Ngày ra trường, cánh cửa của tôi đóng lại vì đâu?
Trong khi bạn bè hăm hở làm hồ sơ thì tôi rơi nước mắt. Tôi không biết phải làm cách nào để bảo vệ ước mơ của mình. Ba mẹ không cho phép tôi được ’sai’.
TS. Phạm Tấn Hạ – phó hiệu trưởng Trường ĐH KHXH&NV, ĐHQG TP.HCM, tư vấn ngành nghề cho học sinh tại chương trình tư vấn tuyển sinh hướng nghiệp 2018 ở Tiền Giang – Ảnh: DUYÊN PHAN
Ngay từ nhỏ, tôi rất thích trở thành cô giáo dạy toán. Tôi hồ hởi chờ đợi cái ngày được mặc áo dài, được đứng trên bục giảng, được mỗi ngày ở bên những cô cậu học sinh nghịch ngợm, đáng yêu của mình.
Nhưng ba mẹ tôi lại nghĩ khác. Mẹ bảo tôi viển vông, giáo viên thất nghiệp đầy ra. Ba còn cố thuyết phục tôi bằng những thống kê về thất nghiệp hàng năm nếu tôi theo ngành sư phạm.
Bất lực, tôi chỉ biết cãi cùn: “Dù không được dạy ở cấp III hay cấp II, con sẵn sàng dạy mầm non còn hơn làm ngành khác”.
Nói vậy nhưng tôi đã không thể bảo vệ được ước mơ của mình. Ba mẹ không cho phép tôi được “sai”. Để rồi, ba mẹ định hướng cho tôi thi vào ngành quản trị kinh doanh của một trường đại học.
Tôi nhớ mẹ bảo: “Con đăng kí vào trường nào cũng được, miễn là thuộc lĩnh vực kinh tế”. Nghĩa là mẹ đã “gạch sổ” ngành sư phạm đầu tiên với hàng tá “tấm gương to như cái thúng mà con còn chưa sáng mắt ra à?” (theo lời mẹ nói).
Trong khi bạn bè hăm hở làm hồ sơ thì tôi chỉ biết thở dài. Tôi đạp xe đi nộp hồ sơ mà mắt ươn ướt. Tôi không biết phải làm cách nào để bảo vệ ước mơ của mình. Chỉ biết rằng khi đó, tôi cảm thấy như mình vừa để mất một điều gì đó – rất lớn!
Thực tế, ba mẹ muốn tôi thi vào ngành kinh tế bởi đơn giản một lý do to đùng: bác tôi là giám đốc. Mẹ vẫn “tiêm” vào đầu tôi mỗi ngày bằng việc nói về chỗ đứng của tôi ở công ty ấy nhờ cái bóng của bác.
Video đang HOT
Trong bữa ăn, lúc nào mẹ cũng bảo tôi cố gắng học để sau này nhờ bác xin việc cho. Khi đó tôi đã lờ mờ nhận ra, tương lai của mình đã đặt vào tay người khác. Nghĩa là đến con đường đi của mình, tôi cũng chẳng thể lựa chọn.
Năm đó tôi thi trượt và năm sau thi lại, may mắn đỗ. Nói là may mắn nhưng không hiểu sao tôi không vui. Cuối cùng thì 4 năm đại học cũng trôi qua trong cảm giác chán nản, hụt hẫng. Có lúc tôi muốn vứt bỏ những gì mình đang có để bắt đầu lại nhưng ba mẹ đã không để cho tôi một cánh cửa nào, kể cả khép hờ.
Rồi ngày tôi nhận tấm bằng trung bình khá, mẹ chép miệng: “Thôi, trung bình khá cũng được, miễn là đúng chuyên ngành kinh tế”.
Nhưng bất ngờ có chuyện không hay, do đấu đá nội bộ trong công ty nên bác tôi mất chức. “Thế là tay trắng rồi”, mẹ đã nói như thế. Rồi mẹ quay ra mắng tôi nếu đỗ ngay từ năm đầu, học xong có phải đã có việc làm ngay không?
