Người vợ liệt sỹ hiến đất “vàng” mở đường cho dân
“Cuộc đời mẹ mất cả người chồng cho đất nước rồi, giờ nhường lại một ít đất cho xóm, xã làm đẹp cho quê hương, không mất đi đâu con ạ. Nghe tui nói vậy, các con cũng nhiệt thành ủng hộ tui hiến đất làm đường cho dân”.
Câu chuyện về bà Nguyễn Thị Thích, SN 1959, vợ liệt sỹ ở xóm Vĩnh Thái, xã Cẩm Bình, huyện Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh dẫu bộn bề khó khăn đã không đắn đo cắt bớt vườn nhà vốn là khu đất “vàng” ở nơi bà sinh sống, hiến cho xóm làm đường đi lại, làm nức lòng cả một vùng quê .
Bà Nguyễn Thị Thích, vợ liệt sỹ, người được người dân xã Cẩm Bình, huyện Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh mến phục vì những đóng góp tại quê hương
Không gục ngã
Giữa cái nắng chói chang, hơi nóng đang phả hầm hập xuống dải đất miền Trung, tôi cùng 2 cán bộ xã Cẩm Bình, Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh về xóm Vĩnh Thái gặp bà Nguyễn Thị Thích, SN 1959, người phụ nữ được người dân cả xã nể phục vì lối sống giản dị, thật thà, hết mực xây đắp tình làng, nghĩa xóm.
Ngồi trong xe ô tô bon bon trên con đường bê tông dẫn tới nhà bà Thích, Phó Chủ tịch UBND xã Cẩm Bình Nguyễn Hữu Toàn nói, con đường này trước đây chỉ có xe máy, xe đạp mới có thể đi lại, mùa mưa lầy lội, người dân trong xóm ai cũng ngán ngẩm. Với sự chỉ đạo quyết liệt từ xã, xóm, nỗ lực của người dân, mà đáng nể là tấm lòng thơm thảo của bà Thích, con đường khốn khổ này đã được bê tông hóa, người dân đi lại dễ dàng.
Cuộc sống của bà Thích đơn sơ, giản dị như chính con người chất phác mộc mạc của b
Gặp bà Thích trong căn nhà cấp 4 ngăn nắp, tôi hơi ngỡ ngàng. Dù đã được ông phó chủ tịch xã giới thiệu sơ qua từ trên xe, nhưng với tôi, một người không ngần ngại cắt đất “vàng” hiến cho nhà nước chí ít cũng là một người quắc thước, quý phái. Trái lại, bà gầy gò, khắc khổ với mái tóc đã điểm bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Bà Thích sinh năm 1959. Vừa bước sang t.uổi trăng tròn, vì nhà nghèo bà đã phải bỏ học tham gia dân công, đào đắp hồ thủy lợi Kẻ Gỗ. Cùng thời gian này, qua mai mối, người thiếu nữ hiền khô đã yêu người thanh niên cùng xã Nguyễn Đình Thường, đã nhập quân ngũ và hơn bà hai t.uổi. Tình yêu của chàng trai với người thiếu nữ cùng quê đơm hoa bằng một đám cưới giản dị vào năm 1981. Chỉ ít tháng sau đám cưới, vợ chồng bà đã phải xa nhau vì anh Thường nhận được lệnh của đơn vị hành quân vào phía Nam rồi sang chiến đấu tại Campuchia.
Chồng đi chiến đấu ở chiến trường xa, ở nhà người vợ trẻ sinh đứa con gái đầu lòng. Gần 3 năm sau, trong một chuyến công tác đột xuất ra Bắc, chồng bà mới có dịp ghé nhà, lúc này con gái đầu lòng đã biết đi, biết nói… Thương vợ và đứa con gái bé bỏng, nhưng chiến trường ở Campuchia lúc đó đang còn ác liệt, anh Thường ở nhà được gần một tháng lại phải trở lại chiến trường nước bạn.
Chắt chiu từng bó rau, mớ khoai nuôi con, chị Thích đợi chờ ngày đoàn tụ với chồng. Nhưng rồi vợ chồng chị không bao giờ có ngày đoàn tụ. 6 tháng sau ngày anh Thường trở lại chiến trường, khi đang mang thai người con thứ hai, chị nhận được tin chồng hy sinh.
