Nghệ sĩ Duy Phương đau đớn: “Tôi quá khổ, quá bi đát, sống dưới đáy vực thẳm”
“Người ta khó khăn thì còn vượt qua được, còn tôi là quá khổ, quá bi đát, sống ở dưới đáy vực thẳm. Tôi hơn 60 tuổi rồi, không thiết tha gì nữa nhưng chỉ tội mấy đứa nhỏ”, nghệ sĩ Duy Phương tâm sự.
Trong cuộc trò chuyện với tôi chiều hôm ấy, người đàn ông đó đã khóc rất nhiều. Ông đang cần người để chia sẻ, để lắng nghe những nỗi khổ tâm trong lòng hay đã cùng đường?
Cái dáng người đàn ông lui cui dắt chiếc honda cũ kỹ bỗng trở nên thật thấp bé rồi dần xa khỏi tầm mắt tôi.
Ông đi rồi, tôi vẫn ngồi lại, với dòng suy nghĩ chạy quanh trong đầu: “Đệ nhị danh hài Duy Phương một thời lừng lẫy cả nước là đây sao. Cuộc sống này không ai có thể nói trước được chữ “ngờ”..!
Sân khấu bây giờ không còn chỗ dung thân cho nghệ sĩ. Ở cái thành phố này có cả ngàn nghệ sĩ, không lẽ ai cũng lủi hết vô làm gameshow? Chỉ có một bộ phận nhỏ nghệ sĩ làm gameshow thôi.
Bởi vậy mà nghệ sĩ chúng tôi đa phần sống khó khăn, bươn bả kiếm từng miếng cơm, manh áo. Có những người phải bỏ nghề đi làm xe ôm!
Giờ tôi quá khổ. Không lẽ cái mặt tôi – Duy Phương – một nghệ sĩ có tên tuổi từ thập niên 80 giờ đi chạy xe ôm? Tôi bươn chải bằng cách mở nhà hàng quán xá nhưng mở 6,7 cái đều thua lỗ hết. Sân khấu thì không còn. Tôi lại lớn tuổi, không ai mời quay nhiều nữa. Ngay cả nghệ sĩ đương thời còn ít phim thì nói chi tôi.
Bây giờ, cuộc sống của tôi lâm vào cảnh khổ, có những ngày ăn có 5.000 cơm với xì dầu. Tôi không buồn điều đó vì ăn chay trường 1 năm nay rồi, nhưng có chuyện khiến tôi day dứt. Tết nhất tới nơi rồi, giờ tôi không biết đưa vợ con đi đâu, về đâu và làm gì.
Tôi chỉ mong các cơ quan chính quyền vào cuộc lấy lại cho gia đình căn nhà để ở. Đó là căn nhà thừa kế do ba mẹ tôi để lại cho mấy chị em nhưng bị người chị ruột bán mất, mấy anh em không ai được chia đồng nào.
Tôi kiện gần 3 năm nay nhưng mỗi lần lên tòa, chỉ gặp thư ký rồi đi về. Trong khi mình phải vay mượn tiền để đóng án phí, số tiền đó giờ đã lên biết bao nhiêu triệu rồi mà vụ án vẫn chưa được đưa ra xét xử. Tôi khổ quá…”.
Chẳng phải ông vẫn đang kinh doanh nhà hàng, hát với nhau? Sao lại nói không biết đi đâu, về đâu và làm gì?
Dạo trước tôi làm hát với nhau. Mình hát với khách, khách cho tiền nhưng chỉ được một thời gian, quán ế ẩm quá, tôi đành nghỉ. Giờ vợ tôi bán cơm cầm cự, mỗi ngày lời được hơn triệu đồng nhưng tiền mặt bằng một tháng 35 triệu, làm thế nào cũng không đủ. Mỗi tháng mỗi thiếu. Mình thiếu 3 tháng rồi, họ không cho thiếu nữa.
Cuộc đời tôi đang đi xuống vực thẳm. Người ta khó khăn thì còn vượt qua được, còn tôi là quá khổ, quá bi đát, sống ở dưới đáy vực thẳm. Tôi hơn 60 tuổi rồi, không thiết tha gì nữa. Nhiều lúc tôi muốn chết đi cho rồi, sống chi cực khổ quá nhưng nghĩ tới mấy đứa nhỏ tội nghiệp lại không cam lòng…
Vụ kiện chương trình Sau ánh hào quang, ông được bồi thường mấy trăm triệu. Số tiền đó không đủ để ông trang trải cuộc sống?
Họ bồi thường rồi và tôi cũng trả hết nợ rồi. Gia đình tôi không ăn 1 triệu nào ở chỗ đó mà đem trả nợ hết. Mỗi lần tôi lên báo khóc lóc thì người ta bảo “ông này cứ vậy hoài” nhưng sự thật là sự thật.
Không lẽ bây giờ tôi đè đầu các con mình ra, kêu Duy Phước, Lê Lộc đưa tiền hoài. Nó nổi tiếng thì cũng cần phải có quần áo, xe cộ trang bị cho nó làm nghề, mình đâu thể ép nó đưa hết. Lâu lâu chúng nó cho vài triệu cũng không thấm vào đâu, tôi đâu thể ép chúng nó gánh vác cho mình.
Duy Phương một thời lừng lẫy, chạy show khắp cả nước, nhà mua san sát nhau mấy căn liền, đi xe hơi sang trọng nhưng… nhiều người bảo, ông tán gia bại sản vì cờ bạc?
Hồi đó tôi chơi cò con thôi, thua 100 đô về còn không ngủ được. Tôi cảm nhận mình chơi không lại người ta nên không ham mê. Tôi từng thấy người ta đánh một lần 5.000 đô mà hết hồn. Tôi không dám chơi mà giờ còn đi ăn mày, chơi rồi không biết còn đến thế nào.
Tôi tán gia bại sản vì nhiều thứ. Mua nhà, thay vì ở thì tôi đập đi xây lại. Mà tiền xây là vay mượn hết. Mỗi tháng tiền lời 70, 80 triệu đồng. Lúc đó tôi chủ quan, cứ nghĩ mình làm ra tiền, số lãi đó không thấm vào đâu nhưng khi show không còn, không kiếm ra tiền nữa thì đó là một gánh nặng khủng khiếp.
Nợ càng lúc càng nhiều, mình càng lúc càng khó khăn. Vì sai lầm đó mà tôi trắng tay. Tôi giao nhà cho người ta, đi ra ngoài mướn nhà ở rồi mướn luôn tới giờ. Rồi làm ăn thua lỗ. Lúc mở quán, tôi vay người ta 200 triệu. Mặt bằng mỗi tháng 35 triệu, quán thì vắng, không bán được bao nhiêu. Càng cố thì nợ càng nhiều, chứ tôi không cờ bạc gì hết.
Ngày xưa tôi có nguyện ước, có lẽ vì nguyện ước đó mà giờ tôi phải gánh khổ này. Lúc tôi giàu có, tôi không có con. Tôi hay lên làng SOS kí sổ vàng, cho người ta 100, 200 triệu. Tôi xin con, họ dẫn ra mười mấy hai chục đứa con nít, đứa nào cũng có bệnh, tôi nản quá đi về.
Tôi đi khắp nơi, tới đền chùa nào cũng khấn xin “Con chỉ muốn có con thôi, con chấp nhận bỏ hết để có con”. Bởi tôi nghĩ, cuộc đời này là phù du, có của nả đi nữa thì chết rồi cũng đâu đem theo được, có đứa con ôm lư hương lúc mình nằm xuống là vui rồi. Lời nguyện đó đã vận vào cuộc đời tôi đến giờ.
Từ khi có con, tôi tự động mất hết, trời xui khiến tôi li dị, sụp đổ hết tất cả. Tôi ôm con nước mắt chảy ròng. Tôi khó khăn từ đó đến giờ, không ngóc đầu dậy nổi. Tôi khổ mười mấy hai chục năm nay.
Cả cuộc đời tôi vì con, cuối đời nước mắt lại nhiều thêm nữa, nhiều hơn cả lúc mình chưa có con. Cuộc đời tôi đang đi vào hố thẳm, vực sâu. Tôi nếm trải hết rồi, cái chết đối với tôi chẳng có gì lớn lao. Tôi chỉ thương mấy đứa nhỏ tội nghiệp. Những điều đó, tôi không nói thì không ai biết…
Bù lại, con mình được nổi tiếng, được mọi người thương. Đó là hạnh phúc mà nhiều người mơ cũng không được. Thằng nhỏ Duy Thọ giờ đi diễn với tôi cũng được mọi người yêu mến. Cuộc đời là thế, được cái này mất cái kia. Nhưng sự thật, cuộc đời này không có tiền tủi nhục lắm chứ không chỉ buồn đâu.
Tủi nhục ông nếm trải là thế nào thưa ông?
Có những người bạn ngày xưa chơi rất thân với tôi, chỉ cần nói một tiếng, bao nhiêu tiền cũng có, 200, 300 triệu bình thường. Giờ tôi khó khăn quá, lên xin 1, 2 triệu, họ bảo “anh về đi, tôi không muốn anh lên đây để vợ tôi coi thường anh”. Tôi ra xe lầm lũi đi về mà nước mắt chảy ròng.
Tôi không bằng ai nên chủ động không lui tới những cuộc vui, những đám tiệc. Ngày xưa mình có tiền, có của, dưới mình bao nhiêu đàn em cỡ Bảo Yến, Nhã Phương, Thái Châu, Ngọc Sơn… một ngày nấu mấy nồi cơm, anh em vây quanh. Giờ mình không bằng ai, tới đó cho người ta coi thường, khinh khi thì buồn lắm.
Cuộc đời này là thế, lúc giàu thì bạn đầy nhà, sa cơ thất thế, chẳng còn thấy mặt ai. Nhiều khi mình tới, người ta còn né vì sợ mình vay mượn tiền bạc. Mình từng tên tuổi như thế, làm nghề như thế mà giờ cực khổ quá, điều này còn cay đắng hơn là bị bệnh nằm một chỗ đợi người ta giúp đỡ.
Thật có lỗi khi phải hỏi ông điều này nhưng đã có duyên gặp gỡ, trò chuyện với ông nên xin phép cho tôi hỏi thẳng. Nhiều người trong nghề nói, thời ở đỉnh cao sự nghiệp, ông cư xử với mọi người không tốt nên mới phải chịu… quả báo này, anh em biết ông sống vất vả nhưng không ai giúp đỡ hay mời show?
Cuộc đời này, ai thẳng thì bị mất lòng. Tôi chẳng ân oán, ác đức với ai. Tôi không làm gì trái quấy với lương tâm hết nhưng người thật, người thẳng thì không được cảm tình. Tôi làm nghề khó lắm, lơ tơ mơ với tôi không được nên nhiều người không hài lòng. Mà nghề này có băng nhóm nên người ta không bao giờ mời tôi.
Những nghệ sĩ ưu tú hiện nay ngày xưa cũng dưới tay tôi hết. Tôi không OK về nghề với Kim Xuân nên trên bảng đề tên Kim Xuân là tôi đi về, đề tên Tú Trinh thì tôi diễn. Làm nghề này phải ăn ý với nhau. Không lẽ tôi nói thẳng mặt Kim Xuân là diễn dở quá. Tôi nói với Đài trưởng, diễn với Kim Xuân thì tôi không diễn vì tôi không diễn được. Mình nói thẳng thế thì đương nhiên họ không cảm tình với mình.
Tôi có những lý lẽ rất chính xác về nghề. Tôi không thiên vị ai, không ghét ai. Tôi muốn khán giả bỏ tiền ra coi mình là phải xứng đáng. Cỡ Trấn Thành, tôi chỉnh một cái là khựng liền. Trấn Thành đang đương thời, đang hot đó nhưng vô tập với tôi, tôi vẫn chỉnh khi thấy không hợp lý. Tình tiết phải hợp lý, tôi mới diễn được. Tôi làm nghề là phải chuẩn mực.
Nghệ sĩ Duy Phương 1 ngày ăn 5.000 cơm với xì dầu: “Giàu thì bạn đầy nhà, sa cơ thất thế chẳng còn thấy mặt ai”
Cứ cho rằng ông không thiên vị, không ghét ai khi nói những lời đó và hoàn toàn vì muốn nghề nghiệp phải tốt nhất thì… những lời nói đó của ông chẳng phải là… thiếu tế nhị ư?
Tôi tế nhị đấy chứ. Tôi đâu có la lối gì ai. Tôi cũng đâu chèn ép ai. Lê Vũ Cầu từng quỳ dưới chân tôi, nhờ tôi xin cho vào đoàn Bông Hồng. Đó là thập niên của tôi mà. Tôi giới thiệu Lê Vũ Cầu vào đoàn Bông Hồng thế vai cho tôi chạy show bên ngoài. Tôi không thể xả thân cho tập thể hoài với mức lương 19.000 đồng được.
Con tôi, Lê Lộc được như bây giờ là từng ngày từng buổi tôi kêu về tập. Tụi nó tập với tôi cũng sợ nữa. Mình làm nghề chuẩn mực thì khán giả mới thấy hay, thấy xuất sắc, còn lơ tơ mơ thì ra cái gì. Tôi thật sự không làm gì ác, hay chèn ép, bóc lột ai. Tôi là nghệ sĩ chứ có là ông gì đâu, nhưng nói tới nghề là tôi khó lắm.
Ông được đồng nghiệp và khán giả thời đó xưng tôn là Đệ nhị danh hài. Cùng thời với ông có Đệ nhất danh hài Bảo Quốc… nhưng khi nói tới Bảo Quốc, ai ai cũng dành những lời rất đẹp và cả lòng kính trọng. Ông nghĩ thế nào về điều này?
Danh xưng đó là do khán giả của báo sân khấu bình chọn. Thực chất, Bảo Quốc bước qua diễn hài là do tôi dẫn đi. Tôi là người đưa tuồng và tập cho Bảo Quốc từng ngày từng giờ. Bởi vậy, Bảo Quốc gặp tôi là mừng từ xa, chạy tới ôm liền. Bảo Quốc quý tôi lắm.
Về cải lương, tôi dưới Bảo Quốc một bậc vì Bảo Quốc là nòi cải lương nhưng nói về hài kịch, Bảo Quốc không thể qua tôi được. Nhưng Bảo Quốc được lòng mọi người vì Bảo Quốc hiền, ai nói gì làm gì cũng được hết. Còn tính tôi khó thế nên người ta không cảm tình. Cuộc đời này, nếu ác đức thì không bao giờ tồn tại.
Thập niên tôi làm bầu, tôi đâu làm gì sai, lúc đó anh em vẫn bên mình. Nhưng cuộc đời này, còn tiền thì còn bạn, hết tiền hết bạn. Ngày xưa mình giàu có, người ta dạ thưa anh Phương, giờ mình không bằng ai thì đành chịu.
Nhưng tôi chắc chắn là anh em không ghét tôi đâu. Tôi vẫn đi quay phim bình thường. Nếu tôi bị ghét thì sao tôi làm nghề được. Chỉ là lúc có tiền, giàu sang thì có tất cả, lúc sụp đổ thì mất hết. Điều đó làm mình vô cùng buồn tủi thôi!
Cảm ơn ông đã chia sẻ!
Theo Trí Thức Trẻ
Duy Phương: 'Tuổi xế chiều, tôi ở nhà thuê, có lúc túng thiếu'
Diễn viên hài một thời nói mong được sống an nhàn, yên tâm diễn xuất thay vì nặng nợ cơm áo gạo tiền như hiện tại.
- Gần đây, anh lần đầu đóng một vai quan trọng trong phim điện ảnh "Bắc Kim Thang". Vì sao anh nhận lời đi diễn trở lại sau thời gian vắng bóng?
- Hơn một năm qua tôi tập trung công việc kinh doanh quán ăn. Nhà sản xuất tìm đến tôi và đưa kịch bản cho tôi xem. Cát-xê phim này rất cao nhưng không phải là lý do duy nhất tôi nhận lời đóng phim. Tôi thấy phim có nội dung tốt, nhân văn. Hồi giờ tôi chỉ diễn hài nên thích khi đóng một nhân vật nhiều góc cạnh, có tính cách và số phận rõ ràng. Tôi phải đóng cửa quán ăn của mình một tháng để theo đoàn đến Vĩnh Long thực hiện các cảnh quay.
Cuộc đời nhân vật trong Bắc Kim Thang y hệt tôi ngoài đời nên tôi không gặp khó khăn khi nhập vai. Hơn mấy chục năm làm nghề, tôi tự tin đủ kinh nghiệm, khả năng để đóng tốt. Điều khó khăn là tôi chưa bao giờ đi xa quay phim, trước giờ chỉ ở quanh quẩn trong TP HCM. Tôi ăn chay trường nên đi xa hơi bất tiện. Tuổi tác của tôi cũng cao nên việc ăn uống phải kỹ càng.
Diễn viên Duy Phương.
- Ít đi diễn, anh có nguồn thu nhập từ đâu để trang trải cuộc sống?
- Thu nhập của tôi chủ yếu là kinh doanh quán ăn. Tiền kiếm được cũng đủ sống qua ngày chứ không dư, đôi lúc cũng túng thiếu. Tôi và vợ con hiện tại vẫn ở nhà thuê. Nếu sau này tôi không làm nổi nữa chắc xin vô chùa ở. Tôi nhớ thời kỳ ở đỉnh cao với sân khấu hài hoặc video Mưa bụi ăn khách, tôi kiếm được rất nhiều tiền. Cát-xê một show hát của tôi thời đó khoảng ba nghìn đồng, có thể mua được năm đến bảy chỉ vàng. Nếu tôi biết tích lũy, có lẽ đã tậu được cả chục căn nhà, chứ đâu có rơi cảnh không nhà cửa, ở thuê như hiện nay.
Không phải tôi ít tham gia chương trình mà tôi không phải kiểu nghệ sĩ hỏi xin nhà sản xuất vai diễn hay chơi trong một nhóm, hội nào đó để có dự án là được bạn bè rủ đi làm. Tôi quan niệm nếu đạo diễn, nhà sản xuất nào có vai diễn thấy hợp với tôi, họ tự tìm đến. Có nhiều người mời tôi diễn nhưng chỉ xuất hiện năm, ba phân đoạn, kiểu vai như vậy tôi không nhận.
- Nghĩ về chặng đường trải qua trong nghề, anh thấy được và mất điều gì?
- Điều tôi có được là tạo dựng được tên tuổi trong lòng công chúng. Theo tôi để khán giả nhớ đến là vô cùng khó khăn và phải tổ nghề "đãi" mới được. Nhiều người rất tài năng nhưng thiếu một chút may mắn nên tên tuổi không thể vụt sáng. Cuộc đời hoạt động ở làng giải trí của tôi chưa phải đánh đổi điều gì nên tôi không cảm thấy mất mát.
Duy Phương và con gái Lê Lộc (phải) trong chương trình "Sao nối ngôi 2016".
- Cuộc sống riêng của anh hiện tại thế nào sau nhiều lận đận trong chuyện tình cảm?
- Hạnh phúc hiện tại của tôi chưa thể gọi là tuyệt vời được. Tôi nợ người phụ nữ bên cạnh tôi cái ơn và bây giờ tôi phải trả. Cô ấy đến bên tôi, giúp tôi chăm sóc hai con khi tôi và vợ cũ chia tay. Tôi cố gắng hết sức lo cho người bạn đời này một cuộc sống tốt nhưng cái nghèo vẫn đeo đẳng chúng tôi suốt. Ở tuổi 66, tôi mong có một cuộc sống an nhàn mà không được. Tôi vẫn luẩn quẩn trong chuyện "buôn gánh bán bưng". Nếu kinh tế khá hơn tôi có thể đưa vợ con đi chơi ở Vũng Tàu, Đà Lạt như mọi gia đình khác. Mong mỏi của tôi tuổi xế chiều chỉ đơn giản vậy thôi mà cũng khó quá.
Cuộc sống của tôi quá phức tạp. Qua ba cuộc hôn nhân, tôi có nhiều con, không có gì nhiều để hãnh diện. Chỉ có Lê Lộc khiến tôi thấy cuộc đời mình có chút tự hào vì con thành đạt. Lê Lộc diễn tốt, hát hay được nhiều người yêu mến. Phước phần của nó khiến người làm cha như tôi cũng vui lây. Trong số mấy đứa con, Lê Lộc cũng là đứa tình cảm và gần gũi với tôi. Lâu lâu, con bé cho tôi ít tiền tiêu vặt, không nhiều nhưng khiến tôi hạnh phúc.
Duy Phương từng là diễn viên hài nổi tiếng ở thập niên 1990. Anh cũng tham gia diễn xuất, đóng video nhạc, nổi tiếng với băng video Mưa bụi quy tụ nhiều nghệ sĩ tham gia một thời. Anh là một trong những nghệ sĩ đầu tiên của miền Nam mang hài kịch ra miền Bắc, được nhiều khán giả yêu mến qua chương trình kịch truyền hình Trong nhà ngoài phố. Duy Phương còn tham gia vào các phim truyền hình dài tập như Tết Tết Tết, Tay chơi miệt vườn....
Theo Tâm Giao/Vnexpress
Hơn 1 năm sau vụ kiện với NSX 'Sau ánh hào quang', danh hài Duy Phương: 'Tôi không oán giận Lê Giang' Sau hơn một năm, danh hài Duy Phương lần đầu trải lòng về cuộc sống hiện tại và về vụ kiện tụng với "Sau ánh hào quang" lẫn vợ cũ Lê Giang. Chào danh hài Duy Phương, khi quay lại đóng phim điện ảnh "Bắc kim thang", ông có cảm thấy hồi hộp không? Bối cảnh của phim này, tôi đã biết hết....