Người đàn ông lúi húi phía sau dãy bệnh viện, làm một việc đáng nể hiếm có
Hành động tử tế của người đàn ông khiến con gái và những người chứng kiến không khỏi bất ngờ, thích thú.
Những ai từng đến bệnh viện, hẳn là quen với hình ảnh dãy ghế dài để nghỉ chân, chờ kết quả khám bệnh. Ai cũng có thể ngồi, nhưng ít ai để tâm đến chất lượng ghế ra sao.
” Đây là bố mình hôm bữa đi tái khám. Trong lúc đợi kết quả thì mấy cái ghế ở bệnh viện nó lung lay hết trơn. Sợ mọi người ngồi bị ngã nên bố mình ngồi vặn hết nguyên mấy dãy ghế.
Người đàn ông cặm cụi vặn chặt ốc ở mỗi chiếc ghế chờ của bệnh viện
Hành động tử tế của người đàn ông được nhiều người ủng hộ
Mình mà tốt như bố mình thì xịn đét rồi!
Mình thấy làm việc tốt không khó, nhưng làm việc tốt trước mặt nhiều người thì khó thật sự. Hy vọng câu chuyện của bố mình sẽ giúp mình và mọi người “ tự tin” làm việc tốt nhiều hơn ạ “.
Tâm sự của cô con gái khi thấy bố sửa dãy ghế bệnh viện khiến dân mạng nhấn like rần rần. Dù là hành động nhỏ nhưng người đàn ông vẫn chịu khó làm. Việc vặn ốc vít ghế cho chặt không chỉ có lợi cho người đàn ông mà còn có ích cho rất nhiều người ngồi ghế sau này nữa. Chẳng ai bắt ông làm việc đó nhưng lòng tốt đã khiến ông nhiệt tình, giúp đỡ mọi người không quản công xá. Ngày đầu năm, được nghe câu chuyện về người tử tế, ai cũng thấy ấm lòng.
” Bố của bạn đáng yêu quá! Chúc bác và gia đình một năm mới hạnh phúc và dồi dào sức khỏe “, tài khoản Hồng Hạnh bình luận.
” Hôm nọ, mình vào viện chăm bà, dựa tạm vào lưng ghế chờ mà suýt ngã vì ốc long. Vậy nên mình hiểu việc làm của bố bạn có ý nghĩa như thế nào. Hành động của bác tuy đơn giản nhưng sẽ truyền cảm hứng cho nhiều người khác, trong đó có mình “, một dân mạng nhắn nhủ.
Đừng gọi em là "cậu bé 10 năm cõng bạn", hãy gọi tên là Ngô Minh Hiếu - người không "bán" lòng tốt của mình để lấy cơ hội vào Đại học Y
Thế nào là 1 người đàn ông? Tất nhiên nó không phụ thuộc vào số tuổi, kể cả 18 như Ngô Minh Hiếu...
Ngô Minh Hiếu - một chàng trai không cõng bạn để nổi tiếng hay đổi lấy điểm "cộng vớt" cho ước mơ. Một chàng trai cực kỳ... đàn ông (theo nghĩa tính từ), dù Hiếu mới chỉ 18 tuổi.
Như cách em cõng bạn 10 năm không vì ai đó nhờ vả hay vì lời mẹ dặn phải làm việc tốt. Hơn 10 năm là hơn một thập kỷ, dài gần 4000 ngày. Đó là quãng thời gian không hề ngắn trong cuộc đời mỗi người để cậu hành động như trách nhiệm, như tình bạn, như lòng tốt sẵn chảy trong huyết quản.
Như cách Hiếu lo lắng cho bạn khi lên đại học không có em ở cạnh bên.
Như cách em từ chối cơ hội đặc cách (nếu có) vào 1 trường đại học mình yêu thích. Hiếu phát biểu khẳng khái: "Trường Đại học Y Hà Nội có đặc cách, em cũng xin từ chối".
Như em thành nhân vật nổi tiếng bất đắc dĩ, chứ chẳng mưu cầu tiếng vang.
Nếu cô giáo nói hãy kể về 1 tấm gương người tốt việc tốt, tôi sẽ kể về Hiếu. Cõng bạn 1 buổi qua đường có thể là hình ảnh trong bài văn mẫu, cõng bạn 1 tuần tới trường có thể là cậu bạn gần nhà tôi. Nhưng cõng bạn hơn 10 năm trời ròng rã chỉ có thể là Ngô Minh Hiếu.
Thế nhưng đó chưa phải là tất cả...
Nếu cô giáo nói hãy tả về một người đàn ông, đàn ông trong nghĩa 1 tính từ, tôi cũng sẽ kể về Hiếu. Hiếu cõng bạn 10 năm và ngay cả khi nổi tiếng, Hiếu vẫn cực kỳ khiêm nhường: "Em không cần Minh nói lời cảm ơn hay hành động báo đáp mà chỉ cần chúng em chơi với nhau ngày nào thì quý ngày đó". Đấy là một người đàn ông chân chính.
Nhưng ngay cả khi dư luận lại tiếp tục xôn xao khi người ta đòi 0,25 điểm "vớt" cho cậu vào ngôi trường mình mong muốn thì Hiếu lại khẳng khái nói rằng: " Em rất xúc động và cảm ơn tất cả mọi người. Đặc biệt là cám ơn các thầy cô giáo đã âm thầm lo lắng cho em và có ý định gọi ra Trường Đại học Y Hà Nội để xem có cách nào giúp em. Quả thực những ý tốt của thầy cô, em không được biết. Nhưng dù Trường Đại học Y Hà Nội có đặc cách, em cũng xin từ chối".
Từ chối cơ hội có thể tới, từ chối sự đặc cách hay ân huệ cho chính mình, Hiếu không "đổi" bạn lấy điểm số. Không "bán" lòng tốt lấy cơ hội. Hiếu đòi sự... công bằng cho chính mình. Hiếu cho rằng, mình thiếu 0,25 điểm, nhưng có nhiều bạn lại chỉ thiếu 0,05 điểm, nếu mình được đặc cách thì thành xin - cho và sẽ làm mất đi truyền thống của nhà trường.
Vì Hiếu không lấy việc cõng bạn 10 năm làm công lao nên 0,25 "quá rẻ" để Hiếu đổi, hoặc có khi Hiếu không "bán" bạn. Hai việc làm là hoàn toàn khác nhau, một bên là tình bạn, một bên là thi cử và thực lực. Hiếu không muốn gộp chúng lại để tiện đường cho mình tiến lên.
Từ chối cơ hội có thể tới, từ chối sự đặc cách hay ân huệ cho chính mình, Hiếu không "đổi" bạn lấy điểm số. Không "bán" lòng tốt lấy cơ hội. Hiếu đòi sự... công bằng cho chính mình.
Giữa lúc người ta ca tụng nhưng Hiếu không ngủ quên, Hiếu là người đàn ông biết rõ cái nào đúng, cái nào sai, cái nào không thể nhập nhằng.
Hiếu giúp đỡ bạn không mong sự nổi tiếng, không mong 1 ngày được ghi công hay ngợi ca. Hiếu dù buồn do mong muốn không được toại nguyện nhưng cuối cùng cũng vui vẻ đón nhận tin mình không đỗ như 1 cách biến rủi thành may: "Bạn bè không thể ở bên nhau mãi, đây cũng là dịp tốt để 2 đứa tự lập". Hiếu không thể cõng bạn cả đời và đã đến lúc cả hai phải tự đứng lên.
Đàn ông và bản lĩnh như Hiếu đâu phải người đàn ông từng trải nào cũng làm được đâu.
Lớp học của Hiếu và Minh.
Hiếu có cái cốt để không ngủ quên trong sự tán dương. Bởi lúc Hiếu cõng bạn, cậu chưa từng nghĩ 1 ngày được lên báo, được người ta ca tụng, chỉ vì nếu có mình, bạn sẽ dễ dàng hơn khi tới trường.
Người ta bảo 0,25 điểm đó quá nhỏ, nhỏ so với sự đặc cách, nhưng sự thực nó cũng nhỏ hơn rất nhiều so với tấm lòng của cậu. Nhưng ở góc nào đó thi cử người ta không chấm điểm đạo đức, bởi vậy "vớt" cậu bằng điểm đạo đức thật là không nên. Điểm số không bao hàm tình thương hay sự quý mến. Biết đâu đặc cách cho cậu sẽ có thêm nhiều người cõng bạn vì mong... đặc cách sau này.
Trái tim vĩ đại cho đi, thường không mong cầu nhận lại. Hiếu đã làm như thế, giữ sự tự tôn cho chính mình, không nhận bất cứ "tình thương" nào vì cậu khỏe mạnh và đủ ý chí.
10 năm đổi lấy 0,25 điểm, Hiếu không đổi. Tôi tự nghĩ nó có nét tương đồng với câu chuyện thằng Bờm, từ chối của nả để chỉ lấy nắm xôi "ngã giá" cho chiếc quạt mo của mình. Hiếu không ngốc nghếch nhưng giống Bờm ở sự trong trẻo, không vụ lợi. Tình bạn là tình bạn, thi đại học là 1 cuộc chơi nghiêm túc. "Em muốn vào đại học bằng chính năng lực của mình, không dựa vào điều gì khác. Em đã đỗ vào Y đa khoa của Trường ĐH Y Dược Thái Bình bằng năng lực nên quyết định sẽ theo học thật tốt", Hiếu nói.
Trái tim vĩ đại cho đi, thường không mong cầu nhận lại. Hiếu đã làm như thế, giữ sự tự tôn cho chính mình, không nhận bất cứ "tình thương" nào vì cậu khỏe mạnh và đủ ý chí.
Vì thế rồi người ta sẽ quên cái tên đang gọi Hiếu là "cậu bé cõng bạn 10 năm", Hiếu là 1 người đàn ông tử tế. Và chắc chắn rồi cái tên Ngô Minh Hiếu sẽ được gọi tên. Bởi ngay lúc này Hiếu đã khẳng định được cái tên của chính mình, như cách cậu ấy đã viết về nó 10 năm qua và ngay lúc này. Như cách bỏ qua mọi lời ca tụng để sống luôn là chính mình!
Chiếc ví chứa đầy séc, giấy tờ 'tìm về với chủ' sau 54 năm bị mất Christopher Camacho tìm thấy chiếc ví trên một cái đi văng cũ và trả lại cho chủ sở hữu Darcy Major, người nhìn thấy nó lần cuối vào năm 1966. Câu chuyện hi hữu này xảy ra tại Ontario, Canada. Darcy Major, 86 tuổi, ở Port Dover (Ontario, Canada) đánh mất chiếc ví của ông vào năm 1966. Ông đã hoàn toàn mất...