Ngọt ngào Sony Ericsson W508 Style-Up
Trình làng đã được một năm, Sony Ericsson W508 xưa nay tự hào nhất danh hiệu “tắc kè hoa” của làng di động. Mobile chơi nhạc sành điệu với bộ vỏ Style-Up rực rỡ sắc màu, kiểu dáng nắp gập vừa tay và các phím bấm đa phương tiện ngay mặt ngoài thiết bị.
Chú dế trang bị màn hình chính 2.2 inch độ phân giải 240320 pixel, màn hình ngoài OLED 1.1 inch, camera 3.2 MP, công nghệWalkman 3.0, trình duyệt NetFront, e-mail, Microsoft Exchange ActiveSync, Google Maps, Media player, kết nối Bluetooth và hỗ trợ thẻ nhớ Memory Stick Micro M2.
Phiên bản W508 Style-Up vừa được Sony Ericsson giới thiệu.
Chú dế nổi nhất là tông màu đỏ quá ư sặc sỡ.
Và những hình ảnh trái tim cách điệu ngọt ngào lắm ấy!
Tai nghe tặng kèm có âm bass sống động.
Và một bộ giắc chuyển từ cổng fastport sang jack âm thanh 3.5 mm.
Sony Ericsson W508 được mệnh danh “tắc kè hoa” của làng di động.
Video đang HOT
Màn hình ngoài OLED chống xước đơn sắc, kích thước 1.1 inch.
Thẻ nhớ Memory Stick Micro M2 có thể tháo nóng.
Cạnh phải là hai nút điều chỉnh âm lượng và phím khóa.
Cổng truyền dẫn fastport truyền thống nhà Sony Ericsson.
Teen mình thay áo mới cho em ấy bắt đầu từ đây này.
Một thao tác đơn giản là tháo xong vỏ ngoài máy rồi đó.
Sau đấy lắp lại bộ cánh ưa thích cho dế cưng nhá!
Các nút điều khiển nhạc đặc trưng “ngự” ngay mặt tiền.
Tuy nắp gập nhưng chú dế dày mỗi 14 mm thôi teen ạ!
Các góc đều được bo tròn mềm mại.
Logo Sony Ericsson và Walkman được bài trí tại mặt sau điện thoại.
Loa ngoài “ca hát” khá tốt, âm thanh to và rõ ràng lắm nhá!
Pin chuẩn Li-Ion thời gian đàm thoại 10 tiếng liên tục.
Bàn phím dáng vòng cung, xen kẽ màu đỏ ấn tượng.
Bàn phím chìm được làm bằng nhựa, dùng không được tốt.
Về cơ bản, người dùng cần một thời gian làm quen bàn phím này.
Moblie để lộ màn hình 2.2 inch bề mặt chống xước, 262 nghìn màu.
Chú dế sành điệu rất hợp với dáng teen ^^.
Sony Ericsson W508 có giá bán khoảng trên dưới 4 triệu đồng.
Theo PLXH
Thư gửi những ai trượt đại học!
Những ai không may mắn như tôi ơi, các bạn sẽ làm gì để vượt qua thời gian này đây?
Huyền Ngân (wrong_luv_girl_hp...@yahoo.com)
Nửa tháng nay chỉ có nằm, đi lại như kẻ mất hồn, đi đâu tôi cũng cúi mặt, cứ như thể tôi vừa bị buộc tội ăn cắp hay phạm một tội lỗi tày đình nào đó đáng bị mọi người khinh rẻ. Chỉ là tôi vừa trượt đại học, tôi đã tự biến mình thành một scandal hot, trở thành "câu chuyện làm quà" cho đầu làng, cuối ngõ. Đi đâu cũng có thể nghe đến chuyện người ta nói về tôi. Không muốn bước chân ra khỏi nhà, rút nguồn máy tính, tôi chỉ muốn một mình. Mỗi khi có thông tin từ cuộc sống bên ngoài, tôi lại cảm thấy bất lực đau đớn và không làm sao đối diện được.
