Nếu tôi không ngu ngốc cho bạn thân của người yêu mượn chiếc túi hàng hiệu thì giờ chẳng phải cay đắng bực dọc thế này
Anh bênh vực rằng có thể do chị ta bất cẩn, tôi đi sửa lại chút là được. Tôi không biết anh vô tình hay cố ý đứng về phía Mai. Anh thừa hiểu chiếc túi đó quan trọng với tôi thế nào…
Tôi là con gái duy nhất trong nhà. Mẹ tôi bị bệnh, sức khỏe ốm yếu triền miên nên bố không cho mẹ sinh thêm. Vì thế, mọi sự chăm sóc, của cải của bố mẹ đều dồn hết cho tôi. Tuy nhà không giàu nhưng tôi thích gì được đó.
Bố mẹ tôi làm ăn xa, công việc vất vả, kiếm đồng tiền khó khăn. Tôi hiểu điều đó hơn ai hết nên không vòi vĩnh bố mẹ vô lí. Lúc đi làm, tôi luôn tiêu xài tiết kiệm, gửi quà cáp về nhà thường xuyên. Vì thế, họ càng tự hào về tôi.
Trong ngày sinh nhật lần năm ngoái, tôi nhận được món quà đắt giá nhất trong đời từ họ – túi xách hàng hiệu, bằng cả mấy tháng lương. Tôi nâng niu, giữ gìn nó như báu vật, chỉ khi đến những nơi sang trọng hay tiệc tùng mới dám đem theo. Người yêu tôi biết rõ điều này và luôn dành những lời khen có cánh cho chiếc túi quý giá đó.
Tuy nhà không giàu nhưng tôi thích gì được đó. (Ảnh minh họa)
Người yêu tôi sống với bà nội từ nhỏ. Bố mẹ anh li dị sớm rồi có gia đình mới nên ít quan tâm đến anh. Có khi, cả năm trời họ mới gửi cho bà cháu anh vài triệu đồng. Anh sống thiếu thốn tình thương, khó khăn về tài chính nên khá chín chắn, tự lập so với bạn bè. Tuy nhiên, tôi không hiểu sao anh có thể thân với một người con gái sỗ sàng như Mai.
Mai là hàng xóm, chơi với anh từ nhỏ. Ngay khi quen anh, tôi đã biết cô gái này. Mai thích ăn diện, làm điệu, đến những chốn ăn chơi đắt tiền của giới trẻ. Người yêu tôi nói, thực ra bên trong chị ấy là một người sống tình cảm. Bề ngoài tôi không để tâm, nhưng trong lòng tôi không hề muốn anh quen Mai.
Video đang HOT
Gần đây, Mai yêu một anh chàng con nhà giàu. Tôi sẽ không quan tâm đến chuyện đó, nếu như chị ta biết điều hơn. Mai về ra mắt nhà người yêu, nên nhờ anh mượn tôi chiếc túi hàng hiệu để ra vẻ sang chảnh. Dù tôi khó chịu, bực dọc nhưng vẫn chiều theo ý chị ta. Khi chiếc túi được trả về, tôi thấy nước sốt đỏ bị dây bẩn ra túi, khóa kéo bị đứt.
Tôi nổi cơn giận dữ, hằn học với người yêu. Anh bênh vực rằng có thể do chị ta bất cẩn, tôi đi sửa lại chút là được. Tôi không biết anh vô tình hay cố ý đứng về phía Mai. Anh thừa hiểu chiếc túi đó quan trọng với tôi thế nào.
Anh thừa hiểu chiếc túi đó quan trọng với tôi thế nào (Ảnh minh họa)
Anh nói tôi nhỏ tuổi hơn Mai, cần cư xử cho lễ phép. Anh sẽ nhắc nhở cô bạn vụng về của mình, chắc chắn sẽ không có lần sau. Nhìn chị ta vẫn tươi cười hớn hở như không có chuyện gì xảy ra, tôi càng bực dọc trong lòng.
Tôi nổi nóng như vậy hoàn toàn có căn cứ. Thế nhưng, người yêu không chịu hiểu cho tôi. Tôi nghĩ mãi không thông, tại sao anh cứ chăm chăm bênh vực Mai đến vậy? Có lẽ chúng tôi chẳng còn đủ đồng cảm, chia sẻ với nhau được nữa.
Mai như người thứ ba gián tiếp khiến mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tệ. Hay do tôi đã không biết kìm chế cảm xúc cá nhân, khiến tình yêu càng nguội lạnh? Nếu chia tay vì lí do này, có phải tôi đã quá sai lầm không?
Theo Trí Thức Trẻ
Tưởng bạn trai biết "giữ gìn", ai ngờ cưới xong sự thật bẽ bàng
Có những khi tưởng chừng cả hai đã mất tự chủ sau những nụ hôn đê mê nhưng chúng tôi vẫn kiềm chế được mình.
Kết hôn mới được nửa năm nhưng chưa khi nào tôi cảm thấy hạnh phúc một cách trọn vẹn cả. Chúng tôi lấy nhau khi tôi và anh đều không còn trẻ trung gì nữa. Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của người bạn. Công việc đã ổn định, gia đình hai bên cũng mong chúng tôi sớm kết hôn nên đám cưới được tổ chức chỉ 2 tháng sau khi quen nhau.
Ngày ấy dù tình cảm chưa sâu đậm nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn vì lấy được anh. Không phải khoe vì là chồng tôi nhưng đúng là anh ấy khá đẹp trai, sự nghiệp lại vững vàng và đặc biệt rất quan tâm và chiều chuộng tôi.
Anh nói cũng "muốn" nhưng kiềm chế để giữ gìn cho tôi. (Ảnh minh hoạ)
Đám cưới của chúng tôi diễn ra quá nhanh nên lũ bạn tôi đều đồn rằng là do "bác sĩ bảo cưới". Thế nhưng thú thực trước khi cưới chúng tôi chưa hề làm điều gì đi quá giới hạn. Có những khi tưởng chừng cả hai đã mất tự chủ sau những nụ hôn đê mê nhưng chúng tôi vẫn kiềm chế được mình. Anh nói cũng "muốn" nhưng kiềm chế để giữ gìn cho tôi. Nghe thấy câu nói đó, tôi cảm động lắm. Thời buổi này kiếm đâu được một người đàn ông biết trân trọng bạn gái như anh.
Đêm tân hôn, tôi chờ đợi giây phút được trao thứ quý giá nhất của mình cho người đàn ông ấy. Thế nhưng đêm đầu tiên bên nhau ấy lại không như những gì tôi tưởng tượng.
Anh cứ hùng hục, vật vã cả tiếng đồng hồ mà không làm sao được. Cả ngày đã mệt mỏi ở đám cưới, giờ lại như vậy nên tôi cũng chán. Thế là sau bao ngày gìn giữ, đêm tân hôn chúng tôi lại ngủ "chay".
Ban đầu, tôi chỉ tự nhủ, có lẽ những ngày vừa rồi chạy khắp nơi chuẩn bị cho đám cưới nên anh cũng mệt. Hơn nữa anh còn phải tiếp rượu biết bao nhiêu người, có lẽ mệt mỏi là điều không tránh khỏi. Vậy mà sau đó cả tuần chúng tôi mới chính thức làm chuyện vợ chồng, nhưng cũng chẳng được đến nơi đến chốn.
Dù đang ở giai đoạn mặn nồng nhất của hôn nhân, cũng là giai đoạn sung sức nhất thế nhưng thực sự tôi chưa một lần được hưởng trọn cảm giác hạnh phúc của một người phụ nữ. Vợ chồng son nhưng mỗi tuần chúng tôi chỉ làm chuyện đó 1 lần, thậm chí có đợt bẵng đến cả 1 tháng anh cũng chỉ dừng lại ở việc ôm tôi ngủ mà không làm gì.
Để cứu vãn tình hình, đã nhiều lần tôi vứt bỏ sự ngượng ngùng để gạ gẫm anh nhưng trái ngược với tưởng tượng của tôi, anh hoàn toàn phớt lờ. Hôm thì anh nói hơi mệt, hôm thì mặc tôi cố gắng, anh lại lăn ra ngủ.
Được hôm hai vợ chồng gần gũi thì xong chuyện, anh lăn ra ngủ. Tôi còn chưa cảm nhận được gì thì đã nằm trơ lại bên tiếng ngáy của anh. Nhiều đêm nằm bên cạnh chồng mà tôi tủi thân phát khóc. Phụ nữ đang tuổi tràn trề sức trẻ, lại là vợ chồng mới cưới, thế nhưng tôi lại cảm thấy cô đơn trong chính tổ ấm của mình.
Bí bách là vậy nhưng tôi cũng không dám chê hay góp ý. Bởi tôi biết sự tự ái của đàn ông là rất cao. Không ai muốn chấp nhận sự thật rằng mình bị yếu sinh lý. Có đôi lần tôi vờ kể chuyện nhà người ấy, người nọ bị yếu sinh lý sau chạy chữa cũng khỏi. Thế nhưng anh chỉ đáp lại những câu gọn lỏn kiểu: "Vợ chồng lấy nhau có phải vì chuyện ấy đâu".
Rồi cũng từ ấy mà chúng tôi hay xảy ra tranh cãi hơn. Nhiều khi chỉ là chuyện đơn giản nhưng tự nhiên tôi lại thấy khó chịu và bực anh đến lạ. Tôi đã tự nhủ mình phải kiềm chế nhưng có lẽ vì bị "bỏ đói" quá lâu khiến tôi không thể bình tĩnh tâm lý được.
Chuyện không chỉ là đời sống chăn gối vợ chồng không thoả mãn, mà dù không sử dụng biện pháp bảo vệ nhưng nửa năm nay tôi vẫn chưa có tin vui dù sức khoẻ hoàn toàn bình thường. Tôi cũng đã ngoài 30, không còn trẻ trung gì nữa. Tôi hoang mang không biết làm thế nào.
Nhiều lúc muốn vợ chồng nói chuyện để cùng nhau giải quyết tình hình nhưng cứ động đến là anh lại lảng đi. Giờ đây chính trong đầu tôi còn cảm thấy sợ, nhỡ một ngày tôi không kiềm chế nổi mình mà có mối quan hệ vụng trộm ở ngoài.
Ngoài chuyện ấy ra thì chồng tôi thực sự là một người đàn ông rất tốt. Anh biết cư xử lại quan tâm, chu đáo với cả hai bên gia đình. Tôi phải làm sao với cuộc sống hôn nhân không tình dục này đây?
Theo Lanphuong/24h
Tỉnh dậy sau cơn say, tôi chết lặng khi thấy nằm bên mình là bạn thân của người yêu Mọi thứ cứ như một sự trớ trêu của số phận. Tôi say rượu, lao vào phòng người yêu, chẳng biết trời đất gì nữa, cứ thế ôm lấy cô bạn của người yêu mình... Những gì sau đó tôi hoàn toàn không nhớ. Tôi vốn dĩ không phải người đàn ông trăng hoa, nên chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại...