hoảng khi ở trong bếp nhìn thấy cảnh ông mặc quần đùi khá thông thoáng nên khi ngồi, nó mở rộng ra và con tôi thì rất tò mò muốn khám phá xem là cái gì!!!
Hàng ngày, tôi rất ngại đứng gần với ông. Cái cảnh tượng bố chồng mặc quần đùi, ở trần khiến tôi ái ngại. Nhà tôi rộng rãi, có phòng hẳn hoi. Nhưng buổi trưa, ông toàn nằm trần ở bộ sa lông phòng khách. Tôi chẳng dám bén mảng “khu vực” đó, phải cần kíp lắm tôi mới “tự tin” đi qua rồi cố gắng thoát hiểm.
Không chỉ “cẩu thả” trong ăn mặc, bố chồng tôi rất “vô duyên” trong giao tiếp với con cháu hàng ngày. Ông chẳng mấy khi nói năng nhẹ nhàng hay tình cảm với vợ, với con. Nói câu đầu, sang câu thứ 2 y rằng ông sẽ văng tục hoặc cáu gắt. Tôi biết mẹ chồng cũng rất khổ sở với ông nhiều.
Vào những ngày ông lấy lương, lúc cả nhà quây quần ở phòng khách xem ti vi, mẹ chồng tôi lúc nào cũng hào hứng “gợi ý” ông nội phát tiền quà vặt cho các cháu. Chẳng những không nói được câu nào hay ho, ông còn lập tức buột miệng: “Cho cái (…) của ông ý”. Tôi hoảng hồn, đỏ hết cả mặt. Cả nhà im lặng.
Tôi dọn dẹp nhà cửa, nhờ bố chồng trông cháu giúp. Lâu lâu chưa thấy xong, ông nói: “Con mẹ mày làm (…) gì dưới bếp mà chưa lên trông con”. Có lần mẹ chồng tôi tức quá, cáu gắt: “Bây giờ có con dâu, có cháu rồi, ông ăn nói ý tứ một tí”. Thế mà bố chồng tôi quật lại: “Ý tứ với người ngoài, con cháu trong nhà cần (…) gì mà ý với chả tứ”.
Có mấy lần tôi trao đổi với chồng nhưng anh cũng gạt phắt đi. Anh còn bảo: “Tính bố vậy, từ xưa tới nay vẫn thế. Bố nói vậy nhưng lòng không nghĩ gì đâu”.
Giờ con tôi cũng đã lớn, nó đang tuổi học ăn học nói mà ở cùng ông như vậy, tôi lo lắng con sẽ học nói vô duyên theo. Ra ở riêng thì vợ chồng tôi không thể.
Với lại, tôi là con dâu, tôi rất ngại mỗi khi chạm mặt bố chồng ngày nào cũng chỉ độc diễn mỗi chiếc quần đùi. Tôi phải làm thế nào để ông bớt suồng sã trong ăn mặc và nói năng hàng ngày?
Theo VNE
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....