Nghị lực mùa thi: Xin hãy cứu giúp ước mơ của cô học trò nhỏ
Những ngày này, ngoài nỗi lo áp lực kỳ thi tốt nghiệp THPT như bao bạn bè đồng trang lứa, Bích lúc nào cũng đau đáu câu hỏi: ‘Tiề.n đâu để tiếp tục việc học?’
Trong căn nhà lá được dựng lên tạm bợ để ở, cô học trò Trần Thị Ngọc Bích, học sinh lớp 12A2 Trường THPT Cần Thạnh (H.Cần Giờ, TP.HCM) ngày đêm lo sợ cho chặng đường phía trước, sợ phải đứt gánh giữa đường vì gia cảnh quá khó khăn.
Những ngày này, ngoài nỗi lo áp lực kỳ thi tốt nghiệp THPT như bao bạn bè đồng trang lứa, Bích lúc nào cũng đau đáu câu hỏi: “Tiề.n đâu để tiếp tục việc học?”. Chính vì thế, đến thời điểm hiện tại, mặc dù rất thích ngành du lịch nhưng Bích chưa dám nghĩ sẽ chọn trường đại học nào, vì cuộc sống gia đình còn phải lo chạy bữa ăn hằng ngày nên giấc mơ đến giảng đường đại học của cô học trò 12 năm liền học sinh giỏi lại trở nên xa vời vợi.
Nỗi lo lớn nhất của cô học trò nhỏ là tiề.n đâu để thực hiện ước mơ học đại học. Ảnh NỮ VƯƠNG
Tài sản lớn nhất là thành tích học tập của các con
Về đến TT.Cần Thạnh (H.Cần Giờ) khi đã gần trưa nhưng tôi không tìm được nhà của Bích như đã hẹn. Bích cũng không thể ra đón vì gia đình không có phương tiện gì để đi lại (trước đây nhà em có chiếc xe gắn máy cũ nhưng hơn 1 tháng trước gia đình em cũng phải mang đi cầm để có tiề.n trang trải cuộc sống). Sau một hồi lâu tôi mới tìm đến được căn nhà lá của gia đình Bích ở sát mé sông Hòa Hiệp (ấp Hòa Hiệp, xã Long Hòa, H.Cần Giờ).
Thấy tôi ngơ ngác nhìn quanh căn nhà lá đã nhiều chỗ mục nát và xiêu vẹo, anh Trần Văn Giàu (bố của Bích) phân trần: “Nhà vậy nhưng vẫn còn ở được, chỉ sợ lúc trời mưa gió là khổ thôi. Tối qua mới mưa, con bé nhỏ nhà tôi ngủ dậy ướt hết áo quần do nước mưa dột. Mưa nhỏ thì chỉ bị dột, còn mưa có gió là nhà không có chỗ nào không ướt vì nước trên mái nhà dột xuống, bên vách tường lá thì mưa xối vào”.
Nói là căn nhà nhưng thật ra là được bên ngoại cho ké một vách tường rồi anh Giàu tìm cây, lá về dựng lên ở tạm, tôn lợp mái cũng được hàng xóm thương tình cho, vì là tôn cũ nên loang lổ khắp nơi, nắng cũng có thể chiếu vào mà mưa thì dột.
Video đang HOT
Nhìn quanh căn nhà mọi thứ đều cũ kỹ và mục nát, dường như chẳng có gì quý giá ngoại trừ thành tích học tập của các con là tài sản lớn nhất của vợ chồng anh Giàu. Những miếng bạt nhựa chắp vá khắp vách tường lá để đỡ tạt nước mưa, gạch lát nền hay cái bếp gas cũ cũng là của người khác cho, chỉ thấy cái bàn học là mới, nhưng chị Nguyễn Thị Kim Thi (mẹ của Bích) nói: “Cũng vừa được nhà trường mua tặng cách đây 1 tuần để 2 đứa nhỏ có bàn ngồi học bài, còn Bích thì thường chạy qua nhà ngoại để ngồi học ké”.
