Người đau đớn nhất trong vụ chìm tàu
Khi 6 xe tang rời nhà đại thể bệnh viện, Quách có với nói lại với nhiều người đến vĩnh biệt bằng một giọng tiếng Việt lơ lớ “chuyến này Quách về quê cũng có đại gia đình! Nhưng chỉ toàn là nước mắt. Đau đớn quá”.
Nghị lực phi thường của Quách
Chiều hôm ấy (chiều 21/5), 11/15 thi thể của các nạn nhân trong vụ chìm tàu nhà hàng nổi Dìn Ký được đưa về nhà đại thể của bệnh viện thị xã Thuận An. Quách Lương Tài – Người đàn ông đau đớn nhất trong vụ tai nạn chìm tàu du lịch đêm 20/5 – dường như đã khóc cạn nước mắt.
Quách tự tay chăm sóc vợ con lần cuối trước khi vĩnh biệt.
Ở đây ai cũng nhìn Quách (tên thường gọi của ông Quách Lương Tài) với một ánh mắt thương xót đến tội nghiệp. Rất nhiều người, dù lạ hay quen, vẫn đến ôm, bắt tay chia buồn cũng nỗi đau với Quách. Đáp lại ân tình, người đàn ông Trung Quốc này chỉ biết nói bằng giọng tiếng Việt lơ lớ “Cảm ơn! Cảm ơn nhiều!”.
Khi tôi tiếp xúc, lúc ấy Quách đã khá bình tĩnh. Quách nói rằng “chắc vợ con mình cũng không muốn nhìn mình ngã gục như thế này! Phải cố sống”. Đó là sau gần 1 ngày xảy ra vụ tai nạn. Quách phờ phạc. Đã từng có lúc Quách đau đớn tột cùng, toan đập đầu vào gốc cây tự vẫn nhiều lần…
Thế nhưng khi đưa thi thể vợ, là Trần Thị Tương (SN 1980) và 2 con gồm: Quách Lan Anh (SN 2006) và Quách Hồng Đạt (SN 2008) vào quan tài thì Quách có lúc đứng không nổi, dựa hẳn người vào tường của nhà đại thể, chân như quỵ xuống.
Trên tay Quách lúc nào cũng ôm khư khư di ảnh của 2 đứa con.
Có lúc cố bình tĩnh được, anh cũng phụ thêm một tay với nhân viên nhà đại thể, rồi tự tay dùng khăn lau những giọt máu rơi ra từ miệng vợ và cháu Đạt
Lúc ấy tôi thấy, những giọt nước mắt của Quách nhỏ giọt vào thi thể vợ con.
Video đang HOT
Thậm chí có lúc Quách hốt hoảng, la lớn bằng giọng tiếng Việt chưa chuẩn “lấy ngay dùm cái vòng tay! Cái vòng tay ấy”. Những người thân, đa số là gia đình phía vợ, bạn bè và những nhân viên làm cùng công ty không ai hiểu Quách nói gì.
Khi ấy Quách chạy như hốt hoảng, nháo nhào giữa bệnh viện để lấy 1 cái vòng tay, mà bé Quách Hồng Đạt rất thích đeo, mà chỉ có người cha gần gũi con mới biết được điều đó.
Như cố không đụng chạm đến nỗi đau xảy ra trong đêm kinh hoàng ấy, nên khi trò chuyện với Quách, tôi cố gắng không nhắc lại. Thế nhưng Quách quệt nước mặt, khơi lại trong đau đớn “cô ấy (tức chị Tương, vợ Quách – P.V) chết tức tưởi, khi người ta tìm thấy xác thì thấy cô ấy ôm chặt con (tức cháu Quách Hồng Đạt – P.V). Ôm chặt lắm, người ta gỡ hoài mới tách được 2 mẹ con ra”.
Những giọt nước mắt tiễn biệt Quách trong một hành trình từ Nam chí Bắc đầy nước mắt và nỗi đau
Quách nói rằng “sau khi về quê vợ, an táng vợ con và những người bên gia đình cô ấy, mình sẽ về Trung Quốc”.
Được biết, trong vụ tai nạn chìm tàu đêm 20/5, còn có 2 người anh ruột và 2 người bạn thân thiết của Quách.
Nhiều người thấy cứ Quách chạy đôn chạy đáo giữa 2 phòng của nhà đại thể bệnh viện. Nhưng khi ấy, dù làm gì Quách cứ ôm khu khư trên tay 1 gói ni-lon màu vàng chứa 2 di ảnh của 2 đứa con.
Giọt nước mắt tiễn biệt
Khi hay tin vụ đắm tàu, ông Vũ Đình Tiếp (SN 1945, ngụ tỉnh Ninh Bình) mua vé máy bay vào Nam ngay trong buổi sáng 21/5. Mặc dù khi hay tin con trai của mình là Vũ Văn Hưng (SN 1982, là trợ lý của Quách) đã thoát chết hi hữu, nhưng ông già này vẫn vào để chia buồn cùng đại gia đình của Quách.
Siêu độ cho những linh hồn xấu số.
Mãi đến chiều 21/5, ông Tiếp mới gặp được Quách, khi thi thể của 11 người, là “đại gia đình” của Quách được đưa về nhà đại thể của bệnh viện. Khi ấy ông Tiếp chỉ biết ôm Quách, bắt tay Quách thật chặt mà khóc nức nở. Còn riêng Quách không dám đối mặt, có lẽ sợ nhìn thấy nước mắt sẽ khóc theo.
2 thi thể của nạn nhân trong vụ chùm tàu, là nhân viên của công ty Lan Anh ở tại Bình Dương đã nhanh chóng được người thân chuyển về nhà để lo hậu sự.
Tôi nhớ khi đưa thi thể các nạn nhân lên xe để chuyển về quê (Hà Tĩnh) để mai táng, Quách xin cho gia đình mình gồm: thi thể chị Tương, thi thể 2 đứa con và Quách đi cùng một chuyến xe. Thế nhưng vì không thể đưa 3 cỗ quan lại 1 chiếc xe nên chỉ có cháu Hồng Đạt được gần bố mẹ trên hành trình về quê.
Cảnh tụng kinh, niệm Phật diễn ra ngay trước nhà đại thể của bệnh viện. Lần lượt từng người lạ có, quen có tiến đến gần các cỗ quan đang xếp thành hàng để thắp nhang.
Nhìn theo dòng xe tang nối đuôi nhau, những người ở lại chỉ biết khóc
Thế nhưng khi ôm và nhìn thấy nước mắt chia buồn của nhiều người, Quách đã khóc rống lên. Những giọt nước mắt tột cùng của nỗi đau.
Khi 6 xe tang rời nhà đại thể bệnh viện Thị xã Thuận An để mang 9 thi thể về với đất mẹ của họ, tận vùng đất Hà Tĩnh xa xôi, Quách có nói lại với nhiều người đến vĩnh biệt bằng một giọng tiếng Việt lơ lớ “chuyến này Quách về quê cũng có đại gia đình! Nhưng chỉ toàn là nước mắt. Đau đớn quá!”.
Đối với Quách, có lẽ hành trình về quê vợ trong lần này xa xôi, ngập tràn nước mặt và nỗi đau xé lòng dọc Nam ra Bắc. Còn những người ở lại, nhìn theo dòng xe nối đuôi nhau lăn bánh, mà chỉ biết lặng lẽ, ôm nhau khóc.
Đó là nước mắt của nỗi đau và của một cuộc chia ly mãi mãi.
Theo VietNamNet
'Thi thể người mẹ ấy vẫn ôm chặt xác con dưới đáy tàu'
"Tôi quơ được một bàn tay nhỏ vội kéo lên thì như có ai đó níu lại. Thi thể một phụ nữ vẫn ôm chặt lấy em. Đó chính là mẹ con cháu Đạt. Ai ngờ ngày sinh nhật của bé cũng là ngày 9 người thân trong gia đình cháu vĩnh viễn ra đi", trung uý Nguyễn Chí Thanh xúc động kể.
13h ngày 21/5, khi những nạn nhân đầu tiên được đưa lên từ con tàu Dìn Ký dưới đáy sông, nhiều người trong lực lượng cứu hộ đã bật khóc khi hai nạn nhân đầu tiên được tìm thấy chính là mẹ con chị Trần Thị Tương và cháu Quách Hồng Đạt. Dưới lớp bùn đen kịt, người mẹ vẫn còn nguyên tư thế trong phút giây tuyệt vọng cuối cùng khi ôm chặt lấy con. Còn đôi tay của bé Đạt vẫn quàng lấy mẹ.
Trung úy Nguyễn Chí Thanh, đội cứu nạn cứu hộ TP HCM kể sau hơn 10 giờ tìm kiếm, đến sáng 21/5 mới xác định vị trí tàu chìm. Lúc này con tàu 2 tầng nằm giữa sông Sài Gòn, nghiêng bên trái, các cửa sổ đều đóng kín. Ở đầu và đuôi tàu, các vật dùng bàn ghế trên tàu lật chắn lối ra vào nên các nhân viên cứu hộ không thể chui vào bên trong.
