Người yêu trì hoãn đám cưới, tôi có nên buông bỏ để lấy tình mai mối?
Đến giờ cũng đã 8 năm gắn bó, con số đủ đẹp, đủ chín muồi để cả hai chúng tôi về chung một nhà, cớ sao anh lại bỏ ngỏ, để mình tôi với nỗi chênh vênh.
Lại một mùa thu nữa gõ cửa, mùa thu đến nhẹ nhàng, như nhắc nhở lứa đôi cùng nhau chuẩn bị kế hoạch cho đám cưới. Hai từ đám cưới, nghe như thật gần mà cũng thật xa xôi với tôi, khi anh là người luôn lảng tránh vấn đề trọng đại mà nếu còn yêu thì nó sẽ là việc để chúng tôi phải bàn.
Yêu nhau từ thời phổ thông, là mối tình đầu của nhau và tình yêu cũng đủ đậm sâu, được đánh dấu bằng 8 năm êm ấm. Anh có công việc, sự nghiệp ổn định của anh. Tôi cũng vẹn tròn với ước mơ của riêng mình, có công việc đủ để lấp đầy những thiếu thốn sinh viên, đủ để cùng anh xây dựng một tổ ấm nhỏ nhưng không thiếu thốn.
Thẳm sâu trong tôi giờ đây là những khoảng trống vô tận – Ảnh minh họa
Ấy vậy mà cái cớ ổn định cũng xong xuôi rồi, nếu yêu tôi sao anh lại hững hờ hôn nhân. Thẳm sâu trong tôi giờ đây là những khoảng trống vô tận, khi ngày qua ngày đợi anh bàn chuyện về chung một nhà. Anh có quyền trì hoãn khi chưa đủ tự tin về tình cảm của mình, nhưng tôi cũng có quyền được biết chặng đường này sẽ đi đến đâu nếu như anh cứ mãi phân vân.
Lúc mới yêu anh chân thành, dịu dàng. Giờ đây sau 8 năm, có sự nghiệp, kinh tế ổn định anh cũng chưa từng để tôi phải cảm nhận sự thiếu thốn yêu thương. Chỉ có sự ràng buộc trên giấy tờ là thứ khiến tôi cảm thấy bất an nhất về mối quan hệ của hai đứa.
Video đang HOT
Bạn bè tôi yêu sau, cưới trước và cũng nhiều cặp sinh con đến bé thứ hai. Mọi thứ cứ diễn ra tuần tự, đủ để khiến lòng tôi rộn rạo. Tôi không xem nặng vấn đề cưới to, cưới nhỏ, chỉ mong cả hai sớm về chung một nhà. Tôi thương khi nhìn ánh mắt mẹ cha, sốt ruột từng ngày vì con đến tuổi gả chồng mà mọi việc không đâu vào đâu. Đôi lần tôi cũng gợi ý, anh chỉ ôm tôi âu yếm thì thầm, “Đợi anh em nhé”. Sự dịu dàng ngắn ngủi lấn át những giục giã trong tôi, nhưng sau đó là cả một trời bão tố trong tim.
Gần đây, mẹ tôi sức khỏe cũng yếu đi nhiều. Bà muốn tôi kết hôn sớm với con trai của một người bạn, vừa du học ở Mỹ về, đang làm cho một tập đoàn tài chính lớn ở Việt Nam. Chúng tôi cũng đã có duyên tiếp xúc đôi lần, và tôi cũng khá thiện cảm với người lịch sự, ưa nhìn và tính chu đáo của anh. Thâm tâm tôi chỉ muốn duy trì tình bạn, vì tôi còn tình cảm với người yêu bây giờ. Nhưng tôi cũng quá mệt mỏi với việc phải chờ đợi.
Liệu tôi nên nghe theo lời bố mẹ, hẹn hò, tìm hiểu người mới, hay tiếp tục mòn mỏi chờ người yêu hỏi cưới mình? Tôi lo sợ trước sự ân cần, quan tâm của người mới sẽ làm trái tim tôi rung động, để rồi mềm lòng và buông mối duyên tình đã theo tôi những năm tháng thanh xuân.
Theo GĐVN
Bị chê già ngay lần đầu ra mắt nhà chồng, tôi đã đứng dậy thẳng thừng nói một câu khiến họ hối hận
Tôi nói rồi đứng dậy đi thẳng. Mẹ người yêu sau khi nghe tôi nói xong vội vàng chạy theo giữ tay tôi lại rồi ngọt nhạt xin lỗi.
Vì mải mê công việc nên khi nhìn lại, tôi mới hốt hoảng khi thấy mình đã quá lứa lỡ thì khi nào rồi. Công việc thì thăng tiến như diều gặp gió mà chuyện yêu đương, hôn nhân cứ dậm chân tại chỗ khiến tôi và gia đình đều lo lắng. Mẹ tôi còn chạy đôn chạy đáo tìm chỗ này chỗ nọ mai mối cho tôi. Xem mắt nhiều người mà vẫn không ưng được ai nên tôi quay về xuất phát điểm ban đầu: tự thân kiếm người yêu.
Trong một lần phỏng vấn nhân viên mới cho công ty, tôi gặp được Phong. Phong nhỏ hơn tôi 7 tuổi, có thành tích học tập rất tốt lẫn vốn ngoại ngữ đáng nể phục. Không hiểu sao ngay lần gặp đầu tiên tôi đã thích cậu ấy. Tôi cũng có cảm giác cậu ấy thích tôi nên đã đưa cậu ấy vào làm ở phòng tôi.