Đêm đầu tiên sau khi biết kết quả, tôi đi ngủ thật sớm trong tiếng khóc than của mẹ và sự im lặng của bố. Tôi chỉ muốn ngủ thật sớm, để sáng mai dậy nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ. Tôi không trượt, làm sao mà một học sinh 12 năm liền là học sinh giỏi như tôi lại có thể trượt đại học cơ chứ? Nhưng đến tận nửa đêm tôi vẫn chong mắt nhìn trần nhà, gần sáng mới có thể thiếp đi. Khi ngủ dậy, vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của mẹ. Vậy ra tất cả đều là sự thật, không phải ác mộng.
Mẹ tôi là giáo viên, còn bố chỉ là người lao động chân tay. Nhà tôi chẳng giàu có gì, chẳng có tài sản gì, lại hai cô con gái. Chúng tôi là niềm tự hào duy nhất của bố mẹ. Mỗi lần tôi đạt được thành tích nào đó, tôi biết bố mẹ rất vui. Tôi biết đồng nghiệp của mẹ, bạn của bố và những người hàng xóm đều biết về những gì tôi đã làm được, tôi đã học như thế nào. Có thể nhiều bạn sẽ bảo sao bố mẹ tôi hay tự khoe thế? Nhưng tôi nghĩ bố mẹ nào cũng vậy thôi, khoe giàu khoe sang chả mấy ai ngưỡng mộ, chỉ có con cái là thứ tài sản vô giá mà thôi. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng chẳng có giàu sang gì để khoe, chỉ luôn coi con cái là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống.
Hồi tiểu học, tôi học trường mẹ nhưng học rất giỏi. Tôi luôn là đứa nổi bật nhất, đi tập trung ôn thi học sinh giỏi cấp tỉnh, tôi luôn được gọi, được đi thi và cũng nhận được nhiều sự kỳ vọng của thầy cô. Nhưng tôi lại luôn bị trượt, một môn điểm rất cao và một môn không đạt yêu cầu (ngày ấy thi cả văn và toán). Tôi là vậy, từ nhỏ đã luôn "biết cách" làm mẹ buồn phiền và tiếc nuối. Năm nào mẹ cũng phải khóc vì chuyện học hành của tôi. Lên cấp 2 cũng vậy, mỗi năm là một lý do. Chả bao giờ tôi có thể làm mẹ có một năm học vui vẻ trọn vẹn.
Năm học lớp 11, tôi lại làm mẹ thở dài vì trượt suất thi vượt cấp học sinh giỏi quốc gia. Không phải tôi kém, không phải tôi không cố gắng mà là tôi không cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, là vì tôi không đủ chín chắn và thông minh để biết cái gì nên và cái gì không nên nói. Nếu tôi trượt vì tôi không đủ khả năng mẹ tôi cũng không buồn đến thế. Mẹ luôn nói mẹ chỉ kỳ vọng vào những thứ tôi có thể làm, chứ không ép tôi phải thế này thế khác.
Thi đại học, tôi thi khối C. Tôi chỉ mong sao có thể đỗ, tôi cũng tin là mình có thể đỗ, để mẹ được mỉm cười, để tôi được đi cùng lúc với bao bạn bè cùng trang lứa, để được lên Hà Nội, được gần Anh hơn. Anh là người yêu của tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng mình chằng có gì sai khi biết yêu ở tuổi 17 và sự thật là chuyện đó không hề ảnh hưởng đến học hành của tôi. Chúng tôi có quá ít thời gian ở bên nhau, anh còn bận học, lại cách nhau rất xa. Anh cũng là một sinh viên xuất sắc. Từ lớp 11, chúng tôi chỉ luôn mong mỏi kỳ thi đại học để thi, để đỗ, để được "đoàn tụ" mà thôi. Tôi cố gắng, gồng mình lên để cố gắng. Đêm nào cũng thế, trong suốt một tháng trời ôn thi, tôi luôn mê sảng, luôn khó thở, cảm giác như có cả tảng đá đè lên ngực mình, tôi quá mệt mỏi nhưng tôi phải cố gắng. 12 năm học chỉ trả lời ở một kỳ thi.