Trời càng về trưa càng nắng gắt, dưới độ sâu khoảng 20 m, các nhân viên cứu hộ phải chia làm 2 tổ lặn xuống để phá cửa sổ, tìm lối vào bên trong. Quyết định phá khoang tầng 2 được chỉ huy đưa ra, tổ 5 người đầu tiên lặn xuống nhưng đã không không gặp nạn nhân. Nhóm tiếp tuc triển khai phá cửa tầng dưới nhưng khó khăn hơn vì không có lực. Sau gần 15 phút, cánh cửa mới bung ra. Trong bóng tối đen kịt, các anh chỉ biết mò mẫm tìm theo cảm giác. Bên trong bàn ghế, quạt điện ngổn ngang, sình bùn vùi lẫn các thi thể...
"Tôi chợt quơ tay chụp được một bàn tay nhỏ vội kéo lên thì cảm giác có ai đó níu lại. Lần mò tiếp, tôi phát hiện còn một thi thể nữ khác đang ôm chặt lấy em. Khi biết chính là cháu Quánh Hồng Đạt, người bị nạn ngay trong chính ngày mừng sinh nhật lần thứ 3 của mình, còn người phụ nữ kia là mẹ của em, tôi đã bật khóc", trung uý Thanh kể.
Cũng theo anh Thanh, hơn chục năm tham gia tìm kiếm cứu hộ, cứu nạn, anh đã mò tìm xác của biết bao người nhưng đây là lần khiến anh đau xót tột độ khi liên tiếp ôm xác của nhiều đứa trẻ lên bờ. "Bản thân tôi và các anh em, nhiều người cũng đang có con nhỏ, chúng tôi hiểu sự mất mát của các gia đình là quá lớn", người trung uý trùng giọng.
Chung nỗi xót xa, Đội phó đội cứu hộ cứu nạn chuyên nghiệp, Sở cảnh sát Phòng cháy chữa cháy TP HCM, Huỳnh Văn Tuấn cũng không cầm lòng trước tình cảnh người mẹ ôm cứng cậu con, nằm ở tầng trệt của khoang tàu.
Liên tiếp sau đó, 12 nạn nhân khác được tìm thấy. Đội cứu hộ tiếp tục mò tìm ở tầng trệt nhưng không tìm thêm được ai. Sau 30 phút sau, anh Tuấn phát hiện một thi thể bé gái bị vùi lấp dưới đất cát và sình lầy. "Khi chạm vào người thi thể em bé bị phủ gần như kín bởi sình lầy, chúng tôi không thể cầm lòng", anh Tuấn nói. Nạn nhân cuối cùng được tìm thấy này là bé Quách Lan Anh (5 tuổi), chị của bé Đạt.
Thi thể một bé gái được đưa lên khỏi mặt nước. Ảnh: An Nhơn.
Sau khi đưa các nạn nhân về một góc, các nhân viên cứu hộ cẩn thận chuyển từng thi thể lên bờ. Riêng trường hợp hai mẹ con ôm nhau, đội cứu hộ buộc cả hai đem lên cùng lúc. Khi gần tới mặt nước, tay người mẹ bất ngờ tách con khỏi vòng ngực và chìm xuống. "Nhân viên trên bờ liền đưa bé trai lên trước. Anh em dưới nước giữ người mẹ lại và đưa lên liền sau đó", anh Tuấn ngậm ngùi.
Cũng theo lời người đội phó này, quá trình lặn mò, có một lần nước chuyển hướng làm con tàu dựng đứng lên. Mọi người hốt hoảng tìm lại lối ra. "Nếu lúc đó tàu bị nghiêng sang phải thì tổ cứu hộ chúng tôi bị mặc kẹt bên trong. May mắn tàu chỉ dựng đứng lên", anh Tuấn cho biết.
10 năm làm công tác cứu hộ, anh Tuấn cho biết vụ chìm tàu Dìn Ký là lần thứ hai anh và các đồng nghiệp hoạt động rất vất vả. Trước đó, việc tìm những thi thể của nạn nhân trong vụ chìm tàu Hoàng Đạt 36 năm 2007 ở cảng Lotus (quận 7, TP HCM) cũng khiến các anh lặn mò trong suốt nhiều ngày.
"Khi đó chúng tôi vất vả nhiều ngày hơn vì đó là tàu biển bằng sắt, nhiều ngõ ngách bên trong, việc tìm kiếm nạn nhân phức tạp hơn. Lần này tàu gỗ, nạn nhân đa số nằm trong khoang nên dễ dàng tìm kiếm hơn. Nhưng những mất mát thương tâm thì không thể so sánh được", anh Tuấn bùi ngùi.
Theo VNExpress
Hà Tĩnh: Tang thương gia đình mất 9 người thân trong vụ chìm tàu Người chồng kiệt sức ngồi vật vã chờ thi hài của vợ, con và các cháu về quê an táng. Đứa cháu thơ dại đau đớn khi mất đi bố mẹ và em gái ngồi ủ rũ. Em luôn miệng hỏi tại sao bố, mẹ và em gái lại bỏ con mà đi... Ngày định mệnh! Mới đến đầu xóm nhỏ Tân Phan...