Ngã vào vòng tay người yêu cũ sau 10 năm gặp lại
Tình yêu vốn không thể nói thành lời, chỉ có người đã từng yêu mới có thể cảm nhận được hết buồn, vui mỗi ngày. Trong cái xã hội đầy phức tạp này thì tình yêu lại trở nên khó hiểu. Tôi đã rất đau khổ, dằn vặt, xót xa…
Tôi gặp Thành trong một chuyến nghỉ mát ở Sapa, khi đó tôi đi theo công ty đi du lịch, còn Thành là một nhiếp ảnh gia đang đi săn ảnh cảnh tuyết rơi nơi vùng cao Tây Bắc.
Khi tôi đang mải miết ngắm nghía những bông tuyết phủ kín nụ hoa thì nghe có tiếng máy ảnh nháy liên hồi đằng sau. Quay lại, tôi bắt gặp Thành đang say sưa chụp trộm tôi. Thoáng chút ngơ ngác, tôi giận dữ tiến lại phía Thành. Thành ngượng nghịu xin lỗi tôi. Thế là quen nhau.
Suốt 4 ngày ở khu nghỉ mát sau đó, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, ngoài lúc đi cùng cơ quan, có cơ hội là tôi tách đoàn đi cũng Thành, lúc thì xem anh chụp ảnh, lúc thì làm mẫu cho anh. Đến ngày cuối cùng, chia tay trong bịn rịn, Thành đã tặng tôi rất nhiều bức hình chụp tôi, bức nào cũng đều rất đẹp.
Về nhà, tôi lấy ra xem lại, ở một bức có ghi một dòng số nhỏ, là số điện thoại của Thành. Tôi lập tức liên lạc cho anh, có lẽ duyên phận của chúng tôi thực sự bắt đầu từ ngày đó.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp cạ. Dần dần, tôi phát hiện ra mình có tình cảm với Thành, tôi nhớ anh, mong được nói chuyện, mong được gặp anh. Thế rồi một ngày, lấy hết can đảm, tôi chủ động bày tỏ với Thành. Ngược lại với sự háo hức của tôi, Thành chỉ lặng lẽ cúi đầu, anh thú nhận anh đã có gia đình và 1 con gái hơn 2 tuổi.
Video đang HOT
Nghe những lời anh nói, tôi như sét đánh bên tai, cảm giác đau đớn vô cùng. Thành xin lỗi tôi, anh nói, anh không dám nói anh đã có gia đình vì anh rất yêu tôi, sợ tôi từ bỏ anh. Thành nói, vợ chồng anh kết hôn không phải vì tình yêu, nên anh không hạnh phúc. Tôi nghe Thành nói thì thương anh vô cùng. Rồi tôi và Thành yêu nhau. Mọi chuyện chỉ dừng lại khi vợ Thành phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi. Chị gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi chấm dứt mối quan hệ này.
Thời điểm đó, tôi không thể liên lạc được với Thành, nửa tháng sau, Thành đến tìm tôi, mặc cho tôi khóc lóc, anh nói chúng tôi nên dừng lại, tôi hãy đi tìm một người xứng đáng với mình hơn. Thành biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi từ đó. Anh ra đi, mang theo tình yêu của tôi, tâm hồn của tôi, bỏ lại tôi bơ vơ, bao đêm dằn vặt mình trong nỗi nhớ nhung cào xé.
Sau đó hơn 2 năm sau, tô mới mở lòng mình, quen Đức – chồng tôi bây giờ. Đức theo đuổi tôi lâu lắm rồi, anh hiền lành, kiên trì, yêu tôi chân thật. Cũng bởi cảm động vì tình yêu anh dành cho tôi, nên tôi gật đầu yêu và làm vợ anh. Sau khi kết hôn tôi có bầu, đẻ sinh đôi 2 con trai. Cuộc sống gia đình yên ấm, Đức yêu thương và chiều chuộng tôi nhất mực. Điều đó phần nào an ủi và xoa dịu được vết thương trong lòng tôi.
10 năm trôi qua, 2 con của tôi đã lớn. Vậy mà số phận lại lần nữa trêu đùa tôi khi để tôi vô tình gặp lại Thành cũng trong một chiều giá rét. Anh không thay đổi nhiều, vẫn vẻ phong trần, vẫn chiếc máy ảnh trên tay. Chúng tôi nhìn nhau, tim tôi nhói lên đến khó thở. Và rồi, không thể kìm nén được cảm xúc bấy lâu chôn giấu trong lòng, tôi lại ngã vào vòng tay Thành lần nữa. Lúc này tôi biết, Thành đã ly hôn với vợ.
Tôi nhận ra tôi vẫn yêu anh nhiều lắm, anh cho tôi những xúc cảm mà khi sống với chồng tôi không bao giờ có. Ở cạnh anh, tôi vừa hạnh phúc, vừa dằn vặt, bao nhiêu cảm xúc giằng xé tôi.
