Nghi vợ mất trinh, đêm tân hôn chồng cấm tỏ ra sung sướng
Trong đêm động phòng, hai vợ chồng đang mùi mẫn, Hằng bỗng chưng hửng và tím mặt khi ông xã nghiêm mặt quát cô im lặng.
Gần nửa tháng sau ngày tỏ tình lần đầu tiên và được Hằng đồng ý, một lần trong không gian chỉ có hai người, Khánh gợi ý muốn gần gũi với bạn gái coi như để đánh dấu bước chuyển mới trong chuyện tình cảm. Bởi dù sao hai đứa cũng chuẩn bị làm đám cưới đến nơi. Đáp lại Hằng nói rằng mình chưa sẵn sàng đón nhận nó. Dù thoáng buồn nhưng Khánh không hề trách bạn gái. Anh cũng muốn cả hai thuộc về nhau một cách tự nguyện, tự nhiên thay vì gượng gạo, ép buộc.
Nói là vậy nhưng ở những lần sau đó, Khánh phải kiềm chế lắm mới không đi quá giới hạn với Hằng lúc chỉ có hai đứa. Anh cảm nhận được sự rạo rực, khát khao từ người yêu nhưng lý trí đã ngăn cản. Hằng nói rằng cô yêu anh và muốn làm vợ anh, đồng thời rất muốn giữ gìn điều thiêng liêng đó cho đêm đêm tân hôn của hai vợ chồng thực sự thăng hoa, đáng nhớ. Cô cũng khẳng định với bạn trai rằng mình chưa từng làm ‘chuyện ấy’ với bất cứ ai.
Ảnh minh họa
Nghe người yêu nói, Khánh càng thêm tôn trọng và tự dặn lòng kiên nhẫn bởi rồi cô ấy cũng sẽ là vợ của mình, thuộc về riêng mình thôi mà, việc gì mà phải vội. 30 tuổi đầu Khánh chưa từng biết đến mùi đàn bà cho đến khi gặp vợ chưa cưới. Nhà vốn nghèo lại đông anh em nên sau khi tốt nghiệp đại học Khánh phải tích cực làm việc để phụ giúp cha mẹ nuôi các em ăn học.
Mãi đến giờ này, Khánh mới nhờ người quen mai mối với cô gái ở cách nhà 20km và kém anh 5 tuổi. Anh và Hằng đã có khoảng gần 1 năm tìm hiểu trước khi nhận lời yêu rồi thành vợ chồng. Đó không phải là thời gian dài nhưng cũng đủ giúp hai người nảy sinh tình cảm và hiểu nhau, chấp nhận được tính cách của đối phương. Khánh tin vào sự lựa chọn của mình. Hằng ưa nhìn, tính tình lại nhu mì và biết chăm lo, quan tâm đến người xung quanh và chưa từng có người yêu.
Thế rồi đêm tân hôn, khoảnh khắc mà Khánh chờ đợi mòn mỏi bấy lâu cũng đến. Anh mơ màng và phấn khích nghĩ đến viễn cảnh được trở thành người đàn ông đầu tiên của Linh, được tận hưởng cảm giác hạnh phúc bên người con gái anh lấy làm vợ.
Hôm đó, sau bữa cơm tối, Khánh nhanh chóng nhảy lên giường cưới, nằm chờ vợ dọn dẹp nhà cửa. Đang nằm mơ màng được một lúc thì Hằng mở cửa vào. Cô mặc chiếc váy trắng mỏng đúng ý muốn của chồng. Không chờ đợi thêm, Khánh bế bổng vợ lên và cả hai cùng tan chảy vào nhau trong chốc lát. Khánh hăm hở và khắc khoải chờ đợi giọt máu hồng vương trên tấm ga màu sáng. Nhưng rồi nửa đêm tỉnh dậy bật đèn, anh đã tỏ ra thất vọng khi tìm mãi mà chẳng thấy vết đâu cả.
Khánh ngạc nhiên và tra hỏi vợ xen lẫn nghi ngờ. Hằng bối rối rồi hờn dỗi và khẳng định mình vẫn là con gái đến thời điểm trước đêm động phòng. Cô kể ngày trước học cấp ba vẫn thường đạp xe đến trường trong đó có nhiều đoạn đường gồ ghề. Đây có thể là lý do khiến giọt máu mà chồng chờ đợi không xuất hiện. Sự thật nhưng rõ là tình ngay lý gian, Hằng khóc lóc, thề thốt rồi đòi tự tử nếu chồng vẫn còn nghi ngờ mình.
Ảnh minh họa
Về phần Khánh, ngoài mặt nói tin lời vợ và không truy cứu thêm nhưng trong lòng vẫn ấm ức, hoang mang. Nghĩ lại thời gian chờ đợi, mong chờ khoảnh khắc đó từng ngày, anh cảm thấy mình như bị phản bội, bị lừa gạt.