Chồng mất, bà Thích không gục ngã. Bà đã vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời nuôi hai con không lớn
Video đang HOT
“Tính ra 4 năm cưới nhau nhưng vợ chồng tui chỉ ở với nhau được chừng 7 tháng. Lúc nhận được tin anh mất tui suy sụp hẳn. Tui thương anh, thương các con đứt ruột. Chúng chưa biết mặt mũi cha chúng thế nào” – bà Thích vừa lau bàn thờ cho chồng vừa nói với tôi.
Chồng mất, các con là động lực để bà có thêm nghị lực sống. Bao niềm thương yêu bà Thích dành hết cho con. Hơn hai chục năm ròng, mình bà lăn lộn, bám ruộng đồng lo cho 2 đứa con gái có cái ăn cái mặc. Giờ con gái bà đã lớn, đã lập gia đình, sinh cho bà mấy đứa cháu ngoan.
Hiến đất “vàng” làm đường cho dân
Cuộc sống của bà Thích so với người dân trong xóm không khấm khá hơn, thậm chí còn quá nhiều vất vả. Không lương hưu, cuộc sống của bà hoàn toàn phụ thuộc vào 1,3 triệu đồng t.iền chế độ liệt sỹ hàng tháng và mấy sào ruộng lúa. Chỉ nhẩm một số khoản đóng đậu, thăm hỏi, phúng điếu, phụ nuôi mấy cháu nhỏ, số t.iền ấy cũng đã hết vèo. Nhìn cái giường đơn sơ bà nằm, cái ti vi và nhiều vật dụng cũ kỹ khác trong nhà có thể hiểu được hoàn cảnh và mức sống của người vợ liệt sỹ.
Ấy vậy mà, như ông bí thư chi bộ nói, cứ mỗi lần trong xóm chủ trương xây dựng, sửa sang lập quỹ gì bà cũng đứng hàng đầu về khoản đóng góp. “Chị Thích là một tấm gương cho bà con lối xóm nói theo trong phong trào xây dựng nông thôn mới đấy anh à. Anh cứ nhìn mấy tấm bằng khen trên tường đấy là rõ”- ông Nguyễn Đình Thi, Bí thư chi bộ thôn Vĩnh Thái nói với tôi về người phụ nữ được nhiều người mến phục.
Đẹp nhất phải kể đến chuyện bà không tính toán đ.ập p.há hàng chục mét hàng rào, hiến đất “vàng” trị giá hơn trăm triệu cho xóm làm đường.
Con đường đất nhỏ nằm ngay cạnh vườn bà hàng chục năm qua chỉ vừa đủ cho người dân trong xóm đẩy, kéo xe bò. Vào mùa mưa, hàng xóm của bà bất đắc dĩ mới đi qua vì nó quá lầy lội, nhớp nhúa. Đầu năm 2012, trong chương trình xây dựng xã điểm Nông thôn mới, xã Cẩm Bình chủ trương bê tông hóa hết những con đường đất lối xóm còn lại.
Tại xóm Vĩnh Thái, việc mở rộng, bê tông hóa con đường nằm ngay cạnh nhà bà Thích khiến cán bộ xóm rất đau đầu. “Nếu chỉ theo đường cũ thi công, con đường nằm bên cạnh vườn chị Thích sẽ ngoằn nghèo, rất mất mỹ quan. Mở rộng thì rất khó, bởi đất của gia đình chị Thích có thể không bằng nhiều nơi, nhưng ở cái xã này, là đất vàng. Theo quy định của HĐND tỉnh, mỗi mét vuông đất của gia đình chị Thích có mức giá đền bù là 2 triệu đồng, trong khi đó đất các hộ lối 2 và những lối kế tiếp theo quy định chỉ có mức đền bù 168.000 đồng.
Tính ra, ngoài phá bỏ cái hàng rào vừa mới xây, con đường mới phải ngốn thêm hơn 60m của bà Thích, tính giá nhà nước cũng hơn 100 triệu đồng rồi. Khi họp bàn, ai cũng thấy thiệt thòi cho chị quá, nhưng ngặt nỗi xã, xóm không có kinh phí đền bù giải phóng mặt bằng. Bàn lên bàn xuống, có lúc chúng tôi đã tính hoãn, trừ con đường này lại, sau này có điều kiện hẵng làm” – ông Thi kể.
Một phần con đường bê tông thoáng đẹp này trước đây là đất của bà Thích. Ngoài hiến đất bà còn tự bỏ t.iền xây lại hàng rào mà không nề hà chuyện hỗ trợ.
