Người đàn bà đã cũ
Nàng có phải tuýp người lãng mạn hay không, chính nàng cũng chẳng rõ.
Nàng coi sự tỉnh táo của mình là một sự phản kháng đáng yêu mỗi khi 92 nhăn nhó: “ Sao chị chẳng có tí lãng mạn gì?”. “Vì chị phải sống”. “Thế thì sao? Em cũng sống cơ mà!”. “Ừ, nhưng chị sống ở mặt đất, còn em sống trên mây”.
Một tuần nàng hẹn hò với 92 không theo giờ giấc cố định nào
Sau câu nói đó, 92 thường sẽ im bặt. Nàng biết thế, những đứa trẻ “chưa lớn” vẫn thường tự ái vì một vài câu nói đùa vô thưởng vô phạt. Giận cũng nhanh, làm hoà cũng nhanh, cảm xúc như ly budweiser chưa kịp uống đã tan hết bọt. Ly budweiser của nàng còn chưa kịp tan hết bọt, 92 đã tự xốc lại tinh thần:
“Ở bên chị, em chẳng muốn mình tỉnh táo nữa!”
Nàng bật cười. Những người “luôn biết dùng cái đầu để nghĩ” như nàng chẳng bao giờ có đủ kiên trì theo đuổi quan điểm và bảo vệ chúng một cách cố chấp như thế.
Nhà 92 cách nhà nàng đúng mười lăm phút chạy xe. Một tuần nàng hẹn hò với 92 không theo giờ giấc cố định nào, ở những địa điểm cũng chẳng hề báo trước.
Chồng nàng làm thầu xây dựng, mỗi tháng anh về nhà đôi lần. Mỗi lần được đôi ngày rồi lại theo các công trình, bỏ đi biền biệt. Nàng kinh doanh tự do, tối ngày quanh quẩn bên những sàn chứng khoán. Còn 92 là dân văn phòng, có học vấn mà ngáo ngơ đích thực. Lần nào gặp nàng, 92 cũng ngồi một góc ỉu xìu, chăm chú xem nàng tính toán giá cổ phiếu leo thang rồi ngáp lên ngáp xuống. Nàng tỏ ra sửng sốt khi 92 gần như thờ ơ với chuyện tiền bạc.
“Này chó con, em cứ sống như trên mây như thế à?”. “Không. Chỉ là lúc này, điều duy nhất em muốn quan tâm là chị”. Nụ cười của 92 ngơ ngẩn.
Chồng nàng vẫn rất yêu nàng, nàng biết. 92 điên đảo chạy theo nàng, nàng biết. Nàng tìm đến 92 trong những ngày rảnh rỗi và chơi vơi của sự đợi chờ.Từ rất lâu, nàng quen với việc chờ đợi đằng đẵng, nhưng lại quên mất, mình đang chờ điều gì. Đời sống vợ chồng nàng không buồn, không vui. Mỗi lúc gặp mặt nhau, anh làm tốt trách nhiệm người chồng, nàng làm tròn bổn phận người vợ, hôn nhân như thế tạm coi là viên mãn trong mắt những người hiếu kì.
Ở bên 92, nàng thấy vui vẻ, dù đôi lúc cảm xúc của nàng cũng bị quay mòng mòng bởi những thắc mắc ngớ ngẩn và phiền toái do 92 mang lại: “Chị có cô đơn không?”. “Có”. “Nếu cô đơn, sao chị không sinh em bé? Có em bé thích mà.”. “Cũng từng có người hỏi chị câu này. Nghe xong câu trả lời, họ đã giận dữ bỏ đi”. “Chị đã nói gì?”. “Chị á?”. “Vâng”. “Chị nói là: Nếu cảm thấy thích vậy, thì sinh hộ luôn đi!”
Phải một lúc sau, 92 mới nhắn tin lại, nhưng lại chẳng hề tiếp tục chuyện đó, mà chỉ gửi cho nàng một icon trái tim: “Này, dù chị có nói gì, em cũng không bỏ đi đâu”. “Vậy ư?”. Nàng cười ngất. “Vì rõ ràng nếu thích, em cũng đâu thể tự sinh em bé một mình?”.
