Người mẹ thứ hai
Với tôi, suốt cuộc đời này, dẫu có đi đâu về đâu, cũng không bao giờ quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi hồi ấy – người mẹ hiền thứ hai đã chắp cánh ước mơ cho tôi ngay từ những ngày thơ ấu.
(Gửi tặng cô nhân ngày 20/11)
T.uổi thơ của tôi không được đủ đầy như bao đ.ứa t.rẻ khác. Vừa sinh ra đã không được thấy mặt ông bà nội, ngoại. Lên sáu t.uổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, cha lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống bao bọc lấy nhau, cùng bảo ban nhau trong cuộc sống. Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng chị em tôi luôn là tấm gương điển hình dẫn đầu trong lớp và trong trường về thành tích học tập. Đó là nhờ công dạy bảo của cha, nhưng cũng là nhờ các thầy, cô giáo luôn tận tâm chỉ bảo. Với tôi, suốt cuộc đời này, dẫu có đi đâu về đâu, tôi cũng không bao giờ quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi hồi ấy – người mẹ hiền thứ hai đã chắp cánh ước mơ cho tôi ngay từ những ngày thơ ấu.
Từ quê nghèo chuyển lên thị trấn sinh sống, lại mồ côi mẹ, tôi thuộc vào hàng học sinh nghèo nhất lớp. Trong khi các bạn trong lớp quần nọ áo kia, cặp sách, giày dép đủ các loại đắt t.iền thì tôi quanh năm chỉ có mỗi bộ đồng phục quần xanh áo trắng và thêm chiếc áo ấm đã cũ màu vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học sinh dẫn đầu trong lớp về tất cả các môn học. Vốn dạn dĩ, tôi không tự kiêu vì thành tích học tập của mình, nhưng luôn thấy mặc cảm và tự ti về hoàn cảnh gia đình. Tôi không chơi thân với ai, chỉ sống khép mình ở cuối góc lớp.
Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi, thay cho cô chủ nhiệm cũ vừa chuyển trường. Cô có gương mặt thật hiền, dáng người thon thả và giọng nói miền Bắc dễ thương đến lạ.
- Chào các em, cô tên Lịch, là chủ nhiệm mới của các em từ bây giờ. Cô sẽ rất vui nếu các em xem cô là bạn, chia sẻ với cô mọi khó khăn trong học tập cũng như cuộc sống.
Rồi cô đi từng bàn, hỏi thăm từng học sinh một. Tôi dõi mắt theo cô từ lúc cô mới bước vào lớp, bỗng thấy hồi hộp khi cô bước lại gần và hỏi thăm về gia đình tôi. Tôi trả lời cô, giọng lí nhí trong cổ họng với mặc cảm phận nghèo. Bỗng nhiên, cô xoa đầu tôi, mỉm cười:
- Cô có xem qua học bạ của em. Em giỏi lắm, cố gắng phát huy nữa nhé. Có gì khó khăn cứ bảo với cô, đừng ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Nụ cười toát lên nét nhân hậu, thân thương và gần gũi. Ngay từ lúc đó, tôi thấy mình sẽ gắn bó với cô.
Video đang HOT
Từ lúc cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi “thay da đổi thịt” hẳn lên. Từ một lớp học lực chỉ đạt loại trung bình khá, dần vươn lên đứng đầu trong bảng xếp loại của trường. Những giờ học của cô khiến cả lớp cảm thấy rất hứng thú, chỉ mong thời gian trôi chậm lại. Cô không dạy cứng nhắc theo giáo trình, không phụ thuộc vào sách giáo khoa, vậy mà sự linh hoạt trong cách truyền đạt của cô khiến cả lớp háo hức như nuốt lấy từng lời giảng. Cô biết tường tận hoàn cảnh gia đình của từng đứa trong lớp. Đứa nào học kém, cô chủ động ghép nhóm học kèm để các bạn học khá kèm cặp cho các bạn học yếu… Phong trào học tập trong lớp sôi động hẳn lên. Ngay cả những học sinh cá biệt trong lớp cũng trở nên yêu thích và chăm chỉ học tập. Chỉ cần một hôm vắng bóng cô, chúng đã nhao nhao lên hỏi thăm và thế nào cuối giờ học cũng dẫn đầu các bạn trong lớp đến nhà thăm cô giáo ốm. Lớp tôi đã trở thành một tập thể rất đoàn kết và cô Lịch chính là “cô tiên” làm nên điều kỳ diệu đó.
Kỳ thi vở sạch chữ đẹp của huyện năm đó, cô chọn tôi làm đại diện cho lớp và cũng là cho khối lớp 3 tham dự cuộc thi. Vốn không có t.iền mua những cuốn vở đẹp nhưng nhờ chữ đẹp và trình bày sạch sẽ nên vở viết của tôi nhìn rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tôi hơi ái ngại vì giấy báo bọc vở thì đã cũ, nên nhìn bên ngoài những cuốn vở có vẻ xấu xí. Cuối giờ học, cô gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ bảo: “Chiều Hằng mang vở đến nhà cô nhé. Hai cô trò mình sẽ cùng “tu bổ” lại nó một tý”.
Tới nhà cô, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà cô ở cũng giản dị và chẳng lớn hơn nhà tôi là mấy. Chỉ khác là… nhà cô rất ít người. Hoá ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn đường con cái nên quyết định sẽ ở vậy với nhau suốt đời” – cô cười buồn, nói như đọc được suy nghĩ của tôi.
Cô ân cần bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi các trường hợp ra đề mà ban giám khảo có thể đề cập tới. Cô khuyên tôi nên nỗ lực học tập để sau này thi vào đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi phận nghèo. Rồi cô hỏi tôi về hoàn cảnh gia đình… Biết tôi mồ côi mẹ từ bé, cô ngồi lặng đi một lúc, rồi… bất ngờ cô ôm tôi vào lòng: “Hãy xem cô như người mẹ của em, nếu em muốn”. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé bỏng, cảm giác gần gũi, thân thiết như chính mẹ ruột của mình. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi… như tình mẫu t.ử t.hiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng…
Kỳ thi ấy, tôi không giành giải nhất. Cầm bằng khen giải nhì trên tay, tự dưng tôi ứa nước mắt. Tôi đã không làm tròn lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về tặng cô… Suốt cả buổi học, tôi cúi gằm mặt… không dám ngước lên nhìn cô. Bỗng giật mình khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai và giọng cô nhỏ nhẹ: “Thôi nào cô bé. Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi mà.”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhòe lệ nhưng chan chứa yêu thương…
Cô Lịch chủ nhiện lớp tôi cho tới lúc bọn tôi thi hết cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp duy nhất có học sinh thi vượt cấp đạt 100%. Buổi liên hoan chia tay thấm đẫm nước mắt. Cô và trò ôm nhau cùng khóc. Đứa nào cũng ước giá như thời gian dừng lại… lưu luyến, bịn rịn không muốn rời xa.
Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã ra trường và có công việc ổn định nơi thành phố. Mỗi năm về quê ăn tết, tôi lại ghé vào thăm cô, mua tặng cô loài hoa hồng tiểu muội mà cô rất yêu thích. Cô giờ đã có t.uổi, mái tóc đã “pha sương”, trên mặt đã điểm một vài nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị trong ngôi nhà nhỏ xinh thuở nào. Mười bốn năm đã trôi qua, vậy mà cô tôi vẫn giống như ngày xưa, dịu dàng và nhân hậu với đôi mắt rạng ngời… Dẫu đi hết cuộc đời này, tôi cũng không thể nào quên được đôi mắt ấy…
Theo GD&TĐ
Rưng rưng lệ đưa con đi học giữa BV Nhi
Những người đi chăm con chữa bệnh cũng cảm thấy ấm lòng hơn vì họ không đơn độc trước những cơn sóng gió của cuộc đời.
Nhìn những đ.ứa t.rẻ hồn nhiên đang tiều tụy từng ngày bởi cơn đau bệnh tật h.ành h.ạ, chẳng có ông bố, bà mẹ nào không khỏi xót xa. Mong con mình mau lành bệnh để trở về sum họp là nỗi khát khao cháy bỏng của những phụ huynh khi đưa con đến điều trị ở BV Nhi TW.
Thấu hiểu điều đó, lớp học đặc biệt mang tên "Hy vọng" hình thành trong khuôn viên Bệnh viện Nhi TW như một sự tiếp sức cho các em trên con đường "diệt" bệnh để về nhà. Những buổi học tại lớp Hy vọng, các em sẽ được học toán, tiếng Việt, tiếng Anh và những trò chơi tập thể. Có thể nói, tự thân lớp học đã mang đầy đủ ý nghĩa nhân văn cao cả và như một liều thuốc tinh thần giúp các em tự tin chữa bệnh.
Anh Trần Quốc Huy (Lục Ngạn, Bắc Giang) đưa con là Trần Ninh Chi xuống Hà Nội chữa bệnh được một thời gian khá dài. Những ngày chăm con tại BV, chân tay anh bứt rứt, rất mệt mỏi, nhiều lúc ngồi thở dài chán nản. Nhưng từ khi biết tin có lớp học đặc biệt dành cho các em nhỏ đang chữa bệnh ở đây, anh Huy rất vui mừng, "đưa cháu đến lớp học mà lòng tôi cũng nhẹ nhàng hơn, nhìn các cháu cười đùa với các bạn, tôi cảm thấy bớt tủi thân vì được sự quan tâm của xã hội".
Anh Huy cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn khi thấy con gái Ninh Chi vui đùa cùng các bạn đồng cảnh ngộ.
Là gia đình thuần nông nên vợ chồng anh Huy cũng rất vất vả, kinh tế eo hẹp. Những ngày nông nhàn, 2 vợ chồng lại làm đủ nghề từ xe ôm, buôn đồng nát cho tới phụ hồ... cốt để k.iếm t.iền chữa bệnh cho con.
Anh Huy xúc động: "Từ hôm biết có lớp học Hy vọng, cháu nó nhảy chân sáo, bảo tôi gọi điện về khoe mẹ, khoe dì được đi học. Cháu còn nói với tôi, "Các bạn sẽ không thể tưởng tượng được con lại được đi học, mà lớp học lại trong bệnh viện nữa chứ", tôi thấy cái lớp học này tốt quá chú à".
Nhận thấy được ý nghĩa thiết thực mà lớp học Hy vọng mang lại, nhiều em nhỏ vô cùng háo hức khi nằng nặc bắt bố, mẹ dẫn tới lớp khi vừa tiêm thuốc xong. Hiểu được nỗi nhớ trường lớp, thầy cô, bạn bè, các bậc phụ huynh đã dìu con mình đến lớp học này để con tìm lại cảm giác đến trường. Những người đi chăm con chữa bệnh cũng cảm thấy ấm lòng hơn vì họ không đơn độc trước những cơn sóng gió của cuộc đời.
Một tình nguyện viên của lớp học đeo khăn quàng cho em bé.
Chị Nguyễn Thị Thủy ở huyện Thanh Chương, Nghệ An đưa con gái Hoàng Thị Xuân ra điều trị bệnh thận. Năm nay, chị Thủy 40 t.uổi, có lẽ nỗi khó khăn trong cuộc mưu sinh đã in vẻ khắc khổ lên dáng người tiều tụy và đôi mắt buồn. Chỉ nặng 37 kg nhưng chị là người đồng hành cùng với bé Xuân ra Hà Nội chữa bệnh suốt 2 năm qua. Cứ mỗi tháng 1 lần đưa con ra chữa bệnh, chị lo toan mọi thứ từ thuốc men tới ăn uống. Nếu cứ như thế này, chị có thể sẽ bị suy nhược cơ thể, ảnh hưởng tới sức khỏe.
Đứng ở ngoài nhìn vào lớp học, chị rớm nước mắt hạnh phúc khi nhìn con gái mình được trò chuyện với các bạn đồng cảnh ngộ. Nói về ý nghĩa của lớp Hy vọng, chị Thủy bày tỏ lòng cảm ơn: Lớp học rất có ý nghĩa, giúp các cháu thoải mái tinh thần vì các cháu hàng ngày phải điều trị, không có thời gian được vui chơi cùng bạn bè. Lớp học cũng là nơi để bố mẹ các cháu thêm phấn chấn khi đến Bệnh viện Nhi.
Còn rất nhiều những mảnh đời éo le trong Bệnh viện Nhi TW, giữa dòng đời hối hả, chúng ta vẫn nhận ra rằng ở đâu đó quanh ta vẫn có những nơi để hy vọng và nâng đỡ tinh thần luôn lạc quan, yêu đời.
Theo GDVN
Lễ trao giải "Young leader award - Học bổng nhà lãnh đạo trẻ 2011". Trinity College là trường chuyên đào tạo chương trình Dự bị Đại học thuộc Đại học Melbourne, tạo nền tảng vững chắc và bảo đảm cơ hội chuyển tiếp vào Đại học Melbourne cho học sinh. TP.HCM: Thứ Bảy 19/11/2011, 10:00-12:00 tại KS Sheraton - 88 Đồng Khời, Q.1 Hà Nội: Thứ Sáu 25/11/2011, 16:00 -19:00 tại KS Movenpick, 83A Lý Thường Kiệt...