Khi đó tôi không nói gì nhưng cảm giác như trút được một áp lực lớn.
Dù sau đó tôi thất nghiệp một thời gian nhưng tôi cảm giác thấy được sống là chính con người mình. Vì đặt quá nhiều hy vọng vào “cánh cửa” là bác tôi nên khi không đạt được, mẹ cũng buồn lắm. Còn ba không nói gì. Có lần ba nói với tôi: “Tại ba nhầm lẫn, ba cứ nghĩ có việc làm là tất cả”.
Sau đó, nhờ ba thuyết phục và có lẽ nhìn tôi nằm nhà thất nghiệp, mẹ cũng sốt ruột. Cuối cùng, mẹ đã đồng ý để tôi đi học nghiệp vụ sư phạm và may mắn xin được vào dạy hợp đồng tại một trường cấp ba.
Qua câu chuyện của mình, tôi chỉ mong các bậc cha mẹ hãy tôn trọng quyết định của con. Đừng vì những “cánh cửa”, những “tấm vé” mà người lớn nỡ đẩy con đi đường con không thích.
Loài cây thường chỉ hợp với một thứ đất, một khí hậu riêng, bởi thế chẳng thể phát triển, chẳng thể xanh tốt, đơm hoa kết trái nếu như cái cây ấy phải sống trong vùng đất không phù hợp.
Theo tuoitre.vn
Nhà trường và những cái bóng thân thế
Phải nhìn sâu thêm một nấc về những vụ phụ huynh học sinh bạo hành giáo viên, rồi giáo viên "bạo hành" học sinh bằng cách này hay cách khác vừa liên tiếp diễn ra, đặt câu hỏi "Những chuyện này đến từ đâu?".
Những câu hỏi tự bật ra
Chuyện một cô giáo dạy toán suốt hơn ba tháng chỉ ghi lên bảng mà không nói gì là cả một chùm dấu hỏi to tát. Nếu không có cuộc gặp gỡ giữa lãnh đạo Sở GD-ĐT TP.HCM với học sinh tiêu biểu năm 2018 thì câu chuyện "tịnh khẩu" này của cô giáo sẽ không bao giờ đến tai sở và nội vụ sẽ cứ tiếp diễn?
Mà đó là một "bí mật" đã diễn ra trong một lớp có hàng chục học sinh, một ngôi trường có cả trăm giáo viên và ban giám hiệu: "Đã hơn một học kỳ, lớp con phải tự học, tự làm bài và không biết nói với ai cả. Giáo viên chủ nhiệm của chúng con cố gắng giải quyết nhưng không thành công. Có thể nói là cô khá quyền lực, mọi người đều sợ, chính con cũng sợ và cả thầy cô cũng vậy".
Và những câu hỏi kế tiếp bật ra: Vị hiệu trưởng của ngôi trường THPT (ngay chốn đô thị này) đâu rồi? Tại sao nội vụ chỉ được biết giữa giáo viên chủ nhiệm và giáo viên đó, tổ bộ môn toán có biết không? Các buổi họp hội đồng giáo viên sao không thấy lên tiếng?... Nhất định sẽ phải đào sâu tìm hiểu lý do sau cuối của bức màn thinh lặng này.
Bất luận thế nào, hậu quả của vụ việc này cần phải nhìn về phía học sinh hơn là phía ngành giáo dục. Và cần để vụ việc tiến tới chỗ tất cả, từ sở tới nhà trường và cô giáo, đều phải tự vấn: Các học sinh lớp ấy thu thập được gì trong bấy nhiêu giờ học môn toán "tịnh khẩu" hay coi như sẽ phải chịu một năm lớp 11 đổ sông đổ biển? Và có ai đã nghĩ tới câu hỏi "học sinh đã cảm nhận, ghi khắc hình ảnh thầy, cô như thế nào qua những chuyện thế này?".