Nụ cười trên môi nàng nín bặt. Đó có phải một lời gợi ý? Hay chỉ là lời mơn trớn và dụ dỗ ích kỉ trong những phút yếu lòng. Chồng nàng, anh chưa từng đề nghị với nàng điều gì ngọt ngào như thế. Dù nàng vẫn biết, anh yêu nàng.
Video đang HOT
Hà Nội độ này, hoa sữa bắt đầu nhức nhối trên những con đường vắng người.
Những lúc như thế, 92 thường làm thơ. Nàng vô cùng bất ngờ bởi vì dù 92 tỏ ra lãng mạn và mơ mộng, nhưng nàng vẫn luôn nhìn nhận sự mơ mộng đó dưới góc độ tâm lí của một đứa trẻ con thay vì nâng tầm 92 lên hàng thi sĩ. Những bài thơ 92 viết khiến nàng sửng sốt đến mức phải dùng điện thoại len lén chụp trộm để có thể đọc lại mỗi lúc nàng ở một mình.
“Chó con, chị cảm giác như đang quen hai người trong một cơ thể” Nàng thành thật. “Em và cái thằng trong thơ em á?”. “Ừ”. “Thế chị yêu thằng nào hơn?”. “Chị chẳng yêu thằng nào cả.Thằng nào cũng như hâm.”
Đúng là 92 rất hâm. Bằng chứng là nàng rất khó cắt nghĩa những câu nói lan man của 92 và thường thì chúng luôn lộn tùng phèo sang một vấn đề khác. Hành động thì càng mâu thuẫn với lời nói và ngẫu hứng đến mức không cách nào có thể đoán biết được.Đôi lúc, nàng tự hỏi, có phải vì thế mà ở bên 92, nàng luôn cảm thấy vui vẻ. Một tối, 92 đưa nàng về nhà sau khi lang thang đến 12h đêm. Chờ gần nửa tiếng vẫn chẳng thấy 92 online, nàng hốt hoảng: “Chó con, em về chưa thế?”. “Em quay lại cái đường mình vừa đi”. “Có biết mấy giờ rồi không?”. “Tại sao hoa sữa khi ngửi một mình lại bớt thơm hơn khi ngửi hai mình?”. “Bệnh của nhà thơ à?Hoa sữa vẫn thế thôi!”. “Không phải! Chị biết là tại sao mà!”. “Có về không thì bảo?”. Nàng gần như nổi cáu, nhưng không phải cáu với 92. Nàng nổi cáu với chính trái tim hình như đang đập loạn lên trong lồng ngực mình.
“Bao giờ người ta mang hoa sữa lên sàn giao dịch, có lẽ chị mới thèm để ý!”. 92 nhăn nhó một lúc rồi mới rồ ga ra về, trước khi đi còn hậm hực ném lại câu dằn dỗi.
Đêm của nàng trôi qua chậm hơn
Đêm của nàng trôi qua chậm hơn. Không phải tại hoa sữa, cũng không phải tại bản mặt nhơn nhơn của 92 mỗi lúc hăm hở làm việc gì đó, bất chấp sự cự tuyệt phũ phàng từ nàng. Đêm chậm hơn vì nỗi sợ mơ hồ làm tim nàng như nghẹt thở.
“Chó con, đừng bao giờ gặp chị nữa!”
Trong một mối quan hệ không rằng buộc, không biết bắt đầu từ đâu cũng chẳng biết kết thúc ra sao, nàng không muốn trái tim mình phải thêm lo lắng. Càng không muốn sự lo lắng và sợ hãi này, một ngày sẽ khiến nàng chới với.
Nàng là phụ nữ đã có chồng.
Chồng nàng kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần nàng yêu cầu, anh có thể mua cho nàng cả một rừng hoa, phủ kín mặt hồ Ngọc Khánh, phủ nốt mấy căn chung cư cao cấp và khách sạn ven hồ. Nhưng liệu anh có biết, loài hoa nàng thích là hoa sữa?
Những ngày Hà Nội mưa rầm rì.