Anh Giàu mang trong mình căn bệnh u gan, trước đây cứ mỗi tháng là bắt xe buýt lên bệnh viện ở trung tâm thành phố để chữa bệnh nhưng từ khi dịch bệnh đến giờ, vì không có tiề.n nên cũng đành phó mặc bệnh tật cho ông trời.
Mỗi ngày vợ chồng anh Giàu đi đán.h dậm bắt cá, bắt ốc nhưng tùy theo con nước, có lúc làm được lúc không. “Làm được ngày nào chạy bữa ăn ngày đó, hôm nào nước kém không làm được gì thì coi như hôm đó cả nhà cũng phải nhịn. Cuộc sống cứ ăn đong từng ngày, nên bệnh tật cũng không có tiề.n để chữa trị. Nhưng cũng phải ráng nuôi cho mấy đứa con ăn học, thấy tụi nhỏ đứa nào cũng học giỏi mà lòng người làm cha làm mẹ không đặng cho nghỉ học, nên phải ráng thôi”, anh Giàu chia sẻ.
Căn nhà lá cũ nát, không có gì đáng giá ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc của 3 chị em Bích
Ước mơ được học đại học
Bích là chị cả trong nhà, dưới Bích còn 2 em nhỏ cũng đang đi học. Hiểu được hoàn cảnh gia đình nên bao năm qua em luôn cố gắng học thật giỏi, những ngày biết ba mẹ không có tiề.n, em không dám xin tiề.n đi xe buýt hay ăn sáng mà lên trường ăn ké bánh với bạn bè, hoặc là nhịn luôn.
Mọi sự đóng góp, ủng hộ giúp em Trần Thị Ngọc Bích, học sinh lớp 12A2 Trường THPT Cần Thạnh (H.Cần Giờ), quý vị độc giả vui lòng gửi về: Chủ tài khoản: Báo Thanh Niên. Số tài khoản: 1471000.000.0115 – Ngân hàng thương mại cổ phần Đầu tư và phát triển Việt Nam – chi nhánh Ba Tháng Hai, TP.HCM. Nội dung ghi: Giúp đỡ em Trần Thị Ngọc Bích; hoặc Báo Thanh Niên sẽ nhận trực tiếp tại tòa soạn, các văn phòng đại diện trong cả nước. Chúng tôi sẽ chuyển đến em Trần Thị Ngọc Bích trong thời gian sớm nhất.
“Cũng có lúc em đã nghĩ đến việc nghỉ học. Đó là khoảng thời gian em học lớp 10, lớp 11, thấy gia đình mượn nợ nhiều quá nên em muốn nghỉ học để đi làm kiế.m tiề.n phụ giúp ba mẹ. Nhưng rồi sau đó em nghĩ lại, nếu giờ mình nghỉ học không có bằng cấp thì làm được gì, rồi lại làm thuê làm mướn và cảnh khổ vẫn cứ thế này. Nghĩ thế nên em ráng. Lúc nào cũng chỉ biết nói với bản thân là phải ráng, không được bỏ cuộc”, cô học trò bộc bạch.
Nghe Bích nói vậy, tôi hỏi vợ chồng anh Giàu: “Gia đình mình mượn nợ nhiều lắm sao?”, anh Giàu thở dài nói: “Vay ngân hàng rồi vay mượn người thân, hàng xóm. Nói chung vay mượn đủ nơi, một tháng 30 ngày là đến 20 ngày phải chạy vạy mượn nợ lo miếng ăn hằng ngày, rồi mượn bên này để đắp bên kia”.
Mặc dù là học sinh giỏi 12 năm liền nhưng đa phần Bích tự mày mò học, những chỗ nào khó không hiểu thì hỏi thầy cô hay bạn bè được đi học thêm. Em chỉ học thêm một môn toán vì đây là môn chính và nằm trong tổ hợp mà em dự định xét tuyển. Nhưng đến nay đã 4 tháng rồi em chưa có tiề.n nộp cho cô.
“Cũng may cô dạy thêm biết hoàn cảnh gia đình em nên không có hối, cô bảo khi nào ba mẹ có tiề.n thì đóng cho cô. Hiện nay tiề.n ôn tập ở trên trường để thi tốt nghiệp THPT mặc dù em được giảm 500.000 đồng, chỉ phải đóng 1 triệu đồng, nhưng gia đình cũng không có tiề.n để đóng. Thầy cô hỏi nhưng em cũng chỉ biết nói là ba mẹ em chưa có tiề.n và xin được đóng muộn”, Bích kể.
Tiề.n ăn hằng ngày còn thiếu trước hụt sau và phải vay mượn thường xuyên nên điều lo sợ lớn nhất của Bích là ước mơ phải đứt gánh giữa đường. “Ước mơ của em là được học đại học, và học hết đại học thật nhanh để ra trường đi làm giúp ba mẹ và lo cho 2 đứa em tiếp tục việc học. Em đã ráng đi được đến ngày hôm nay rồi, 12 năm học rất khó khăn với em và gia đình, nhưng giờ học phí đại học em thấy trường nào cũng cao nên em rất lo sợ”, Bích nói.
Đừng trừng phạt cha mẹ của mình như thế!
Đừng trừng phạt cha mẹ mình bằng án phạt day dứt cả đời. Hãy cho họ thêm một cơ hội nữa, để họ được yêu thương các con nhiều hơn.
Sáng thứ bảy, tôi thức dậy khi còn rất sớm. Tôi dự định sẽ đạp xe một tiếng, rồi về rủ hai con đi ăn sáng, mẹ chúng thì đã đến trường.
Tôi lướt qua Facebook, và tôi đã thấy điều mà tôi, một người cha, ước gì mình đã không nhìn thấy. Tim tôi thắt lại ở khoảnh khắc người cha lao về phía đứa con của mình, mắt tôi nhòa đi. Tôi gần như chế.t lặng.
Tôi sững sờ ngồi một lát, và tự hỏi tại sao người ta lại độc ác như thế khi đăng tải những điều tôi vừa nhìn thấy. Đừng nhân danh bất cứ điều tốt đẹp và lẽ phải nào trên đời này cả.
Tôi ngồi thế đến khi nhận ra không còn thời gian nữa để đạp xe. Tôi gọi hai con mình dậy, tôi thật sự hoảng sợ vào thời điểm đó, tôi có cảm giác như mình đang có gì đó sai. Nhưng tôi hạnh phúc khi nghe con mình ngái ngủ trả lời dạ ba khi tôi bảo dậy ba dẫn đi ăn sáng.
Tôi ngồi nhìn hai đứa ăn sáng. Thằng con trai với mái tóc nhuộm vàng hoe mà hôm giờ tôi và vợ mình nói rằng chúng tôi không thích. Sáng nay tự dưng nó bảo nó cũng thấy mái tóc nhuộm là không hợp, rằng nó sẽ nhuộm lại màu tối. Tôi, thật lòng mà nói, tự dưng mừng quá, mong rằng nó nói thật chứ chẳng vì nó bị ép.
Tôi nhìn đứa con gái ăn món nó ưa thích, vừa ăn vừa ôm bụng vì đau. Tuần rồi nó làm tôi hoảng hồn vì hai lần đi cấp cứu vì viêm dạ dày. Hôm tôi đưa nó đi cấp cứu về, rồi quày quả đi đón mẹ nó, nó dặn với theo tôi rằng ba đi chầm chậm thôi nghe, chắc vì nó thấy thương tôi.
Chiều nay tôi vào lớp. Tôi đã dành hơn nửa buổi học ở mỗi lớp chỉ để tâm tình với những đứa học trò 17 tuổ.i. Tôi nói với chúng về mọi thứ, về cách cha mẹ chúng đối xử với chúng, về cách chúng tiếp nhận, về những khó khăn chúng đang có, về những nỗi niềm chúng đang trải qua. Có những lúc tôi không kìm lòng được, giọng tôi lạc đi, mắt tôi nhòe nước.
Một buổi sinh hoạt CLB tham vấn học đường ở một trường THCS tại quận Gò Vấp, TP.HCM. Ảnh: Pháp luật TPHCM
Tôi nhìn học trò mình, có những đứa nước mắt chảy thành dòng trên khuôn mặt tinh khôi. Tôi bảo nếu ta dừng lại lúc này, làm sao ta biết được 20 năm nữa chúng ta sẽ ra sao, và mỗi chúng ta đều phải cho bản thân mình một cơ hội khác, vì chúng ta xứng đáng có chúng. Chúng ta phải cho cha mẹ mình một cơ hội khác, để hiểu chúng ta hơn, vì nếu không thì làm sao mẹ cha hiểu được. Với những gì họ đã làm, dù đôi khi tiêu cực, cha mẹ vẫn xứng đáng có thêm cơ hội nữa. Chúng ta có thể tha thứ cho người lạ, vậy thì chúng ta tiếc gì với mẹ cha mình!
Tôi bảo học trò mình hãy tìm cho mình một đôi tai sẵn sàng lắng nghe. Hãy gửi cho thầy, hoặc một ai đó mà các con tin tưởng, một dòng tin nhắn, hoặc một lá thư thật dài khi có có điều gì đó u uẩn muốn sẻ chia. Thầy hứa, thầy sẽ không lạnh lùng như khi các con gửi bài tập, hay biên lai. Thầy hứa thầy sẽ trả lời, bằng những dòng dài hơn tin con gửi. Hãy cho thầy một cơ hội để giúp đỡ các con!
Tôi kể cho học trò mình về những điều tệ hại tôi đã đi qua, đã trả giá, đã rút ra bài học. Tôi bảo học trò mình, sau ba mươi năm từ khi tôi 18 tuổ.i, tôi dần trở thành một người khác, tốt hơn. Tôi đã cho mình một cơ hội nữa. Ngày xưa, có lần nọ tôi thất tình, tôi có lúc đứng một nơi rất cao nhìn xuống bên dưới và tự hỏi, nếu tôi nằm dưới kia thì cô gái ấy có khóc không. Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ mẹ tôi và chị tôi chắc chắn sẽ khóc, sẽ đau khổ. Nghĩ vậy, tôi đi xuống lầu. Tôi đã cho tôi một cơ hội khác.
Tôi chìm trong cảm giác mệt mỏi cả ngày thứ bảy, tôi thấy nỗi sợ hãi bao trùm, sự hoảng loạn dâng cao với những bạn bè là cha là mẹ. Tôi nhận một tin nhắn từ phụ huynh, rằng thầy ơi em sợ quá, thầy gần gũi tụi nhỏ khuyên bảo dùm em với. Tôi trả lời tôi sẽ sinh hoạt với tất cả các lớp trong buổi học kế tiếp, dù tôi không chắc các trò có nghe tôi nói hay không.
Trong đời làm người, chúng ta phải trải qua không biết bao là thử thách, và làm cha mẹ đúng cách là thử thách lớn nhất mà ta phải đối mặt, thành hay bại là vô chừng.
Các con ơi, cha mẹ mình mà, họ cũng là người mà, vì vậy sẽ có lúc họ sai mà. Đừng trừng phạt họ bằng án phạt day dứt cả đời như vậy. Hãy cho họ thêm một cơ hội nữa, để họ được yêu thương các con nhiều hơn./.
GS.VS Nguyễn Văn Hiệu mãi là một nhà khoa học chân chính, tài năng, đức độ "Thầy mãi là một nhà khoa học chân chính, tài năng và đức độ, là tấm gương sáng về tinh thần miệt mài học tập, nghiên cứu cho các thế hệ học trò noi theo". Chia sẻ với Tạp chí điện tử Giáo dục Việt Nam về cơ duyên được làm việc trực tiếp với Giáo sư, Viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu -...