Nghe bạn thân kể đã từng yêu và ngủ với vợ sắp cưới của mình, tôi thấy tiếc cho cậu ta
“Không ngờ người đàn ông đã làm tổn thương người con gái tôi yêu nhất lại là người bạn thân nhất của tôi. Nhưng tôi lại thấy tiếc cho cậu ta vì đã để tuột mất một người tuyệt vời đến như vậy.”
Ngày gặp Nhiên ở cổng chùa, Trung đã ấn tượng với vẻ ngoài mảnh mai và giản dị của cô. Nhiên rất chăm đi lễ chùa còn Trung thì ngày nào cũng ra đó tập thể dục, anh đã quan sát cô gái này rất lâu. Chẳng hiểu sao 1 cô gái không hề quen biết lại khiến tim anh xốn xang nhớ nhung như vậy.
Rồi 1 lần vô tình ngồi chung 1 ghế đá, Trung mới biết được Nhiên cùng quê với anh. Như bắt được sóng anh và cô nói chuyện rất vui vẻ, Nhiên gần gũi dễ mến hơn anh nghĩ. Và điều khiến Trung hạnh phúc đến mất ăn mất ngủ hơn đó là khi anh biết tin cô sắp chuyển về gần chùa ở để đi làm cho tiện. Nếu như vậy họ có thể gặp nhau mỗi chiều sau giờ làm ở chùa và cùng nhau tập thể dục.
Tình yêu của họ cũng nảy nở từ đó. Từ ngày đổ vỡ trong tình yêu với người cũ thì đây là lần đầu tiên mà Trung và Nhiên đều cảm thấy rung động và có thể mở lòng thêm lần nữa. Họ yêu nhau quan tâm nhau từng chút 1. Có lẽ đến cái tuổi này rồi cả hai đều chín chắn và hiểu được rằng mình nên biết trân trọng những gì mình đang có.
Trung yêu Nhiên rất nhiều, với anh tình yêu này còn tuyệt vời hơn rất nhiều mối tình đầu. Anh khao khát 1 ngày được rước người con gái hiền thảo, tốt tính này về làm vợ. Trung biết Nhiên là 1 cô gái trong sáng, mong manh dễ vỡ và cũng từng chịu rất nhiều tổn thương. Nên anh luôn đối xử tốt với cô và cố gắng không làm gì để cô ấy bận tâm và buồn phiền.
Rồi 1 ngày Trung gặp lại Cường, anh bạn thân từ thời cấp 3. Kể từ ngày lên đại học mỗi đứa học một nơi nên ít có dịp gặp lại. Khi cả hai đề cập và tâm sự về chuyện yêu đương, Trung cũng không giấu giếm gì. Anh cho bạn xem ảnh người yêu và hạnh phúc khi kể về người con gái anh sắp lấy làm vợ đó.
- Còn 3 hôm nữa tao với cô ấy ăn hỏi rồi, mày nhớ về nhé.
- Thằng này nhanh thật, mới ngày nào nói 30 tuổi mới cưới giờ 28 đã đòi cưới rồi là sao? Em nào mà cho mày động lực tự nguyện đi tù sớm vậy.
- Em ấy tên Nhiên cũng ở huyện mình đó.
- Nhiên… Nhiên ư? Mày đưa máy tao xem nào?
- Đây này, xinh gái đúng không? Em ấy ngoan hiền lắm mày à.
Video đang HOT
- Mày định cưới người này về làm vợ ư?
- Ừ, có chuyện gì à?
- Mày có biết ngày trước em này thích tao không? Bọn tao còn ngủ với nhau bét nhè rồi. Yêu đương 1 thời gian thấy nhàm chán quá tao đá. Em này còn gì nữa đâu mà mày đòi cưới. Bỏ đi tao tìm em khác ngon hơn cho.
Cường nói giọng đầy hớn hở với chiến tích của mình xen lẫn sự mỉa mai đối với cậu bạn. Nghe Cường nói vậy nụ cười trên môi Trung tắt ngấm, mặt anh đỏ bừng tức giận. Sau mấy phút cố gắng lấy lại bình tĩnh Trung nhìn chằm chằm vào mặt cậu bạn:
- Thì ra gã đàn ông khốn nạn làm Nhiên tổn thương rất nhiều đó là mày. Chuyện cô ấy còn hay mất đối với tao đâu có quan trọng. Tao và mày đều đã ngủ với người yêu cũ không chỉ 1 lần, thậm chí không chỉ 1 cô. Vậy thì mình có quyền gì mà chê bai người ta chứ? Mày nói vợ sắp cưới của tao từng yêu và ngủ với mày ư? Vậy thật tiếc cho mày khi đã đánh mất người con gái như vậy. Thôi tao về đây, có lẽ chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau thêm nữa. Hi vọng sau này mày sẽ kiếm được em còn trinh như mày mong muốn.
Trung bỏ về để mặc Cường ngồi ở đó ê chề xấu hổ với người bạn thân thay vì thái độ khó ưa mấy phút trước. Trên đường về anh có giận dữ sốc vô cùng, nhưng Trung cố kìm lòng lại. Về đến nơi thấy Nhiên đang vật lộn với đống quần áo của mình, Trung lao vào ôm lấy cô vợ sắp cưới rồi nói:
- Mình sẽ sống thật hạnh phúc em nhé, anh yêu em Nhiên à!
Nhiên bất ngờ tay vẫn còn dính đầy xà phòng, nhưng rồi cô từ từ ôm lấy Trung:
- Cảm ơn anh vì đã yêu thương em nhiều như thế. Em sẽ sống thật tốt và yêu thương anh thật nhiều.
Đàn ông liệu mấy ai kiên định và suy nghĩ thấu đáo được như Trung. Quá khứ thì ai chẳng có, nhưng đã yêu nhau thì đừng nhìn chằm chằm vào lỗi lầm của đối phương mà hãy nhìn vào những gì họ đã làm cho mình ở hiện tại. Chỉ cần yêu, tin, thấu hiểu và đồng lòng thì mọi khó khăn trong cuộc sống sẽ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Theo VNE
Nhận được tin nhắn này từ vợ sắp cưới, tôi nổi giận tuyên bố hủy hôn và cái kết nghiệt ngã
Tôi chết sững, điện thoại trên tay rơi xuống đất. Tai tôi nghe nhầm hay mẹ tôi nói nhầm vậy. 49 ngày em ư? Em đã chết. Không thể nào, trước khi đi, tôi vẫn còn cãi vã với em kia mà.
Trước mặt tôi, di ảnh em đang cười hiền, ánh mắt phảng phất nỗi u buồn. (Ảnh minh họa)
- Lấy được cô ấy, đời mày lên tiên rồi. - Cậu bạn vỗ vai tôi đầy ngưỡng mộ
Tôi mỉm cười. Tôi thì chẳng cần lên tiên, tôi chỉ cần có được một cuộc sống hạnh phúc, yên bình bên người con gái mà mình hết lòng yêu thương thôi.
Tôi và em yêu nhau đã được 3 năm và em sắp trở thành vợ tôi. Lễ ăn hỏi đã xong, chỉ còn đợi ngày đẹp để tổ chức hôn lễ thôi. Vợ sắp cưới của tôi kém tôi 4 tuổi. Người ta nói chúng tôi hợp nhau từ cái tuổi ấy. Tình yêu của chúng tôi chưa từng xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào. Em không chỉ xinh đẹp làm nhiều người mê đắm. Em còn dịu dàng, ngoan hiền, hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng yêu mến. Bố mẹ tôi ưng lòng em lắm, còn dặn tôi phải cố mà giữ, mà bảo vệ người con gái tốt như em. Bản thân tôi cũng ý thức được rằng nếu để mất em thì tôi sẽ phải hối hận cả đời.
Chỉ còn 1 tháng nữa thì hôn lễ của chúng tôi sẽ được tổ chức. Tôi đếm từng ngày, từng ngày một trôi qua trong chậm dãi. Nhiều lúc, tôi chỉ muốn bóc hết quyển lịch cho thời gian mau trôi đi để rước em về dinh. Thú thực với lòng là tôi sợ mất em ghê lắm. Nhưng rồi...
Dạo gần đây em cứ lạ lạ, sắc mặt xanh xao, vàng vọt hơn. Tôi lo lắng, giục em đi khám thì em nói rằng do em quá sốt ruột cho đám cưới nên mới như vậy. Tôi chỉ biết khuyên em bớt căng thẳng, thả lỏng tinh thần đi mà thôi. Ấy thế mà tối ngày hôm đó.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, tôi nhấc lên xem thì đó là của em: "Em sợ chồng em biết lắm. Thôi tạm thời chúng mình đừng gặp nhau nữa".
Giận điên người, tôi cho em hai cái tát trời giáng rồi tuyên bố hủy hôn. (Ảnh minh họa)
Mắt tôi tối xầm lại. Tôi không dám tin những gì mình vừa đọc được là sự thật. Không thể nào? Tin nhắn này, chắc chắn không phải là em nhắn cho tôi rồi. Lẽ nào em đã phản bội tôi. Phải rồi, thái độ lạ của em gần đây, sự lo lắng, mệt mỏi của em. Máu trong người tôi sôi lên. Tôi lao đến nhà em, lôi em ra hỏi cho rõ mọi chuyện:
- Cô giải thích đi, thế này là thế nào. - Tôi giơ cái tin nhắn thẳng vào mặt em
- Như anh nghĩ thôi. Em chán anh rồi, không muốn lấy anh nữa. - Em thẳng thừng, nét mặt tỉnh bơ
Giận điên người, tôi cho em hai cái tát trời giáng rồi tuyên bố hủy hôn. Tôi thật không ngờ, đằng sau cái lớp vỏ ngoan hiền kia lại là sự lẳng lơ, trơ trẽn đến như vậy. Trái tim tan nát, vỡ vụn, tôi đập vỡ tấm ảnh cưới treo trong phòng ngủ. Tất cả những thứ chuẩn bị cho em, tôi mang đi đốt, đi phá hết. Bố mẹ tôi can ngăn nhưng cũng không thể kiềm chế được cơn uất hận trong tôi đang thét gào. Một người con gái tồi tệ, trơ trẽn như em chẳng đáng để tôi yêu thương nữa. Tôi quyết định xóa số điện thoại, không gặp em nữa.
Tôi chuyển công tác, đến thành phố khác sống ngay trong ngày hôm đó đi để những mong tâm trạng có thể tốt hơn, để không phải nhìn thấy bộ mặt giả dối của em nữa. Tôi không về nhà vì công việc khá bận rộn và nỗi nhớ em, hận em khiến tôi không thể quay về. Ở nơi mới, tôi quen thêm được vài người bạn, trong số đó có vài cô gái rất khá, nhưng chẳng ai có thể làm tôi vui được như khi ở bên cạnh em. Chợt nghĩ đến em, tim tôi lại rỉ máu...
49 ngày sau cái ngày tôi đùng đùng tới nhà em tuyên bố hủy hôn...
Mới sáng sớm, mẹ tôi đã gọi điện. Tôi thấy kì lạ lắm. Bình thường có bao giờ mẹ gọi cho tôi vào buổi sáng thế này đâu. Tự nhiên, tôi thấy nóng ruột, khó chịu lắm. Nhấc vội điện thoại:
- Hôm nay 49 ngày cái Mai (tên của em) con có muốn về thắp hương cho con bé không?
Tôi chết sững, điện thoại trên tay rơi xuống đất. Tai tôi nghe nhầm hay mẹ tôi nói nhầm vậy. 49 ngày em ư? Em đã chết. Không thể nào, trước khi đi, tôi vẫn còn cãi vã với em kia mà. Không suy nghĩ nhiều hơn nữa, tôi đón xe về thẳng nhà em thật nhanh.
Màu tang tóc, đau buồn phủ kín ngôi nhà của em. Bố mẹ em thẫn thờ ngồi cạnh bố mẹ tôi. Trước mặt tôi, di ảnh em đang cười hiền, ánh mắt phảng phất nỗi u buồn.
- Đây là... Mọi người ai có thể nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra không? - Tôi gào lên như kẻ điên
- Con bé nó phát hiện mình bị ung thư nên đã cố tình nhắn cái tin đó để con tới hủy hôn. Nó hy vọng, sự phản bội giả của nó sẽ khiến con hận nó mà nhanh quên đi nó để tìm hạnh phúc mới. Tâm nguyện của con bé là không được ai cho con biết về sự ra đi của nó. Con vừa đi công tác thì nó cũng không còn trên cõi đời này. - Mẹ em nghẹn ngào
Tôi quỳ gục, toàn thân run rẩy. Tôi hận mình, hận sự mù quáng của mình. Tại sao tôi lại không chịu tin tưởng vào tình yêu em dành cho mình cơ chứ. Em ra đi trong sự uất hận, thù hằn của tôi. Rồi để tôi khi biết chuyện phải ăn năn, giày vò, hối hận. Em có quá tàn nhẫn với tôi rồi không? Quên em, không có em, tôi biết sống làm sao, sống thế nào đây?
Theo blogtamsu
Cuộc đời xuống dốc không phanh vì yêu phải cô vợ sắp cưới Khi bắt đầu, tôi đã nghĩ mình có thể cáng đáng, có thể đóng vai người hùng để cứu rỗi đời cô ấy. Nhưng giờ, tôi mới nhận thấy, hình như cô ấy là tội nợ của đời tôi. Tôi đã nghĩ chỉ cần xong khoản nợ đó là hai đứa có thể yên tâm cưới nhau, lo cho tương lai sau này....