Đang bận chăm sóc cháu ở TP Hà Tĩnh, nghe chuyện xóm làm đường ở quê bế tắc vì vướng mặt bằng vườn gia đình, bà Thích lập tức trở về nhà, đi thẳng tới nhà hai ông Bí thư và thôn trưởng. “Vừa gặp chúng tôi, chị hỏi ngay: “nghe các anh tính mở rộng đường, nhưng vướng nhà tui nên tính dừng lại phải không? Các anh không phải lo chi cả. Cứ mần như răng cho đường nó đẹp là được. Đất tui còn rộng, còn thoải mái ở, lùi vào một chút không ảnh hưởng chi hết”. Nghe chị ấy nói, anh em chúng tôi nhẹ nhõm hẳn. Nút thắt đã được tháo gỡ từ đó”- ông Thi kể.
Quyết định của bà Thích không chỉ khiến người dân trong xóm Vĩnh Thái mà ngay cả con gái của bà cũng bị sốc. “Hôm biết mẹ hiến đất, con gái tui lúc đầu cũng có ý kiến không đồng tình. Con gái tui bảo, mẹ hiến đất hơn cả trăm triệu bạc như thế, lại còn phải phá bỏ tường rào đi nữa mà không được hỗ trợ cái gì. Tui thông cảm cho ý kiến của con, vì chúng thấy mẹ hèn yếu, tài sản không có cái gì đáng giá ngoài đất, chúng nghĩ chừng ấy t.iền tui có thể tích góp lo thuốc men khi đau yếu. Nhưng rồi mẹ con ngồi lại, tui nói với chúng, mẹ hi sinh cả đời rồi, mất cả người chồng cho đất nước rồi, giờ nhường lại một ít đất cho xóm, cho xã làm đẹp cho quê hương không mất đi đâu con ạ. Nghe tui nói vậy, rồi chúng cũng nhiệt thành ủng hộ tui chuyện hiến đất làm đường cho dân”- bà Thích cười tươi kể.
Bà Thích được chính quyền xã Cẩm Bình vinh danh trong phong trào xây dựng Nông thôn mới ở miền quê này
Ông Thi nói thêm, không chỉ hiến đất, ngay cả khi xóm làm đường, bà Thích dù là một phụ nữ lớn t.uổi vẫn nhiệt tình tham gia. Bà lo từng ấm nước, nấu từng bát mì tôm phục vụ thợ nề. Con đường đất khốn khổ chạy sát vườn nhà bà chẳng mấy chốc đã được bê tông hóa thẳng đẹp, rộng đủ để xe ô tô chạy vào tận tới từng hộ dân.
Cùng cán bộ xã, xóm dẫn tôi ra xem khu đất trước là vườn của bà nay trở thành một phần của con đường bê tông phẳng đẹp, bà Thích phấn chấn, cười tươi. Hỏi bà Thích, sao không cho thợ trát bờ rào kẻo tường mốc meo nhanh hỏng? Bà nở nụ cười chất phác, hiền khô đáp tỉnh queo: “Tui để rứa xem có phải hiến lần nữa không, kẻo da trát, lại phá thì tốn kém lắm”.
Văn Dũng
Theo Dantri
Chuyện chưa kể về hang Tám Cô
Gọi là hang Tám Cô nhưng thực tế có 4 liệt sỹ nữ, 4 liệt sỹ nam. Những ngày bám trụ tại trỏng điểm ác liệt Đường 20 - Quyết Thắng, mỗi TNXP phải hứng chịu hơn 600 quả bom cỡ lớn cùng hàng vạn tấn bom đạn các loại do máy bay Mỹ rải xuống đây.
Đường 20 - Quyết Thắng, cung đường huyết mạch vận chuyển lương thực, vũ khí vào chiến trường Miền Nam (Ảnh Bảo tàng QK4).
Những năm chiến tranh chống Mỹ cứu nước, nếu như những cung đường dọc dãy Trường Sơn được xem là huyết mạch vận chuyển lương thực, vũ khí cung cấp cho chiến trường miền Nam thì lực lượng thanh niên xung phong được xem là "xương sống" của ngành giao thông vận tải. Đường 20 - Quyết Thắng dài 125km từ Phong Nha (Quảng Bình) đi Aky, Ta Lê đến Phu La Nhích (tỉnh Khăm Muộn, nước bạn Lào) được xác định là tuyến đường chiến lược hết sức quan trọng trong công tác vận tải chi viện cho cho chiến trường .
Thực hiện chiến dịch vận chuyển mùa khô 1970 - 1971, Bộ Tư lệnh Đoàn 559 quyết định tăng cường thêm lực lượng thanh niên xung phong của các tỉnh thuộc Quân khu 4 cho tuyến đường 20 - Quyết Thắng. 8 TNXP quê hương Hoằng Hoá, tỉnh Thanh Hoá thuộc Đại đội 217 được Đoàn 559 bổ sung vào Đội TNXP 25, Ban xây dựng 67 công tác tại đường 20 - Quyết Thắng từ ngày 20/6/1971.
"Đường 20 - Quyết Thắng là một kỳ công, kỳ tích, kỳ quan do ý chí vì độc lập, tự do của chiến sỹ và TNXP làm nên" - Đại tướng Võ Nguyên Giáp..
Dù phải sống dưới bom đạn ác liệt của kẻ thù, ranh giới giữa sống và c.hết chỉ là gang tấc, nhưng tập thể 8 TNXP trên đường 20 - Quyết Thắng đã kiên gan chịu đựng muôn ngàn gian khổ, bom đạn của máy bay Mỹ, ngày đêm bám mặt đường, phá bom thông tuyến, bảo đảm cho hàng chục ngàn xe pháo và bộ đội vượt đường an toàn chi viện cho chiến trường miền Nam. Với thành tích đặc biệt xuất sắc, ngày 7/6/1972, Đội TNXP 25 được tuyên dương tập thể Anh hùng Lao động.
Tổng đội TNXP 759 làm đường 15, nối đường 20 Quảng Bình, đảm bảo cho xe qua, chi viện cho chiến trường năm 1967 (Ảnh Bảo tàng QK4).
Năm 1972, thua đau ở chiến trường Miền Nam, đế quốc Mỹ tập trung đ.ánh phá ác liệt đường 20 với cường độ cao và bằng nhiều loại vũ khí tối tân nhất, từ b.om n.ổ chậm, bom từ trường, bom điều khiển bằng lade, chất độc phát quang đến bom B52 rải thảm. Phong Nha, Km 16 200, cua chữ A, cầu Ta Lê đến Lùm Bùm (Lào) là các trọng điểm, túi bom của quân thù. Hàng nghìn quả bom Mỹ đã ném xuống, đường 20 - Quyết thắng trở thành một chảo lửa.
Tháng 6 năm 1972, tổ 8 TNXP người Hoằng Hóa (Thanh Hóa) gồm: Trần Thị Tơ (18 t.uổi) Lê Thị Mai (20 t.uổi), Đỗ Thị Loan (20 t.uổi), Lê Thị Lương (19 t.uổi), Nguyễn Văn Huệ (20 t.uổi), Hoàng Văn Vụ (20 t.uổi), Nguyễn Mậu Kỷ (25 t.uổi), Nguyễn Hữu Phương (20 t.uổi) được điều về chốt giữ tại km 16 200 thuộc xã Tân Trạch (Bố Trạch, Quảng Bình) - trọng điểm b.ắn phá ác liệt nhất đường 20.
Với những dụng cụ thô sơ nhất, lực lượng TNXP - xương sống của ngành giao thông vận tải đã đóng góp quan trọng vào thắng lợi chung của cả dân tộc.
Bình quân mỗi người phải chịu đựng trên 600 quả bom cỡ lớn và hàng vạn tấn bom đạn các loại do máy bay Mỹ b.ắn phá dọc đường 20 cộng với điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, kham khổ nhưng với tinh thần"Quyết tử cho con đường bất tử", "Tất cả cho t.iền tuyến, tất cả vì miền Nam ruột thịt", 8 TNXP cùng với tập thể Đại đội 217 đã dũng cảm, không chịu khuất phục trước bom đạn ác liệt của kẻ thù. Với ý chí kiên cường, lực lượng TNXP luôn bám mặt đường phá b.om n.ổ chậm, san lấp hố bom, khôi phục đường, cầu, mở đường tránh, nguỵ trang các mối đường vượt trọng điểm nhằm đảm bảo mạch m.áu giao thông thông suốt trong mọi tình huống.
Ngày 14/11/1972, Đại đội TNXP 217 nhận được lệnh của Bộ Tư lệnh Đoàn 559: cấp tốc giải phóng giao thông cho đoàn xe quân sự gồm 150 chiếc vượt qua đường 20 - Quyết Thắng chở vũ khí, hàng hoá vào miền Nam. Với quyết tâm "Máu có thể đổ, nhưng đường không thể tắc", khi việc khôi phục giao thông sắp hoàn thành theo kế hoạch thì có báo động máy bay Mỹ oanh tạc, các chiến sĩ trong đơn vị đã kịp rút về hầm trú ẩn, 8 đồng chí TNXP chỉ kịp chạy vào trú ẩn tại một hang đá lớn.
Giáo sư Vũ Khiêu đau đớn và tự hào trong lời văn điếu của mình tại đền thờ 8 liệt sỹ hi sinh trong hang Tám Cô: " T.uổi chẳng thọ mà Huân công mãi mãi trường tồn/ Thân dù tan mà khí phách đời đời bất diệt".
Máy bay Mỹ thả bom xuống khu vực Km 16 200 ba loạt khoảng chừng 180 quả bom cỡ lớn, cả không gian rung chuyển. Chỉ trong mấy phút, cả một vùng núi rừng rộng lớn bị bom đạn nhấn chìm, vùi lấp trong đất đá, khói lửa, đường 20 bị phá nát, cắt đoạn. Nhiều tốp máy bay phản lực của Mỹ chà đi xát lại khúc đường này đến hết chiều 14/11/1972.
Khi hết máy bay, các tổ TNXP lại tiếp tục lao ra mặt đường. Mọi người hoảng hốt khi một tảng đá lớn lấp kín cửa hang nơi có 8 TNXP đang ẩn nấp. Ngay lập tức chỉ huy Đội TNXP 25 và Binh trạm 14 đã tìm mọi biện pháp để cứu đồng đội nhưng phương tiện cứu trợ ít ỏi, thô sơ, nhiệm vụ thông tuyến lại trở nên cấp bách theo yêu cầu của Bộ Tư lệnh Đoàn 559 để đưa 150 xe quân sự qua trọng điểm. Đội TNXP 25 buộc phải đau đớn vĩnh biệt 8 đồng đội của mình.
Chiếc xe thồ, rổ, quang gánh... đã giúp những người TNXP xẻ núi, bạt rừng làm nên những con đường chi viện vào chiến trường miền Nam.
Sự hy sinh của 8 TNXP ở trong hang đá đã gây chấn động toàn mặt trận, tăng thêm sức mạnh cho cán bộ, đội viên TNXP biến đau thương thành hành động cách mạng. Trước cửa hang, cán bộ, chiến sỹ Đại đội 217 Đội TNXP 25 đã thề sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc để thông tuyến, thông đường. Hang đá nơi 8 TNXP hy sinh trở thành địa chỉ đỏ và điểm linh thiêng đối với mỗi cán bộ, chiến sỹ hành quân trên tuyến đường, họ kể cho nhau nghe về câu chuyện hy sinh dũng cảm của đồng đội và gọi nơi đó là "Hang Tám Cô". (phải chăng đã có sự "mặc định" thanh niên xung phong luôn là nữ?)
1996, cơ quan chức năng đã phá đá cửa hang để quy tập các liệt sỹ. Những h.ài c.ốt liệt sỹ ngã xuống sau 9 ngày không có thức ăn, nước uống và khí thở như đang quây quần bên nhau, nương tựa vào nhau để bình thản đón nhận cái c.hết đang đến. Đồng chí Thượng tá Nguyễn Văn Quý - Đội trưởng Đội quy tập 589 - Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Bình cũng tìm thấy một đôi dép cao su, một chiếc bi đông, 2 chiếc bút máy và chiếc kẹp tóc trong hang Tám Cô.
Với sự hi sinh anh dũng, can trường của 8 liệt sỹ TNXP tại Km 16 200 trên tuyến đường 20 - Quyết Thắng, năm 2010, Chủ tịch Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã truy tặng danh hiệu Anh hùng LLVTND cho tập thể liệt sỹ TNXP hi sinh tại hang Tám Cô.
Hoàng Lam
(Bài viết có sử dụng tư liệu của Bảo tàng Quân khu 4)
Theo Dantri
Nước mắt người vợ trẻ tiễn biệt chồng sắp ra đi mãi mãi "Bố và anh trai đang đưa anh ấy về gặp vợ, con và người thân lần cuối. Em chả mong muốn gì, chỉ mong sao hai bố con khỏe mạnh ở với em lâu là được rồi. Nghèo cũng được, chả mong giàu sang gì cả". Mong ước tưởng chừng như giản đơn nhưng giờ đây nó lại trở thành nỗi tuyệt vọng...