Nỗi sợ hãi của nàng trở thành sự thật, nhưng lại thật theo một cách khác…
Người phụ nữ ăn vận kín đáo, gương mặt không quá xinh đẹp nhưng ánh mắt lộ vẻ sắc sảo, ngồi bình thản trước mặt nàng. Cô ta điềm tĩnh đến mức khiến nàng cảm thấy lúng túng. Đánh mắt sang đứa bé trai nằm ngủ say sưa trong xe đẩy gần đó, nhìn thoáng qua, sống lưng nàng thốt nhiên lạnh toát vì đường nét trên gương mặt đứa bé chừng như giống hệt chồng nàng. Chồng nàng lúc đó ngồi trầm ngâm ở một chiếc ghế đối diện, anh dùng thìa quấy tan lớp bọt trong ly Latte trước mặt, nhưng lại không uống nó.
“Anh thật sự yêu cô ấy?”
Chồng nàng ngẩng mặt lên, nhìn hết lượt hai người phụ nữ, lặng lẽ gật đầu. Tim nàng quặn thắt. Nàng vẫn biết, chồng nàng yêu nàng, nhưng không biết, ngoài nàng ra, anh còn yêu thêm một người đàn bà khác.
Hà Nội, cuối tháng Mười.
Độ này, tiết trời cũng bắt đầu trở lạnh.
Nàng ngồi bó gối trong căn phòng trống rỗng, nghe tim mình ướt theo từng vạt nước hắt trên ô kính cửa sổ. Đọc lại vài mẩu tin nhắn cũ, vài cái Note cũ, nàng dừng lại ở status mà 92 đăng cách đó khá lâu, vào cái đêm nàng cương quyết sẽ không gặp nhau mà chẳng để lại lí do gì.
“Tại sao hoa sữa khi ngửi một mình lại bớt thơm hơn khi ngửi hai mình?”. “Không có chị, tự nhiên hoa sữa không còn thơm nữa!”
Hoa sữa tháng Mười kì thực vẫn nhức nhối và mê hoặc từng góc phố thế thôi. Nhưng vào khoảnh khắc đó, tim nàng thốt nhiên cũng nhức nhối như có ai bóp nghẹt…
Theo GĐVN
Đợi anh qua cơn say nắng rồi, nhà mình cũng nát tan
Anh cứ lặng lẽ, cứ ngang nhiên một mình ôm ấp cơn say nắng như thế. Anh bảo em phải làm sao?
Em những tưởng mình đã có thể ngừng thở ngay được khi nghe anh thú nhận cơn say nắng với cô gái sinh viên những ra bằng tuổi cháu mình. Anh bảo cái cảm xúc nhung nhớ, tươi mới, ngọt lành khi ngắm nhìn suối nguồn tươi trẻ ấy, lần đầu tiên anh có được. Anh bảo, bao lâu nay yêu em, tình cảm đang dần lắng xuống, nhàn nhạt. Cô gái ấy chẳng khác gì một cơn gió lạ khiến hồn anh hoang hoải, xa xăm.
Em im lặng trước mỗi lời anh nói, tim như thắt lại. Mười năm làm vợ, cuối cùng em cũng phải đối mặt với sự cạn tình từ người chồng của mình. Trước đây, có lần anh say sưa với bạn bè, được rủ đi "bóc bánh trả tiền", em đã bàng hoàng gục ngã, nhưng rồi vẫn cố vực dậy mà tha thứ được cho anh. Bởi sau cùng em đã tự an ủi được mình rằng, bản năng của một gã đàn ông trong cơn say, sẽ chẳng khiến anh lưu luyến bất cứ điều gì.
Ảnh minh họa.
Anh vẫn sẽ là anh, là người chồng, người bố đúng mực trong mắt em và con. Rồi anh đã cố gắng để bù đắp hơn cho hai mẹ con. Những chuyến du lịch xa, những cuối tuần quây quần bên nhau, những ánh mắt len lén ngại ngùng khi anh nhìn em, những món quà em thích mà trước đấy anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ mua... Em chấp nhận tha thứ cho anh. Bởi anh đã biết lỗi của mình và giữa chúng ta vẫn còn đó tình yêu, những ước nguyện chung.
Thế nhưng, lần này lại khác. Không đơn giản chỉ là một đêm cho qua nữa. Anh bỏ rơi con tim, tâm trí của mình theo cơn say nắng mất rồi. Anh đã không còn dành tình yêu cho em, cái thứ tình yêu gì mà qua tháng năm lại nhàn nhạt, phát chán ấy. Có phải êm ấm quá khiến anh không cách nào hình dung được mất mát nếu như đổ vỡ? Anh như kẻ mất hồn, cứ thơ thơ thẩn thẩn, dù ở nhà anh cũng ra ban công hút tàn bao thuốc trong đêm.
Em biết anh đau đấy vì tình cảm cứ sục sôi dâng lên trong lòng mà không cách nào chế ngự được, cũng không cách nào bày tỏ, thể hiện ra ngoài được. Em không biết cứ dồn nén thế, cuối cùng cái khối tình cảm ấy, cái cơn say nắng ấy của anh rồi sẽ trôi đi đâu? Hay vẫn mãi ở đó, chỉ là mình cố phủ một lớp áo khác đè nén, che đậy nó đi, giả tạo rằng mình vẫn đang hạnh phúc sóng đôi bên nhau? Nhưng được bao lâu hỡi anh?
Ảnh minh họa.
Này anh, nỗi đau này của em anh nào thấu được! Anh bảo em cố đợi, anh đang tự mình vượt qua, hãy cho anh thời gian. Đối diện em, anh nói thế. Nhưng sau lưng em, anh vẫn lén lút nhắn tin xin gặp cô gái ấy. Anh nói thèm được nghe tiếng nói, giọng cười, thèm được ngồi bên người ta tĩnh lặng trong quán café thôi, chỉ nhìn nhau không nói gì, không làm gì cũng đủ khỏa lấp nỗi nhớ trong anh...
Chao ôi, anh nghĩ em là tượng đá, là người đàn bà không biết thương yêu hờn giận hay sao mà có thể không ngã quỵ khi đọc những dòng tin nhắn chồng mình gửi cho người khác như thế. Anh vội vàng cướp điện thoại trên tay em khi thấy em đang đọc lén tin nhắn của anh. Anh chỉ cúi đầu: "Anh xin lỗi!". Nhưng anh không biết được, chẳng cần anh xin lỗi thì trái tim em cũng đủ tan vỡ đó thôi.
Rồi anh lại xin em, xin em để anh được một mình, để anh được tự mình xử lý khi em hỏi rốt cuộc anh muốn thế nào. Nhưng ba tháng trời ròng rã đã trôi qua, vợ chồng mình chẳng khác gì mặt trăng với mặt trời. Anh xử lý thế nào mà những tin nhắn ấy vẫn còn gửi đi đều đều mỗi tuần. Có phải nhung nhớ quá nên không cách nào dập tắt được, con tim yêu đương sôi nổi quá nên không cách nào kiềm chế được?
Ảnh minh họa.
Chồng em đi yêu người khác, đau lắm anh à!
Nhìn lại xem mình có gì với nhau anh nhỉ? Một cuộc hôn nhân 10 năm với một cậu con trai 8 tuổi kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Một cơ ngơi đủ đầy hạnh phúc mà tất cả những người ngoài nhìn vào đều thấy ngưỡng mộ. Nhưng, mình còn có gì nữa, một tình yêu đã chết, phải không anh?
Có vẻ như anh đã chán em đến độ còn không muốn bù đắp gì cho em nữa dù biết em đang rất đau đớn. Anh cứ lặng lẽ, cứ ngang nhiên một mình ôm ấp cơn say nắng như thế. Anh bảo em phải làm sao? Thi thoảng, em hỏi đến, lồng lên ép anh phải cho em một câu trả lời rõ ràng. Anh lại chỉ bảo em kiên nhẫn đợi. Anh nào hay, đợi anh qua cơn say nắng rồi, nhà mình cũng nát tan...
Theo Phunuonline
Lúc nguy nan, không thể gọi chồng Đàn bà thường ngây thơ tin rằng, dẫu trời sập xuống, vẫn còn chồng như cái trụ, đứng vững chống đỡ. Nhưng chẳng may vấp té, cái với tay níu người bên cạnh mong kéo mình đứng dậy, lại chụp vào khoảng không, còn gì đau bằng... Cuối tuần, tan sở sớm. Tôi và vài chị bạn còn nán lại tán gẫu. Giờ...