Tôi đang trở thành "tội đồ" của gia đình vì trượt đại học (Hình minh hoạ)
Chả biết cậu tôi "kén ngày" thế nào mà tôi lên Hà Nội rõ sớm, trước cả khi đợt 1 bắt đầu thi. Tôi ở nhà người họ hàng, bố đưa lên rồi về vì ở nhà còn rất nhiều việc. Đến sát hôm tôi thi bố mẹ sẽ lên với tôi. Ở đấy, tôi chẳng có ai để nói chuyện, buồn chán khủng khiếp. Tôi rất sợ sự cô độc. Anh đang ở rất gần mà tôi không có cách nào gặp được, điện thoại cũng không dám liên lạc vì tôi chỉ dùng máy bàn, từ ngày ôn thi mẹ đã cầm điện thoại di động. Tôi như người phát cuồng, tôi chỉ muốn ra ngoài, muốn chạy nhảy cho đỡ mệt mà chẳng hiểu sao không dám. Ở nhà, lúc nào học mệt tôi cứ chạy ra chỗ này chỗ khác, ở đây tôi giam mình trong căn phòng nóng khủng khiếp, đầu ong ong như muốn nổ tung.
Hôm đi thi, tôi rơi đúng vào "chu kỳ". Một "điềm báo" xấu, bình thường tháng nào tôi cũng phải nghỉ học khoảng 1 ngày để nằm nhà vì quá đau bụng. Nhưng giờ đi thi, tôi không thể nghỉ. Tống viên giảm đau mạnh vào bụng, tôi thấy người mình lao đao, mắt díp lại, không còn cảm giác đau nửa, chỉ muốn ngủ mà thôi. Tôi căng mắt lên làm bài thi môn cuối. Có lẽ tôi không được tỉnh táo lắm....
Trường tôi biết điểm khá muộn so với những trường có nhiều bạn bè dự thi. Nhìn chúng nó đỗ và tươi tắn tôi cũng mơ ước, cũng mong mỏi, nhiều khi cũng tin tưởng. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần nghĩ về kết quả, lòng tôi cứ gợn lên, đau nhói, tôi có linh cảm có điều gì không hay sẽ xảy đến. Tôi ít linh cảm, nhưng khi đã có thì thường đúng, tôi sợ hãi vô cùng. Run run bấm số tổng đài xem điển, tai bùng nhùng... 19,5 điểm, quá thấp, nửa điểm cộng vùng tôi mới được 20. Trường này năm ngoái lấy 20,5. Giá như tôi có thêm 0,25 nữa, chỉ thế thôi, không cần nhiều hơn.
Những tháng ngày tự lừa mị bản thân của tôi bắt đầu. Tôi cứ nhủ rằng số mình chẳng khổ thế đâu, năm nay thế nào cũng hạ điểm chuẩn. Rồi trường đó đăng điểm chuẩn dự kiến, tôi vẫn cố an ủi: "Chỉ là dự kiến thôi mà, chắc rồi sẽ thay đổi". Tôi biết rằng mong mỏi của mình chẳng thể thành thật nhưng tôi vẫn mong, tôi cứ tự gieo hi vọng cho mình để rồi tự nhận lấy nhiều đau đớn hơn. Hi vọng của tôi không giúp tôi tranh được tấm vé vàng. Thẫn thờ, suy sụp, tôi cảm thấy mình không muốn sống nữa.
