Ngày nắng tắt, những cơn mưa ướt đẫm lòng người
Có những người tưởng như sinh ra để dành cho nhau nhưng lại gặp nhau chậm một khoảnh khắc mà bỏ lỡ nhau trong cuộc đời.
Đó chính là những mối nhân duyên chưa trọn vẹn. Khi tình yêu không còn thì tình nghĩa vẫn vẹn nguyên đấy, một người đàn ông có trách nhiệm không bao giờ từ bỏ một người phụ nữ đã dành cả thanh xuân bên mình để chạy theo tiếng gọi của tình yêu.
Chia tay! Cô lặng yên trong phút giây. Những kí ức về ngày còn nhau chợt ùa về trong khoảnh khắc đó. Dẫu biết rằng cuộc đời hợp tan là lẽ thường ở đời nhưng mấy ai chấp nhận được khi điều đó xảy ra với chính mình. Cô ngước mặt nhìn về con đường phía trước một khoảng không vô định. Trước muôn ngàn lối rẽ của cuộc đời cô phải bước tiếp về đâu khi không anh bên cạnh. Dường như cô đã quen với việc luôn có anh tay trong tay. Giờ đây bàn tay cô lạc lõng không biết bám víu vào đâu khi lạc bước. Anh đã bước đi mà không hề ngoảnh lại nhìn cô lấy một lần. Cô không hiểu, thật sự không hiểu… Mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu như cô không xuất hiện trong mối tình tay ba mà chính cô lại là kẻ thứ ba.
Họ gặp nhau trong trong một ngày có nắng. Ngày đó cô bị anh cuốn hút bởi vẻ ngoài kiêu kì, khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ nam tính trong một buổi hội nghị và anh cũng bị chính vẻ đẹp huyền bí của cô thu hút. Đó là lần đầu họ gặp nhau. Nếu như họ không gặp lại nhau nữa thì có lẽ mọi chuyện đã rất tốt nhưng duyên phận thì không thể nào chối bỏ. Một lần trong quán Nắng họ lại gặp nhau. Anh bắt chuyện và dường như họ sinh ra là để dành cho nhau. Cô đã cười rất nhiều bởi những câu chuyện của anh kể, nụ cười mê hồn người và anh đã bị mất hồn. Họ gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn và đi chơi với nhau nhiều hơn. Dần dần họ tay trong tay bên nhau lúc nào không biết. Không ai trong họ nói ra nhưng cả hai đều biết trái tim họ đã không còn là của họ từ ngày gặp nhau.
Khi hai trái tim đã loạn nhịp, lí trí không còn đủ sức mạnh để ngăn cản họ đến với nhau. Rồi một ngày cô nhìn anh, có vẻ anh lo lắng gì đó. Cô gượng hỏi nhưng anh lắc đầu và xoa đầu cô. Cô ngã vào vai anh bình yên. Anh cất tiếng thở dài và ngập ngừng hỏi cô: “Nếu anh là kẻ xấu em có còn yêu anh nữa không?” Cô cười, vẫn nụ cười chết người ấy. Anh lay cô như muốn cô trả lời. Cô nói: “Nếu anh là kẻ xấu chắc trên đời này không còn ai là người tốt nữa rồi”- nét mặt anh xanh xao. Nhưng anh không thể cất tiếng thành lời. Anh chỉ nguyện ước giá như anh gặp được cô bốn năm về trước thì anh đã không đau khổ thế này. Bốn năm, tình cảm của anh dành cho người ấy cũng đã hết nhưng anh không muốn làm người ấy phải đau lòng. Nếu người ấy có chuyện gì anh sẽ phải dằn vặt suốt đời.
Suốt bốn năm họ yêu nhau người ấy không có lỗi lầm gì mà vẫn luôn ủng hộ anh, bên cạnh anh, lắng nghe anh nhưng anh đã không còn yêu người ấy tự bao giờ. Người con gái không có lỗi gì nhưng tình yêu thì không có lí do khi nó bắt đầu và cũng như lúc nó ra đi.
Tình yêu giữa anh và cô không phải là một sai lầm mà là một sự sắp đặt cho hai duyên phận được gặp nhau trong chốc lát rồi thôi. Chuyện gì đến rồi cũng đến, cô bắt gặp anh đang đi cùng người ấy. Cô và anh lướt ngang qua nhau. Tim cô đau nhói trong giây phút đó. Anh chết lặng chỉ biết nhìn theo cô. Anh không thể đuổi theo cô vì anh không muốn làm người con gái bốn năm phải đau lòng. Cô khóc…khóc nhiều lắm vì người cô nghĩ là tốt nhất đã lừa dối cô. Cô nghĩ kẻ thứ ba đó đã đến bên anh từ khi nào mà cô không hề biết.
Anh gọi điện cô tắt máy. Anh đứng trước cửa nhà cô hàng tiếng đồng hồ, trời mưa, tiếng mưa lách tách. Cô bồn chồn, lo lắng cho anh, cô cứ nhấp người dậy rồi lại ngồi xuống. Cô ra cạnh cửa sổ lén nhìn xuống xem anh thế nào, người anh ướt sũng, co ro vì lạnh. Cô quên tất cả vội lấy ô chạy xuống mở cửa cho anh. Anh ôm lấy cô thật chặt. nước mắt hòa với nước mưa rơi xuống vỡ tan. Anh thú thật mọi chuyện anh đã quen cô ấy rất lâu nhưng tình yêu anh dành cô là chân thật và anh đã hết tình cảm với người ấy. Hóa ra bây giờ cô mới biết kẻ thứ ba chính là cô.
Anh thương cô, cô thương anh, họ yêu thương nhau và rồi anh cũng quyết định sẽ nói lời chia tay với người ấy. Cô lo lắng cô gái ấy sẽ bị sốc, cô lo cho anh sẽ trở thành người đàn ông tồi trong mắt cô gái ấy. Anh gọi điện thoại để hẹn gặp người ấy, vừa cất lời cô gái ấy đã khoe với anh: “Em vừa hoàn thành dự án kinh doanh mới, mình gặp…” – một tiếng “xoạch”, dường như là tiếng xe thắng gấp. Anh cố gắng gọi: “Alo! Em có nghe không?” nhưng không một hồi âm.
Tiếng điện thoại anh kêu. Là cô ấy, là số cô ấy nhưng giọng một ai đó. Người ta nói cô ấy bị tai nạn khi đang băng qua đường. Anh vội vàng đến bệnh viện, cô ấy đang làm phẫu thuật và rất cần máu, nhanh như cắt, anh bảo bác sĩ hãy lấy máu của anh đi. Y tá lấy máu của anh đi xét nghiệm thật may mắn anh cùng nhóm máu với người con gái ấy. Anh đã cứu sống người ấy nhưng đôi chân cô bị thương quá nặng. Người ta nói rằng chiếc ô tô đã đâm sầm vào cô. Cô sống được đã là kì tích nhưng đôi chân thì không thể đi lại nữa. Anh sững người quặn thắt. Cô đến bên anh lặng im đưa tay vòng ra sau ôm anh. Cô hiểu rằng anh là người đàn ông thực thụ anh sẽ không thể nào bỏ rơi người kia nửa cuộc đời còn lại. Cô biết nhưng cô không nói gì chỉ muốn ngồi đó bên anh trong lúc này.
Trong khoảng thời gian này họ không liên lạc với nhau vì anh bận ở bên cạnh người đó và cô chỉ dõi theo anh. Anh luôn cố gắng làm trò cho người kia vui. Anh hứa với người ấy sẽ chăm sóc suốt đời nhưng dường như người ấy cũng yêu anh rất nhiều không muốn làm gánh nặng cho anh vì thế người ấy nói câu chia tay với anh. Anh im lặng suy nghĩ một hồi lâu và rồi anh quỳ xuống cầu hôn người ấy. Anh khẽ nói: “Em là người anh quan tâm nhất, anh sẽ không để em phải một mình anh sẽ là người đàn ông của em suốt đời. Lấy anh em nhé!”
Ngày cưới cũng đã định, anh đến bên cô lần cuối để nói lời chia tay. Cô đã biết trước sẽ là như thế và cô chỉ mỉm cười tiễn anh đi hết con đường. Anh bước đi đầu hướng về phía trước bỏ lại cô ở lại phía sau lưng. Trời lại mưa! Tiếng mưa ướt đẫm lòng người.
“Nắng đã tắt sao lòng người cứ quay quắt,
Ở nẻo đường nào ta lại cố quên mau,
Những ngày nao đôi ta từng có nhau,
Tay trong tay mà hạnh phúc còn ở lại…”
Theo blogradio.vn
Ai rồi cũng khác
Hôm qua, mọi thứ chợt dừng lại bất chợt như một nốt nhạc nhẹ nhàng, ai rồi cũng khác, không thể sống mãi với những năm tháng cũ. Phải chăng từng nhớ từng thương một dáng người xưa cũ, nét cười duyên dáng làm tôi chông chênh.
Những điều xưa cũ luôn ùa về khi tôi nhớ đến em, người con gái đầy nghị lực với những ước muốn thay đổi cuộc đời ẩn sâu trong đôi mắt một mí và chiếc răng khểnh nhỏ nhỏ "thật đáng duyên".
Chiều nay tôi tan sở sớm. Những cuối tuần khác, khi xong việc tôi hay theo hội chiến hữu trong công ty tụ tập tại quán bia quen thuộc. Hôm nay tôi lang thang vô định và bất ngờ khi vô tình dừng chân tại quán café cũ. Em và tôi. Mối quan hệ khó gọi tên. Không chỉ là bạn mà cũng chẳng phải là người yêu, chỉ một vài lần hẹn hò café chém gió và vài đêm thức muộn cùng nhau chat chit.
Những cuộc nói chuyện với vô số chủ đề trên đời. Khi là những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ. Tự nhận mình già để chiêm nghiệm một chút tư tưởng sâu xa hơn. Tưởng chừng chúng sẽ chẳng đi đến đâu cả, bởi những câu chuyện vẫn luôn nửa chừng câu kết. Thế đó, bây giờ gặp nhau chúng tôi sẽ nói gì sau một vài năm xa cách không liên lạc.
- Lâu quá không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
- Anh vẫn như bình thường thôi. Mấy năm qua em sống thế nào?
- Em vừa từ sân bay về, hình như thành phố đang thay đổi nhiều quá? Anh liệu có thay đổi không? Bây giờ, chưa nghe hết một bản nhạc là em đã có thể đến thăm anh từ sân bay rồi.
Em vui vẻ trả lời vừa nhấp ngụm cafe sữa thơm lừng.
- Đúng vậy. Con đường mới mở cũng gần đây thôi, nhờ đó anh cũng tránh được mấy trận kẹt xe. Có một vài quán café khá thú vị, có dịp nào em rảnh anh sẽ đưa em đi.
- Nhanh thật. Hình như mới có 2 năm thôi đúng không nhỉ?
Tôi trầm ngâm nhẩm tính trong đầu, đột ngột cất tiếng:
- Chính xác thì 3 năm 4 tháng.
Có vẻ như việc xa em làm tôi tính toán tốt hơn hẳn. Tôi có thể tính chính xác quãng thời gian thiếu vắng những buổi nói chuyện cùng em. Bởi vì đã có những đêm tôi ngồi đợi nick em sáng đèn, vì có những ngày tôi thơ thẩn nơi những con đường cũ.
- Em cũng thế. Mới gặp em, anh cũng nhận không ra. Em khác xưa nhiều quá.
- Vậy sao anh? Chắc đúng thế thật, ai rồi cũng sẽ khác mà, đâu thể tắm mình hoài trên mình dòng sông. Anh còn nhớ không? Anh đã nói với em câu nói đấy khi em bị rơi vào vũng lầy của bản thân cách đây vài năm. Ôi thời gian trôi nhanh thật, quãng thời gian đó nhờ có anh mà em quyết định đi xa, để em thay đổi.
Tôi nghe em nói mà cũng chẳng có gì ngạc nhiên, tự nhẩm trong lòng rằng việc đó phải chăng là khát vọng của em từ rất lâu chứ không phải vì một lời nói nào của tôi cả. Tôi hỏi
- Em đã đi được những đâu rồi? Đã gặp những ai rồi, kể anh nghe cuộc sống mới trong những năm qua của em đi nào.
Tôi không thể tập trung nghe xem em nói gì, toàn tinh thần tôi dường như đang bị hút vào sức sống mạnh liệt đang tỏa ra trong đôi mắt em. Em không còn giống như em của trước đây. Sự tự tin toát lên từ ánh mắt. Không còn là người con gái nhút nhát hay thức đêm trò chuyện cùng tôi nữa.
Hôm qua, mọi thứ chợt dừng lại bất chợt như một nốt nhạc nhẹ nhàng, em vì thấy bất lực, vì buồn. Còn tôi, chỉ biết im lặng để em dựa vào vai, những giọt nước mắt thấm dần qua vai áo, ướt mặn của buổi chiều thương nhớ. Nốt nhạc nhẹ nhàng chợt rung lên những giai điệu mạnh mẽ. Em của ngày nay khiến tôi chơi vơi như lạc vào một thế giới mới. Những nơi chúng tôi mong muốn ước ao hình như em đến rồi.
Thế còn tôi thì sao? Tôi nghĩ về cái guồng quay khổng lồ mang tên "cơm áo gạo tiền", những mối quan hệ xã hội đang hút cạn dần sinh lực của tôi. Ao ước tự do, như một đợt song chợt dâng lên cuồn cuộn.
Tôi chợt bừng tỉnh bởi câu hỏi em đang hỏi dồn:
- Anh có thấy thất vọng không? Có thấy thất vọng không?...
- A. Có không à?
Ngay lúc này tôi không biết.
Thất vọng vì em đã thay đổi em? Hay đang thay đổi dần mối quan hệ của chúng tôi? Một sự đổi ngôi thú vị. Tôi lạc mình vào thế giới của em, đầy màu sắc và chợt thấy mình quê mùa lẻ bóng.
Tôi trở về nhà sau cuộc hẹn gặp em, cùng những cảm xúc ngổn ngang và chới với. Tôi quyết định đi bộ thay vì chạy xe máy về nhà, chầm chậm đi qua những con đường của ngày xưa và bắt đầu tận hưởng những nhịp đang đổi thay của thành phố. Phải rồi, những hàng cây cũ đã bị chặt đi, chung cư cũ đã quy hoạch, con đường mới đang xây thêm nhiểu cầu, nhiều trạm, những hàng quán dọc hai bên đường nhấp nhô xanh đỏ, những ô cửa sổ luôn mở đèn... Hình như thành phố đang chuyển mình thay đổi.
Còn tôi thì sao?
Có lẽ tôi nên bỏ đi những ràng buộc tự thân để chính tôi có thể khác. Ai rồi cũng khác, không thể sống mãi với những năm tháng cũ.
Cuộc sống đôi khi không cho ta quyền lựa chọn, nhưng cũng đủ nhân từ để cho ta kịp nhận ra mình trước những đổi thay. Phải chăng từng nhớ từng thương một dáng người xưa cũ, nét cười duyên dáng làm tôi chông chênh. Em đã đổi thay, mạnh mẽ hơn sau những lần va vấp.
Theo blogradio.vn
Không chỉ "tình bể bình" mà còn rất đời, MV "Đẹp đôi về một nhà" là một thước phim đẹp về tình yêu đôi lứa Ngay sau khi MV "Đẹp đôi về một nhà" lên sóng, cộng đồng mạng đã "đăng đàn" bày tỏ những cảm xúc đặc biệt về MV cũng như quan điểm thế nào là một cặp đẹp đôi. Cả những cặp đôi đồng giới cũng không đứng ngoài cuộc. Người ta thường nói "đẹp như ngôn tình", nhưng những câu chuyện và nhân vật...