Những vấn đề thân thế
Không ai muốn đi theo "chủ nghĩa lý lịch" mà truy xét nhân thân của cô giáo trong vụ bắt học sinh uống ly nước vắt giẻ lau bảng, nếu không xảy ra tiếp vụ việc mẹ đẻ cô giáo đi theo gia đình học sinh đến bệnh viện và giằng co phiếu kết quả xét nghiệm của học sinh khiến gia đình học sinh phải đưa con về, không tiếp tục khám nữa...!
Từ đó, không thể không tự hỏi: cô giáo tới trường, vô lớp có nhìn các đồng nghiệp cùng học sinh bằng cặp mắt của con gái phó phòng giáo dục, con dâu của chủ tịch thị trấn hay không?
Hai vụ trên xảy ra không đầy một tháng sau vụ một phụ huynh học sinh vào trường "lớn tiếng" khiến cô giáo phải quỳ... Và còn có thể kể ra rất nhiều hình thức thể hiện thân thế trong nhà trường, dẫu không mang tính chất bạo lực như thế.
Chẳng hạn, chuyện dài mỗi đầu năm học về việc đóng quỹ "sinh hoạt lớp - nhà trường" của các phụ huynh. Ở những trường mà đa số phụ huynh cùng mức thu nhập khá giả, việc thông qua và đóng quỹ rất nhanh, nhưng ở những trường (công) mà thu nhập của các phụ huynh khá khác biệt, mỗi khoản tiền đóng góp đều là một tiền đề cho sự phân hóa trong lớp, trong nhà trường trên cơ sở thân thế, gia cảnh...
Có một hệ lụy quan trọng mà chuyện đóng góp này gây ra: những món tiền đó, với một số học sinh mà gia đình khó khăn, sẽ là những "vết hằn trên lưng" các em... Cái bóng "thân thế" có thể nói đã phủ lên nhà trường bằng nhiều bộ dạng khác nhau.
Thử tham khảo luật giáo dục của Pháp 2005, còn gọi là luật Fillon, theo đó, "ngoài việc truyền đạt kiến thức, quốc gia đặt ra nhiệm vụ đầu tiên của nhà trường là chia sẻ với học sinh những giá trị của nền cộng hòa".
Lại nhắc lại lần nữa, từ "cộng hòa" mà trong quốc hiệu Việt Nam cũng hàm chứa, là một chế độ mà mọi việc là việc chung (res publica), các giá trị cộng hòa là bình đẳng trước việc chung. Trong định nghĩa đó, nhà trường không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức, mà còn phải là nơi tạo ra chất keo gắn kết xã hội.
Bộ trưởng Giáo dục Pháp Vincent Peillon đã tỏ rõ ý này khi phát hành bộ sách giáo dục công dân và đạo đức năm 2013: "Để học sinh sau này có thể tự do lựa chọn, chúng ta phải có khả năng giật lấy học sinh ra khỏi các thứ tiền định (định mệnh) gia đình, nguồn gốc chủng tộc, giai tầng xã hội, đẳng cấp trí thức, sớm để thực hiện một sự lựa chọn".
Nói cách khác, để cho học sinh ngày hôm nay trở thành những công dân bình đẳng trong tương lai, không thể để các em loay hoay dính chặt với gốc gác gia đình quyền chức hay chân lấm tay bùn, dân tộc này hay dân tộc kia, giàu hay nghèo...
Từ đó, nhà trường mới có thể là cái nôi để cho từng cá nhân gắn bó với xã hội, chống lại xu hướng phân lập cá thể đầy tính cá nhân - một mầm mống tai họa trong giáo dục.
DANH ĐỨC
Theo tuoitre.vn
Tư vấn tuyển sinh: Ngành kế toán có tuyển khối C không? Nhiều câu hỏi tư vấn của học sinh đã được đại diện các trường và Bộ GD&ĐT, Tổng cụ Giáo dục nghề nghiệp (Bộ LĐ-TB&XH) trả lời cặn kẽ cho các học sinh và phụ huynh. Một học sinh hỏi bạn bị cận 1 đi-ốp thì khi thi vào trường quân đội có phải "bắn mắt" không? Và được đại diện trường quân...