Nghèo như anh mà cũng đòi cưới tôi sao, tôi chỉ chơi bời với anh thôi
Ngày cầu hôn anh đã chuẩn bị rất kỹ càng nhưng cô lại dội cho anh một gáo nước lạnh “Nghèo như anh mà cũng muốn cưới tôi sao, tôi chỉ yêu chơi bời với anh thôi”. Trái tim anh bị tổn thương, lòng tự trọng của người đàn ông như anh bị tổn thương. Anh tát cho cô một cái như trời giáng rồi bỏ đi, nhưng anh nào hay biết….
Ngày đó anh là chàng sinh viên kiến trúc vừa chân ướt chân ráo ra trường. Anh xin vào làm việc cho một công ty hợp với chuyên ngành của mình và lương cũng gọi là đủ sống. Còn cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, dân Hà Nội gốc ham chơi bời và đã từng 1 lần thất tình đau đớn.
Hôm đó bạn bè kéo anh vào quán bar, đó cũng là lần đầu tiên anh đến nơi ăn chơi ồn ào náo nhiệt như vậy. Tiếng nhạc chua chát đập vào tai anh, sau khi uống vài ly rượu ngoại anh nói nhỏ với thằng bạn là ra ngoài nghe điện thoại, nhưng thực chất anh định bỏ về trước vì anh không thích nơi đó.
Lúc ra ngoài đang hít thở khí trời thì anh thấy một cô gái đang nôn mửa nằm ỉu xìu nơi cái cây to cách quán bar 1 đoạn.
- Này cô gì ơi cô có sao không?
- Anh là ai?
- Tôi là người qua đường, cô có sao không, cô say quá rồi.
Nói rồi anh lay lay người cô nhưng cô đã ngủ ngon lành, anh nhìn quanh tìm người giúp nhưng khuya rồi 2 giờ sáng rồi chẳng biết tìm ai. Hỏi địa chỉ thì cô ấy đã say mềm chẳng biết gì nữa, anh làm liều đưa cô về căn phòng trọ nhỏ bé của mình.
Anh ở mình nhưng rất ngăn nắp gọn gàng. Sáng mai cô tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ở một nơi lạ hoắc, có người con trai đang ngủ dưới nền nhà. Nhìn anh ta ngủ trông rất hiền và điển trai, cô định bỏ ra về thì anh tỉnh dậy.
- Cô tỉnh rồi à, không sao chứ?
- Sao tôi lại ở đây?
- Hôm qua tôi thấy cô say nằm chỗ gốc cây trước quán bar, đêm hôm tôi sợ cô bị làm sao nên đưa cô về đây.
Video đang HOT
- Cảm ơn anh, tôi phải về đây
- Cô ăn gì đã rồi về, để tôi đi mua đồ ăn cho cô.
- Thôi khỏi, cảm ơn anh.
Nói rồi cô bỏ đi, anh đứng nhìn theo bóng cô ngỡ ngàng. Anh ăn sáng rồi đến công ty như chưa có chuyện gì, thỉnh thoảng nghĩ đến cô anh lại lắc đầu nghĩ “con gái sao mà uống nhiều vậy”.
Mấy hôm sau anh thấy 1 túi hoa quả để trước cửa phòng với lời nhắn “Cảm ơn” anh nghĩ chắc là của cô gái đó. Rồi một lần anh vô tình gặp cô ngồi trong quán cafe mà anh vẫn hay ngồi đọc sách, thế rồi họ làm quen và nói chuyện.
Hôm nay cô ăn mặc dịu dàng, vai mang ba lô khác với cô gái ăn chơi đi bar hôm nọ. Anh thấy cô xinh đẹp hơn khi giản dị thế này. Họ làm bạn với nhau, rồi nói chuyện với nhau về mọi điều của cuộc sống.
Không hiểu sao khi bên anh cô thấy bình yên quá, cô trở nên giản dị không còn ăn mặc hở hang sành điệu của một cô tiểu thư đỏng đảnh nữa. Bạn bè cô cũng thấy lạ, còn anh anh thấy vui khi bên cô.
Rồi một ngày anh tỏ tình và cô đã đồng ý làm người yêu của anh. Họ bên nhau khá hạnh phúc, thỉnh thoảng nổi điên lên cô lại kéo anh đến bar, vì dù có sống hiền lành như gái ngoan thì sự ham chơi và ham vui đã ăn vào máu cô rồi.
Anh khuyên cô nhiều, cô kìm hãm chứ không bỏ được. Gia đình cô giàu có, bố cô rất chiều chuộng cô còn gia đình anh là nông dân nghèo khó, cuộc sống không mấy khá giả. Anh hứa phấn đấu làm việc nhiều để có thể có tiền cưới cô.
Nhưng ngày anh cầu hôn cô đã rất ngỡ ngàng, vì khi yêu nhau chưa bao giờ cô nhắc đến chuyện tương lai. Cô luôn nói chỉ muốn yêu thôi, ngày nào biết ngày đó. Với cô yêu và cưới khác nhau, anh nghĩ tình yêu của mình sẽ thay đổi được suy nghĩ của cô nhưng có lẽ anh nhầm.
Ngày anh cầu hôn anh đã chuẩn bị rất kỹ càng nhưng cô lại dội cho anh một gáo nước lạnh “Nghèo như anh mà cũng muốn cưới tôi sao, tôi chỉ yêu chơi bời với anh thôi”. Trái tim anh bị tổn thương, lòng tự trọng của người đàn ông như anh bị tổn thương. Anh tát cho cô một cái như trời giáng rồi bỏ đi, anh hối hận vì đã tát cô nhưng anh không kìm nổi. Tình yêu anh dành cho cô lại bị cô làm trò đùa, thì ra cô coi khinh anh nghèo khó.
Khi anh bỏ đi, cô khóc nức nở: “Anh à! Em xin lỗi, nếu em nhận lời anh thì bố em sẽ không để anh yên”. Nhưng anh nào hay biết nỗi khổ của cô, ngày trước cô yêu say đắm 1 người, bố cô đã tìm cách tách họ ra và cho người đó một bài học. Cô ghét bố vì sự kiểm soát thái quá, cô cũng không nghĩ mình sẽ yêu thêm ai nữa, nhưng khi gặp anh cô lại muốn làm theo tiếng gọi của trái tim, nhưng rồi bố cô lại biết và nhắc khéo cô vào đúng ngày hôm nay.
Sau ngày hôm đó, anh quyết tâm làm giàu, anh lao đầu vào vẽ các dự án. Anh làm ngày làm đêm để quên cô, để có tiền tài khiến cô không dám coi khinh anh nữa.
5 năm sau, anh là giám đốc của một Công ty xây dựng và thiết kế nội thất. Còn cô đã không còn là tiểu thư giàu có nữa vì gia đình cô bị phá sản. Trong một lần vô tình cô đến xin việc vào vị trí kế toán ở Công ty anh thì hai người gặp lại.
Cô không ngờ anh lại là giám đốc của công ty này, nên cô nộp hồ sơ vào vị trí đang tuyển. Lúc cất bước định đi về thì cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc của anh – giọng nói mà bao năm nay cô nhớ lay lắt.
- Em làm gì ở đây, lâu quá không gặp.
- Chào anh, lâu quá mình không gặp.
Cả hai như nghẹn lại với nỗi nhớ bao năm cũng như những nỗi lòng khó nói, anh vừa yêu vừa giận cô. Họ tìm quán cà phê gần đó để ngồi.
- Em hạnh phúc chứ, chồng em chắc giàu có lắm nhỉ, sao anh ta lại để em đi xin việc ở một công ty bé tẹo như công ty anh thế này.
Lời nói của anh đầy mỉa mai khiến cô đau nhói, cô cố nén nước mắt và gượng hỏi. Anh cũng chẳng muốn khoe khoang gì nhưng nghĩ đến lời nói của cô năm xưa anh lại thấy uất nghẹn. Anh muốn cô biết anh đã thành công và cô đừng khinh thường anh.
- Còn anh, anh hạnh phúc chứ, vợ con anh chắc hãnh diện về anh lắm.
- Dĩ nhiên rồi.
- Chúc mừng anh, xin lỗi em có việc phải đi trước, chúc mừng anh với những thành công hôm nay.
Nói rồi cô rảo bước nhanh ra khỏi quán cà phê, lúc này nước mắt cứ đua nhau chảy ra. Còn anh, ngồi lại quán cà phê đờ đẫn vì những lời nói dối vừa rồi. Anh vẫn còn yêu cô nhiều lắm, nhưng… sĩ diện và lòng tự trọng trong anh quá lớn khiến anh không thể nói ra suy nghĩ của mình.
Hai người đi hai hướng với trái tim đầy vết thương và những nỗi lòng như muốn vỡ òa nhưng chẳng thể nào chia sẻ, thổ lộ.
Theo Blogtamsu
Bị khinh thường chỉ vì từng cưới hụt...
Tôi 25 tuổi, cái tuổi để mà khi nói ra rằng mình còn trinh tiết, chẳng ai tin nữa.
Vì cái chuyện con gái còn trinh với họ đã không còn quá quan trọng nên nếu nói đã từng yêu và yêu rất nhiều, người ta sẽ nghĩ ngay tới chuyện, "à, cô này chắc là không &'còn' nữa". Nhưng nếu chỉ cách đây vài tháng, tôi đích thực vẫn là một người con gái còn trinh. Bởi khi ấy tôi đã tính chuyện lấy chồng, xác định trao cái ngàn vàng cho người mình yêu thương rồi lên xe hoa làm vợ anh ấy. Nhưng mọi chuyện thật bất ngờ.
Gần tới ngày cưới, người yêu tôi cao chạy xa bay. Chẳng hiểu vì lý do gì, thậm chí cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao anh ấy lại hành động như vậy. Rồi anh ấy không tin tức gì, chỉ để lại một lời nhắn cho gia đình rằng, "con chưa muốn lấy vợ, con đã nghĩ lại và muốn lập nghiệp, muốn thành danh. Bây giờ, con chưa thể lo cho gia đình được". Và thế là anh ấy đi, cũng không một lời hứa hẹn với tôi, chỉ dặn gia đình nói tôi đừng chờ anh nữa và anh xin lỗi.
Tôi đã trao thân cho anh để rồi nhận lại chua cay như vậy. Anh là người yêu đầu tiên và cũng là người tôi xác định lấy làm chồng. Nhưng chẳng thể nào cứu vãn được tình hình nữa, anh biệt tích, ngay cả cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi.
Tôi đã từng nghĩ sẽ đợi anh về nhưng chờ đợi gì khi mọi thứ đều không có hi vọng. Anh còn nói rõ tôi hãy quên anh, và chẳng có lời hứa hẹn nào chỉ kèm theo một câu xin lỗi. Tôi buồn và đau khổ vô cùng nhưng phải xác định rõ mọi chuyện không thể cứu vãn nữa.
Rồi dù anh chấp nhận nhưng lại mang quá khứ &'hụt chồng' ra đay nghiến tôi. Nghĩ lại tôi thấy số phận mình thật khổ, tại sao lại khiến tôi mệt mỏi thế này. (ảnh minh họa)
Tôi tự ti vì mình đã trao thân cho anh, tôi lo lắng không biết, rồi mình sẽ yêu ai, lấy ai và liệu có ai chấp nhận người con gái như mình hay không?
Thế rồi, khi gặp và yêu anh, người đàn ông thứ hai, anh luôn nói không quan trọng chuyện tôi đã từng chuẩn bị cưới. Vì với anh, chuyện ấy không có gì to tát, tôi chưa làm vợ người ta thì anh còn yêu. Tôi như chết đuối vớ được cọc vì dù sao áp lực chuẩn bị cưới chồng cũng khiến tôi đau khổ, buồn bực vô cùng. Tôi lo sợ vì chuyện ấy mà không thể lấy ai được nữa và liệu có ai bao dung để chấp nhận tôi?
Nhưng anh lại khác, anh nói sẽ lấy tôi làm vợ. Và đúng là, tôi được làm vợ anh thật. Nhưng trớ trêu thay, đêm tân hôn, anh đã dùng những lời lẽ không ra gì để xúc phạm tôi. Anh nói tại sao tôi không thú nhận chuyện không còn trong trắng. Tôi còn tưởng anh bao dung. Thì ra, anh luôn hi vọng tôi chưa hiến dâng cho người cũ, chuyện chuẩn bị cưới chỉ là chuyện thủ tục, còn thân tôi vẫn vẹn nguyên.
Đúng, tôi không phải là cô gái dễ dãi và tôi cũng không cho rằng chuyện cứ chuẩn bị cưới là trao thân. Nhưng tôi trót dại, trót lầm lỡ nên tôi phải chịu. Vậy mà cuối cùng, người tôi tưởng sẽ cứu tôi ra khỏi vũng lầy ấy thì lại là người chà đạp nỗi đau quá khứ của tôi. Chính anh lại khiến vết thương kia chẳng thể lành. Tôi đã quá mệt mỏi, quá chán nản rồi, còn đâu động lực để tiếp tục bước trên con đường dài này nữa.
Rồi dù anh chấp nhận nhưng lại mang quá khứ &'hụt chồng' ra đay nghiến tôi. Nghĩ lại tôi thấy số phận mình thật khổ, tại sao lại khiến tôi mệt mỏi thế này. Tôi muốn sống bình yên cũng không được sao? Tại sao lại đổ hết tội lên đầu tôi trong khi chính người đàn ông kia đã gây ra vết thương này, làm hỏng cuộc đời tôi?
Theo Khampha
Vợ ngoại tình vì khinh thường tôi Giờ vợ tôi công khai cặp bồ, sống buông thả như tôi trước kia. Tôi đề nghị em dừng lại, em nói không, thích thì cứ ly dị. Tôi tự thấy mình là một gã đàn ông tồi tệ, không tốt và không có trách nhiệm với vợ con, nhưng đó là chuyện của một năm về trước, còn bây giờ tôi đã...