Đêm đó khi hai vợ chồng đang làm ‘chuyện ấy’ hiệp 2 rất mùi mẫn, cảm xúc lên đến cao trào, bất ngờ Hoàng quát lên như ra lệnh: ‘Cô ngậm ngay cái miệng lại. Gái mất trinh, đẹp mặt quá mà vẫn rên rỉ được. Nghe giả tạo lắm’. Hằng sững sờ trước câu nói lạnh lùng của chồng. Cô vùng dậy mặc quần áo rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh chốt cửa khóc một mình đến sáng.
Hằng không thể ngờ Khánh lại có thể thốt ra những lời như thế với mình. Cô cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, cô thất vọng tràn trề về người đàn ông mình quyết định trao cả cuộc đời.
Video đang HOT
Những ngày sau đó, Khánh không thèm nói với vợ nửa lời dù vẫn về nhà ăn cơm và ngủ chung giường. Thà chồng đánh đập, hay tuyên bố ly hôn, Hằng còn thấy nhẹ nhàng hơn là mỗi đêm khi gần gũi anh lại mang chuyện kia ra đay nghiến, xúc xỉa.
Hằng luôn phải mím chặt môi lại để không phát ra tiếng, cái thứ âm thanh hạnh phúc nhưng giờ đã chuyển thành khổ đau, tủi nhục. Cô cảm thấy ê chề, bẽ bàng đến cùng cực. Một tuần làm vợ là chuỗi ngày địa ngục thực sự với Hằng. Khánh tìm đủ mọi cách để hành hạ vợ như để trả đũa cho niềm tin mà anh nghĩ rằng mình bị lừa dối, bán đứng.
Cứ mỗi đêm đến, Khánh lại tra tấn vợ bằng cái điệp khúc kinh hoàng kia. Hạnh phúc trong anh giờ đã biến thành thù hận. Mặc Hằng van xin giải thoát, anh chưa chịu dừng lại…
Theo Tinngan
Hãy gọi anh là ông xã nhé...
Lý Vũ Xuân đứng dựa vào cây liễu rủ, hai tay cho vào túi quần, ngước mắt lên hỏi tôi: "Tại sao không gọi anh là ông xã?"
Tôi là một cô gái như thế nào?
Từ trước tới giờ, tôi vẫn chưa từng nghĩ đến.
Mọi người nói tôi nhẹ nhàng, nhã nhặn, ít nói, không biết có phải là kiêu ngạo hay là một kẻ cô độc. Đôi khi tôi cũng mỉm cười với họ, song có lẽ, với nhiều người, tôi là một người khó tiếp xúc.
Trước khi gặp Lý Vũ Xuân, tôi đã từng hẹn hò với ba người đàn ông. Có thể là trong xã hội hiện nay, câu chuyện của một cô gái và ba chàng trai cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng tôi khẳng định, từ khi có Lý Vũ Xuân, hình ảnh ba chàng trai đó hoàn toàn lu mờ trong tâm trí tôi. Tôi thậm chí không còn ấn tượng gì với họ.
Như cơn mưa cuối thu, cuốn trôi đi tất cả, đơn giản vậy thôi.
Vũ Xuân xuất hiện trong cuộc đời tôi khi tôi đau khổ nhất. Trước đây, chúng tôi vẫn là những người bạn tốt, nhưng trong lúc tôi yêu đuối nhất anh đã mang đến cho tôi tình yêu.
Tôi vẫn luôn cho rằng đó là một kế sách chinh phục. Một cô gái đau khổ khi chia tay đã bị một anh chàng Vũ Xuân đầy yêu thương tới lấp đầy trống vắng.
Ít nhất, trong mắt tôi, Vũ Xuân là một người tình cảm, một người đàn ông có thể bảo vệ, che chở cho tôi. Anhvẫn luôn muốn tôi gọi anh là ông xã. Nhưng tôi luôn nhất mực gọi tên anh. Trong những đêm tối, gọi tên anh: Lý Vũ Xuân.
Em ngốc à, đã bao nhiêu năm rồi, em gọi tên như vậy vẫn chưa đủ sao? Lý Vũ Xuân đứng dựa vào cây liễu rủ, hai tay cho vào túi quần, ngước mắt lên hỏi tôi: "Tại sao không gọi anh là ông xã?"
Chờ đến khi anh không muốn em gọi là ông xã thì em... sẽ gọi.
Ba người đàn ông trước đây đều đem đến cho tôi những cảm xúc khác nhau, tán tỉnh rồi làm chuyện ấy. Nói ra cũng chỉ là những lời nói vô nghĩa, nhưng trên thực tế, tôi đã không phát hiện ra rằng giữa tôi và họ không có sự đồng điều. Đến khi gặp Lý Vũ Xuân, tôi phát hiện mình luôn tràn đầy cảm xúc, tôi tự hỏi, tại sao anh không đến sớm hơn?