Ban đầu chúng tôi gọi nhau là chị em. Sau nhiều lần trò chuyện, đi ăn, cà phê, chúng tôi thay đổi cách xưng hô và gọi nhau là anh em. Nhiều khi tôi cũng thấy ngượng miệng khi gọi một cậu con trai nhỏ hơn mình 7 tuổi là em. Nhưng vì yêu nên tôi cố tập.
Người yêu tôi cũng để râu, ăn mặc đứng tuổi để có ngoại hình tương xứng với tôi. (Ảnh minh họa)
Trong công ty, chuyện tình của chúng tôi được mọi người ủng hộ. Tuy tôi đã 34 tuổi nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất trẻ trung. Người yêu tôi cũng để râu, ăn mặc đứng tuổi để có ngoại hình tương xứng với tôi hơn nên nhìn chúng tôi không ai biết anh nhỏ tuổi hơn tôi.
Tháng 6 vừa rồi, Phong đưa tôi về quê ra mắt bố mẹ anh. Anh nói mùa này chưa vào mùa lúa nên mọi người sẽ rảnh rang hơn. Để tạo được ấn tượng tốt cho mọi người nhà chồng tương lai, tôi đã cố gắng mua một bộ váy áo trẻ trung, trang điểm nhẹ nhàng và mua thật nhiều đồ chơi cho các cháu Phong, mua quà cho bố mẹ và họ hàng anh. Tổng số tiền tôi bỏ ra cho buổi về quê ra mắt ấy là hơn 10 triệu đồng.
Đón tiếp chúng tôi là cả dòng họ nhà Phong. Đúng như anh nói, hầu như ai cũng rảnh rang nên muốn nhìn thấy mặt tôi thì phải. Và cũng đúng như tôi dự đoán, ai cũng nhanh mồm nhanh miệng "chê bai' tôi không tiếc lời. Người thì chê tôi già, người chê tôi thấp bé, người chê tôi mặt đầy tàn nhang, người chê tôi mặc váy xấu... Tôi cố nhịn cho qua chuyện vì muốn tạo được ấn tượng tốt nhất với họ.
Nhưng ngay trong bữa cơm, mẹ người yêu lại nói một câu khiến tôi giận tím mặt. "Thôi thì cô cũng thông cảm với cháu, lớn tuổi mà chẳng có ai yêu. Nhưng cô nghĩ cháu nên buông tha cho thằng con trai nhỏ người non dạ của cô. Nó vì cháu mà già đi cả chục tuổi cháu có thấy xót không? Mà phụ nữ lấy chồng trẻ, sau này sinh con đẻ cái còn già hơn nữa, lúc đó lại càng không xứng với con cô. Mà cô nói này, cháu già thật đó. Già mà đòi gặm cỏ non hả cháu?".
Tôi nói rồi đứng dậy đi thẳng, mẹ người yêu sau khi nghe tôi nói xong vội vàng chạy theo giữ tay tôi lại rồi ngọt nhạt xin lỗi.
(Ảnh minh họa)
Cả nhà đều ngớ người. Phong giận quá đập tay xuống bàn. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh đứng dậy nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Vậy chúng ta chia tay nhé Phong. À mà này, con xe với căn chung cư hôm bữa em mới mua để chuẩn bị cho cuộc sống của chúng ta đó, anh trả lại chìa khóa cho em nhé. Với lại bên kho hàng đang cần người bốc vác hàng hóa, anh liệu xem mà chuyển qua đó làm cho tiện.
Cháu nói cô nghe, nếu không có cháu, chưa chắc con trai cô đã có được chỗ đứng vững chắc trong công ty nổi tiếng ở thủ đô nhé. Và cháu già thật nhưng cũng không ế đến mức trâu già gặm cỏ non. Chính Phong đã theo đuổi, ngỏ lời yêu với cháu đàng hoàng. Cô đừng có nhìn thiển cận. Cháu già mà có giá lắm đó".
Tôi nói rồi đứng dậy đi thẳng. Mẹ người yêu sau khi nghe tôi nói xong vội vàng chạy theo giữ tay tôi lại rồi ngọt nhạt xin lỗi. Bố anh cũng mắng mẹ anh vài câu để tôi nguôi giận. Nhưng Phong giận quá nên kéo tay tôi ra xe đi về.
Trên đường đi, mặt anh cứ chăm chắm nhìn đường mà chạy. Chúng tôi không ai nói với ai câu nào nhưng tôi biết anh đang buồn lắm. Tôi tin anh yêu tôi thật lòng.
Hôm qua Phong còn nói mẹ anh gọi điện lên xin lỗi tôi rồi ngỏ ý mời tôi về quê chơi thêm lần nữa. Giờ tôi phân vân quá. Nhà chồng chưa chi đã tỏ thái độ thế thì tôi sống sao được? Có nên tiếp tục không hay dứt khoát chia tay luôn đây?
Theo Afamily
Làm gì khi người yêu luôn hoãn cưới? Khi người yêu trì hoãn đám cưới, mẹ tôi cho rằng anh kiếm cớ trì hoãn để chuyển hướng. Tôi trấn an thì bà nói tôi nhẹ dạ, cả tin. Tôi nói với Thành là chúng tôi yêu nhau đã được hai năm, mọi bề đã thuận lợi nên cần xúc tiến đám cưới. Nhưng anh nói chưa dư dả về kinh tế,...