Tôi biết phản bội chồng, con như vậy là sai, tôi biết mình là một người vợ, người mẹ không xứng đáng với chồng và các con mình, tôi biết mình là một người đàn bà lăng loàn, khốn nạn, nhưng tôi không biết làm sao để chống lại tình cảm của mình. Tôi phải làm sao bây giờ? Xin hãy cho tôi một lời khuyên để tôi tìm được hướng đi cho mình?
p/s: Nếu các bạn đã từng trải qua chuyện tình yêu thì sẽ hiểu thôi, chúng ta không có quyền lựa chọn nhưng chúng ta có quyền được yêu thương chứ zZZZ!
Theo blogcuame
Tìm anh trong cơn mơ
"Em vẫn tin có một cõi vĩnh hằng Người ta khóc vì yêu và nhớ...."
Anh biết không, mỗi đêm em vẫn mơ...và đêm nay...
Em thấy mình đứng giữa đồi hoa thạch thảo tím ngát nhìn theo anh cứ đi xa, xa dần, xa mãi...Em dang tay. Chới với. Hụt hẫng. Cơn mơ vỡ nát trong tiếng khóc bật lên nức nở, nghẹn đắng. Vậy là anh lại đi, Hạnh phúc nhỏ nhoi được gặp anh trong những giấc mơ chợt tan biến thành ảo ảnh. Nhưng nỗi nhớ anh lại ùa về day dứt khắc khoải mãi không thôi.
Thức giấc, em với tay bật đèn, lấy khăn giấy. Mắt chạm vào tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ để bàn. Hai giờ đêm. Hà Nội một đêm mùa đông vắng lạnh, chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ ngoài mái hiên, nhẹ đến nỗi tưởng không phải tiếng mưa mà là tiếng bước chân ai đang cất bước quay trở về. Em trở mình thao thức, lại một đêm nữa thật dài. Lấy chiếc phone, em mở nhạc, hy vọng âm nhạc sẽ xoa dịu nỗi đau đang quặn thắt trong tim. Điệu buồn từ ca khúc Một ngày mùa đông do Mỹ Tâm thể hiện vang lên quện cùng tâm hồn em vốn ngập tràn giông bão:
"Rồi một ngày trời không biếc xanh, rồi một ngày hàng cây vắng tênh. Và cơn gió mang mùa đông tới, cuốn bay theo đám lá vàng rơi..."
Bỗng chốc bao kỉ niệm lại dội về. Nhức nhói. Mùa đông năm đó, mình quen nhau khi em gặp anh lang thang cầm máy say sưa chụp hình những ngôi nhà cổ mái đã rêu phong bởi lớp bụi thời gian. Rồi chẳng biết tự bao giờ, mình yêu nhau như vốn thuộc về nhau. Con đường Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng dài hun hút ngập xác lá vàng bay biết có còn nhớ bước chân anh sóng bước cùng em sau mỗi giờ tan học?
Anh đã từng bảo sẽ nắm tay em đi đến trọn cuộc đời này. Vậy mà giờ đây anh đã bỏ em đi xa rồi, Anh đi về miền bên kia thế giới sau một tai nạn. Chỉ một mình em giữa nhân gian. Trơ trọi, Và cô độc.
Những thói quen không thể nào thay đổi. Vẫn những chiều lang thang trên con đường mà mình đã từng qua. Nhưng chỉ có một mình em với em, với những hoài niệm thuở nào. Em tìm lại chút hơi ấm ngày xưa để khỏa lấp đi nỗi nhớ anh quay quắt. Em thầm gọi tên anh. Nhưng trả lời em chỉ có tiếng gió, tiếng lá xao xác. Con đường dài, hun hút đén tái tê. Em bước vô định về khoảng trời cũ, những chiếc lá khô rạn vỡ, tan nát dưới chân em. Đêm nay, giật mình, em nhận ra nỗi đau vây kín: " GIờ đây em biết, em biết đã mất anh..". Và dẫu cho bao tháng năm đã trôi qua nhưng trái tim em vẫn mãi khắc sâu bóng hình anh.
Em không sao quên được từng nụ cười trao gửi, từng ánh mắt yêu thương, từng dấu chân anh nhịp bước trên con đường đầy lá. Em vẫn đi tìm anh trong những cơn mơ để bao đêm giật mình trong nước mắt vì không níu giữ được anh. Một mùa đông vắng anh đã trôi qua. Và một mùa đông nữa lại tràn về. Nhưng anh mãi tận nơi nào ở bên kia thế giới? Có lẽ nào em đã mất anh mãi mãi..?
Đêm, một đêm mùa đông mưa rơi buốt lạnh, em nghe như tiếng hồn mình cất lên tự nơi nào sâu lắm trong trái tim "Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn thầm nói : Em mãi yêu anh ".
Và mãi mãi...Em vẫn đi tìm anh trong những cơn mơ....
Anh ơi....!
Theo iBlog
Nỗi đau đớn Từ bỏ lòng thù hận, ghen tuông, sự ích kỷ để tha thứ, để xoa dịu nỗi đau, bạn sẽ thấy rằng làm điều đó không quá khó như mình tưởng. Sau mười một năm chung sống, đôi vợ chồng nọ sinh được một bé trai. Lúc cậu bé khoảng hai tuổi, một sáng người chồng thấy lọ thuốc bị bật nắp trên...