Tôi đã khóc.
- "Lý Vũ Xuân, tại sao anh không đến sớm hơn?"
- "Anh vẫn luôn ở bên em đây thôi. Giống như thần bảo vệ cho em vậy."
- "Lý Vũ Xuân, em nói giống như bây giờ cơ."
- "Khi em đau khổ nhất thì anh xuất hiện cứu em đó, phải không nào?"
- "Lý Vũ Xuân, nhưng anh biết mà.Tại sao anh lại để em và những người ấy yêu nhau? Nếu như anh yêu em, nếu như anh yêu em thật lòng, tại sao, lẽ nào anh lại chịu chấp nhận để em trở nên úa tàn?"
- "Em thật ngốc nghếch, hãy nghe anh nói, đó là một quá trình ai cũng phải trải qua."
- "Lý Vũ Xuân, sai hay đúng là vấn đề vẫn luôn khiến em suy nghĩ, điều đó làm em đau khổ. Em nghĩ anh có thể cảm nhận được, nhưng anh có biết căn nguyên ở đâu hay không?"
- "......"
Tôi vẫn hàng phút, hàng giây ngồi so sánh quá khứ và hiện tại.
Những người đàn ông tôi đã từng yêu,tôi thấy về bản chất là giống nhau. Họ còn cùng họ Vương, Vương Giai, Vương Tiểu Hổ, Vương Thân Lôi, nhưng chỉ có Vương Thân Lôi là yêu tôi nhất. Anh là người đàn ông dịu dàng và quyến rũ, và là người khiến tôi đau lòng nhất khi chia tay.
Tôi và Thân Lôi đã bao lần nói chia tay, và tất cả đều là tôi gây sự. Và khi ấy, Lý Vũ Xuân lại ngồi nhìn và nghe tôi kể chuyện. Anh ta nói, một cô gái như em, đâu có yếu đuối hay dịu dàng!
Kiên cường ư, lẽ nào Lý Vũ Xuân, đến anh cũng không hiểu em ư?
Tôi chỉ đang là đấu tranh, đấu tranh bản thân để tự mình làm khổ chính mình, làm khổ Vương Thân Lôi. Mỗi lần như vậy tôi thật khó kiểm soát sự đau đớn nơi trái tim, nhưng Vương Thân Lôi đã rời xa tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thích Lý Vũ Xuân, nhưng mọi thứ đã đến một cách rất tự nhiên, Tôi thậm chí không còn thời gian để suy ngĩ bởi Vũ Xuân đã cứu vớt trái tim cô đơn của tôi. Tôi đã mất, tôi đã giành được và tôi lại làm mất đi
- "Tại sao không gọi anh là ông xã?" - Lý Vũ Xuân hỏi tôi khi chúng tôi ở bên nhau.
- "Đợi đến khi anh không muốn em gọi anh nữa thì em sẽ... gọi."
- "Em...."
Lý Vũ Xuân ôm chặt tôi, chúng tôi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ đồ lót của tôi. Trong lúc ấy, tôi chợt nhớ tới cảm giác với Vương Giai, hay một Vương Tiểu Hổ mạnh mẽ và sự ngọt ngào của Vương Thân Lôi.
Tôi bắt đầu hét lên, trời ơi, tôi nên làm sao đây?
Giọt nước mắt của tôi đã được lau khô bởi đôi môi nồng ấm của Vũ Xuân.
Tôi không biết rằng, đây là lần cuối cùng chúng tôi ái ân.
Khi tôi gặp lại Vương Thân Lôi, ấy là khi tôi nhìn thấy anh đang bồng một đứa trẻ với ánh mắt nhân từ,đầy yêu thương. Tôi phát hiện trong lòng tôi lại gợn lên những cơn sóng trào, tại sao đứa bé đó không phải là của tôi? Tại sao người phụ nữ sinh con cho Vương Thân Lôi không phải là tôi?
Tôi phát hiện là tôi sai rồi, cuối cùng tôi đã làm gì đây?
Với tôi và với tất cả mọi người Lý Vũ Xuân đi rồi, anh đã mang đi tất cả, nhưng không hề cầm đi một bức ảnh của tôi. Tất cả còn lại là những kỉ niệm vui buồn, sự uất hận và nỗi cô đơn.
- "Ông xã...."
Theo Guu
Đúng là mẹ chồng kiểu gì cũng nói được Nghe lời mẹ chồng, mình mua một cái thùng rác để trên góc ban công tầng 2. Tuy nhiên, ngay hôm sau, mẹ chồng tức giận mắng: "Ai cho con để thùng rác ở đây?" khiến mình chỉ dám lí nhí: "Mẹ bảo con thế mà". Tới giờ mình cũng chẳng hiểu mẹ chồng "sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa nổi bão". Vợ...