Mọi người sang an ủi, nhưng thực chất để kể tôi nghe những câu chuyện về những người vừa đỗ đại học. Toàn bạn bè cũ cả, toàn những đứa được mọi người nhấn mạnh rằng chẳng học bằng tôi, thế mà... Mỗi câu chuyện là một nhát dao đâm vào tim tôi. Mẹ tôi ngồi một góc, méo mó, cảm giác như mẹ sắp không thể chịu được. Toàn là những người vô tâm độc ác, hãy biến đi, biến đi, đừng ở đây nữa, tôi muốn hét lên như thế mà chẳng thể. Tôi im lặng, ngồi đan hai bàn tay vào nhau, lấy móng tay nọ cấu tay kia,thật đau để quên đi những lời đang nghe được.
Tôi đi chợ với khẩu trang kín mít nhưng sao mọi người vẫn nhận ra tôi, vẫn gọi lại hỏi han. Có người là chưa biết thật, nhưng cũng có người hỏi để nghe cho thỏa mãn, để khoe con mình đã đỗ để nhỏ vào câu an ủi đạo đức giả cho tôi. Họ hãnh diện lắm vì "cái Ngân trượt đấy" nhưng con nhà mình lại đỗ. Tôi đã quá thất vọng, đã quá đau đớn mà sao vẫn có người đem tôi ra đặt xuống đất làm bệ phóng cho con họ. Họ chèn lên trái tim vốn đã đập rất rời rạc của tôi. Sao mà họ ác thế? Mẹ tôi đi làm về, mà mặt buồn kinh khủng. Thà rằng đừng hỏi, thà rằng coi như không biết. Chỉ là coi như chưa từng nghe qua, chưa từng biết thôi mà sao mọi người cũng không thể làm được?
Bạn bè đang rậm rịch liên hoan, sắm sanh quần áo mới, đồ đạc để chuẩn bị lên trường. Ngồi nhà một mình, tôi chỉ tưởng tượng ra cảnh bạn bè mình đang làm gì cũng bật khóc. Có phải tôi ghen tỵ xấu tính quá không? Tôi không biết. Mỗi lần có ai thông báo cũng trượt là tôi thấy được tự an ủi. Tôi là đứa chẳng ra gì, tôi biết nhưng tôi không điều khiển được suy nghĩ. Tôi không thể cao thượng để coi niềm vui của bạn bè là niềm vui của mình nữa. Tôi bẳn gắt, tôi ngắt điện thoại, tôi như phát điên. Cô bạn học kém nhất lớp, thường hỏi bài tôi cũng đã đổ, làm tròn điểm vùng thì vừa đủ điểm. Trời ơi! Thế mà tôi trượt!
Người yêu tôi không thể về gặp, tôi giam mình trong nhà, nghĩ cả đến cái tương lai ảm đạm của hai đứa. Anh không thể chờ tôi nữa đâu, hai năm rồi. Anh sẽ yêu một người khác, làm sao anh chấp nhận một con bé kém cỏi như tôi. Anh gọi điện về, tôi nhấc máy và im lặng. Tôi khiến anh cũng muốn bùng nổ theo. Nhưng tôi "thà mang tiếng phụ người", tôi muốn chuẩn bị sẵn tâm lý và chủ động, nếu không đến khi anh chia tay tôi hoặc lặng lẽ yêu người khác mà tôi biết được, tôi sẽ chẳng chịu thêm nổi một cú shock. Bắt đầu có lời bàn ra tán vào, nói rằng tôi vì yêu đương lăng nhăng này nọ. Miệng lưỡi người đời sao mà có nhiều độc địa thế. Tôi thương anh, vì tôi mà anh chịu áp lực. "Không phải tại anh ấy, không phải mà" tôi chỉ muốn hét lên như thế nhưng không hiểu sao như người câm không thể cất lời.
Người ta nói cuộc đời có lúc thăng lúc trầm. Thế nhưng tại sao mọi thứ lại đổ ập lên người tôi khi tương lai vẫn còn mù mịt phía trước? Những ai không may mắn như tôi ơi, các bạn sẽ làm gì để vượt qua thời gian này đây?!