Nếu sinh ra những đứa con không bình thường, cha mẹ phải làm gì?
“Ba ơi, mình đi đâu?” là một tác phẩm chạm vào trái tim người đọc bởi giọng văn gần gũi, dễ hiểu bởi những cảm xúc chân thực của chính tác giả, cuốn sách đã khơi gợi cho chúng ta niềm cảm thông sâu sắc với những đứa trẻ tật nguyền cũng những khó khăn vất vả của những bậc phụ huynh có những người con như thế.
Mỗi đứa trẻ được sinh ra là một món quà kì diệu của thượng đế, bởi các em chuyên chở những hi vọng, hoài bão, niềm tin của bố mẹ. Những điều bố mẹ không thể thực hiện ở trong quá khứ thì họ sẽ mong muốn con cái mình thực hiện trong hiện tại. Tuy nhiên không phải tất cả mọi đứa trẻ đều được sinh ra với một cơ thể bình thường với một trái tim bình thường, những đứa trẻ tật nguyền đã bao lần khiến cho bố mẹ phải thất vọng, và cảm thấy bế tắc, chán nản trong cuộc sống chính vì vậy mà họ luôn cầu nguyện cho những đứa bé ấy luôn an lành và sống khỏe mạnh.
Là một nhà văn, một người của công chúng, nhưng khi rơi vào tình trạng như trên, Jean Louis Fournier đã không giấu giếm sự thật là mình có những đứa con tật nguyền, mà ông đã bày tỏ hết tấm lòng yêu thương con cái của mình. Những lời nói dư thừa, những hành động ngốc ngếch là những chặng đường phát triển của con được ông ghi lại một cách tỉ mỉ, cặn kẽ không bỏ sót chi tiết nào. Với những người con ông không giấu nổi sự xúc động và mềm yếu của mình.
(Ảnh minh hoạ)
“ Người ta dựa vào đâu để nhận ra một đứa trẻ bất thường? Nó giống như một đứa trẻ ngu ngơ, dị dạng. Như thể người ta nhìn nó qua một tấm kính mờ đục. Chẳng có tấm kình mờ đục nào cả. Đứa trẻ đó sẽ không bao giờ sáng sủa”, có những đứa con tật nguyền là nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với tác giả, ông cảm thấy xấu hổ mất danh dự, mất lòng tự trọng khi mỗi ngày thức dậy ông lại có cảm giác gánh nặng đè trên đôi vai nhỏ bé của mình.
Nỗi đau đó càng nặng nề hơn, khi tác giả nhìn những đứa con và tự giễu chính bản thân mình, một mình phải nuôi hai người con tật nguyền và gánh nặng ngày một tăng thêm: “Khi ngồi một mình trên ô tô với Thomas và Mathieu, thỉnh thoảng tôi lạo nảy ra những ý tưởng kì quặc. Tôi sẽ mua hai chai rượu, một chai Butagaz và một chai Whisky, và tôi sẽ nốc cạn cả hai chai. Tôi tự nhủ nếu tôi bị tai nạn ô tô nghiêm trọng, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nhất là đối với vợ tôi. Càng ngày tôi càng không sống nổi, bọn trẻ càng lớn càng trở nên khó tính. Thế là tôi nhắm nghiền mắt lại và vừa tăng tốc vừa cố giữ cho mắt nhắm nghiền cầng lâu càng tốt”.
Nỗi đau lớn nhất của mỗi bậc phụ huynh là chứng kiến con mình lớn lên những không được phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác. Với Jean Louis Fournier nỗi đau đó ngày càng hằn lên rõ rệt trong cuộc sống của ông, ông hoang mang, ông hoảng loạn, ông suy nghĩ vẩn vơ về tương lai của những đứa con mình. Bao trùm lên đó là nỗi sợ một ngày nào đó khi ông mất đi thì những đưa con sẽ mất đi chỗ dựa, sẽ không biết bấu víu vào ai.
Điều đó làm chính bản thân ông nhọc lòng. Và từng ngày những đứa trẻ lại càng lớn nhanh như thổi chúng bắt đầu sống hòa nhập với xã hội và cộng đồng, chúng bắt đầu có những biểu hiện bất thường đối với những đứa trẻ bình thường. Nhà văn không cảm thấy xấu hổ với những đứa con của mình nhưng ông cảm thấy đau đớn vì những đưa trẻ không được phát triển bình thường để có thể cảm nhận những vẻ đẹp kì diệu của cuộc sống.
Khi nhắc đến hai từ tật nguyền ông cảm thấy khó chịu và đau đớn. Tuy nhiên không vì thế mà ông tránh xa hay ruồng bỏ những đứa con của mình. Trong mắt ông ông vẫn xem chúng là những thiên thần bé bỏng, ông phát hiện ra những điều hay ho ở chúng, những bước phát triển mới trên hành trình trưởng thành của những đứa trẻ: “Các con tôi rất tình cảm. Khi vào cửa hàng, Thomas muốn ôm hôn mọi người, người trẻ, người già, người giàu, người nghèo, vô sản, tư sản, da trắng, da đen không hề phân biệt. Mọi người hơi khó chịu mỗi lần họ thấy thằng bé 12 tuổi lao bổ vào họ để ôm hôn. Vài người lùi lại, những người khác để kệ và sau đó thì vừa dùng mùi sao lau mặt vừa nói: Thằng bé dễ thương quá!”
Nuôi nấng những đứa trẻ tật nguyền là cả một nghệ thuật, một hành trình dài đầy gian nan và đau khổ, nhà văn đã lặng lẽ nén những nỗi đau đó vào trong để tiếp tục sống và tiếp tục hành trình làm cha của mình, ông yêu thương vô bờ bến với những đứa con của mình, ông chăm chút cho chúng nó từ thể chất cho đến tinh thần, ông quan sát kĩ càng những đứa con của mình để nhận ra những đấu hiệu thay đổi tích cực từ chúng. Hành trình đó thật dài và gian khổ nhưng không phải là không thể thực hiện được.
Có những lúc sống trong đau khổ và tuyệt vọng cùng cực, nhà văn đã tưởng tượng những đứa trẻ của mình là những con người khỏe mạnh, lành lặn, ông đã vạch ra những kế hoạch cụ thể để thực hiện với hai người con của mình mình, chúng ta cảm nhận một cách sâu sắc những suy nghĩ vô cùng tinh tế và hữu ích của ông: “ Nếu các con như nhừng người khác, bac sẽ đưa các con tới bảo tàng… Nếu các con như nững người khác, ba sẽ tặng các con các đĩa nhạc cổ điển… Nếu các con như những người khác ba sẽ dẫn các con tới rạp chiếu bóng…”, đó là những khát khao mà chính nhà văn đã vạch ra để làm với những đứa con tật nguyền tội nghiệp của mình. Chúng ta xót thương cho số phận không may mắn của những đứa trẻ và xót thương cho người cha phải một mình chống chọi với những khó khăn, cô đơn trong quá trình nuôi dạy những đứa trẻ đặc biệt.
Video đang HOT
“Ba ơi, mình đi đâu?” là một tác phẩm chạm vào trái tim người đọc bởi giọng văn gần gũi, dễ hiểu bởi những cảm xúc chân thực của chính tác giả, cuốn sách đã khơi gợi cho chúng ta niềm cảm thông sâu sắc với những đứa trẻ tật nguyền cũng những khó khăn vất vả của những bậc phụ huynh có những người con như thế. Qua đó chúng ta càng thêm hiểu hơn những nỗi suy tư, trăn trở của chính tác giả, những lo lắng bất thường xuất hiện khi viết về những đứa trẻ đặc biệt.
Cuốn sách có một thông điệp nhân văn dành cho những bậc làm cha mẹ, hãy yêu quý những đứa con của mình bởi chúng là món quà kì diệu mà thượng đế đã ban tặng cho mỗi chúng ta. Có thể sau khi đọc xong cuốn sách này có nhiều người sẽ nghĩ đây là đơn giản chỉ là cuốn sách dùng để giải trí, mua vui. Nhưng thực chất đây là cuốn cẩm nang nuôi dạy con cái hữu hiệu đối với những bậc làm cha làm mẹ.
Cuốn sách buộc độc giả phải suy nghĩ, phải so sánh đối chiểu phải đặt mình vào tình thế ngặt nghèo của nhà văn thì mới thấu hiểu được những cảm xúc những khổ cực mà chính ông phải chịu khi có nững đứa con tật nguyện- bởi điều đó không hề dễ chịu, nó như một mặc cảm khiến con người ta cảm thấy tự ti, mất bản lĩnh, cảm nhận như thế giới sụp đổ hoàn toàn khi phải đối mặt với sự thật. Cuốn sách thực sự hữu hiệu cho những ai đang gặp phải bế tắc, buộc chúng ta phải lạc quan dũng cảm vì ngoài kia thế giới vẫn có rất nhiều những hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.
Theo Helino
Hành trình trở lại bục giảng của thầy giáo mất 2 chân sau tai nạn
Trở lại cuộc sống mới với đôi chân cắt cụt, đã có lúc thầy Nguyễn Khả Tuyến tưởng như không thể cầm phấn theo đuổi đam mê nhưng rồi mọi thứ đã dần hồi sinh.
Người thầy giáo đứng bục giảng trên đôi ghế nhựa.
Nhớ lại khoảng thời gian những năm 2011 ai nhìn anh cũng lắc đầu thương cảm. Không chỉ là nỗi đau thể xác mà chính nỗi đau tinh thần có thể sẽ đánh gục anh. Sống lại còn khó nói gì việc quay trở lại cầm phấn, ai có thể giúp anh niềm tin để trở lại bục giảng?
"Đôi chân" trị giá 25 nghìn đồng
Tuyến hiểu suy nghĩ của mọi người. Với một người sống hướng ngoại, nhiều hoài bão và ước mơ như anh nỗi đau đó hoàn toàn có thể đẩy anh xuống đáy của sự tuyệt vọng. Nhưng cũng từ đó Tuyến quyết tâm học lại mọi thứ bắt đầu từ bước đi trên "đôi chân" mới.
Nói về đôi ghế nhựa thay chân, thầy Tuyến cười hóm hỉnh: "Đây là "phát minh vĩ đại" của tôi vì trước đó tôi chưa từng thấy ai đi lại bằng chiếc ghế nhựa như thế này. Mất hàng trăm triệu đồng mua chân giả ai ngờ "đôi chân" của mình chỉ có giá 25.000 đồng".
Đứng dậy vượt qua nghịch cảnh, thầy Tuyến bắt đầu bước đi trên đôi chân chẳng giống ai .
Đó là sự lạc quan, điều mà Tuyến có được sau khi đã vượt qua tất cả. Anh coi đó là "phát minh" mà đúng là phát minh bởi nhờ đó mà Tuyến đi lại được như những người khác. Ghế nhựa để ngồi và giờ ghế nhựa để đi lại và để khởi đầu cho mọi sự.
Việc đi lại coi như đã xong dù chẳng giống ai, lúc này Tuyến bắt đầu nghĩ đến việc đi làm mà xa xôi hơn là trở lại bục giảng. Đã hơn 1 năm anh gắn liền với giường bệnh và đã đến lúc anh phải bứt ra khỏi đó cả suy nghĩ lần hành động.
Lần trở lại...
Đó là cảm giác hoàn toàn khác biệt. Đồng nghiệp và học sinh chờ đợi và tò mò về sự trở lại của anh. Anh hiểu điều đó nhưng đây là lúc mọi thứ đã sẵn sàng với anh, anh phải trở lại để trả món nợ ân tình anh đã nhận trong hơn 1 năm qua.
Và thế là thầy Tuyến trở lại với công việc mới với công việc của một nhân viên hành chính.
"Mình cần thời gian để làm quen lại, ít nhất là làm quen với sự tò mò của đồng nghiệp, học sinh. Ban giám đốc sắp xếp cho mình làm ở phòng hành chính. Giờ nghĩ lại mới thấy đó là một sự sắp xếp hợp lý và đầy nhân văn. Mình sẽ không đủ tự tin để một bước lên bục giảng và công việc ở thư viện chính là nơi tốt nhất để mình dần lấy lại tự tin", thầy Tuyến chia sẻ.
Thế rồi đồng nghiệp và học sinh Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên Bình Xuyên từ lạ lẫm cũng đã dần quen với thầy Tuyến trong một hình ảnh mới, đầy cảm thông nhưng cũng đầy ngạc nhiên. Thầy Tuyến dần có mặt trong các hoạt động của nhà trường rồi hàng ngày trên "đôi chân" mới ấy anh lại miệt mài trong những công việc được giao để nuôi dưỡng đam mê cho những điều lớn lao hơn.
Anh vẫn luôn mong có ngày được viết tiếp ước mơ dang dở, được truyền lại cảm hứng sống cho học trò.
Trong đầu của người thầy đó đã có tất cả mọi tính toán cho sự trở lại. Đúng vậy, không thể một bước lên bục giảng, việc lớn phải bắt đầu từ việc nhỏ.
Nhớ lại những ngày đó thầy Tuyến tâm sự: "Chẳng dễ dàng gì nhưng mình được nhà trường và đồng nghiệp hỗ trợ và giúp đỡ rất nhiều. Một lần nữa mình hiểu rằng phải cố gắng bằng mọi cách vì chỉ có như thế mới là cách trả ơn mọi người. Và rồi mình đã làm được".
Sau một năm làm công tác thư viện, anh đã tự tin hơn trong mọi việc và anh biết đó cũng là lúc anh sẽ trở lại bục giảng để viết tiếp những ước mơ còn dang dở.
Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên Bình Xuyên nơi thầy Tuyến có tới 2 lần bắt đầu công việc và gắn bó hơn chục năm qua.
Nguyện vọng của thầy Tuyến được Ban giám đốc đồng ý. Để giúp thầy đứng lớp Ban giám đốc đã sắp xếp cho thầy một phòng học có trang bị đầy đủ máy chiếu và các thiết bị cần thiết. Phòng ở ngay tầng 1 tiện lợi nhất cho việc đi lại của thầy.
Và thế là thầy Tuyến có lần đầu lên bục giảng sau tất cả mọi thứ tưởng chừng như không thể!
Cầm viên phấn trên tay thầy lại rưng rưng cảm xúc, bỗng thấy sao bản thân mình nợ cuộc đời quá nhiều. Đó cũng là lúc thầy thấy trách nhiệm của thầy bỗng lớn lao và vĩ đại. Thế rồi bài học đầu tiên, bài học thứ 2, thứ 3 lần lượt trôi qua trong những sự cố gắng đến khó tin của người thầy giáo phải di chuyển từng bước trên ghế nhựa và xe lăn.
Vậy mà thời gian trôi qua nhanh chóng, thấm thoắt cũng đã gần 8 năm kể từ ngày đầu đó, nhờ những bài giảng của thầy Tuyến biết bao thế hệ học trò đã trưởng thành ngoài xã hội.
Nhớ lại những bài giảng đầu tiên ấy thầy Tuyến lại dốc bầu tâm sự: "Ai cũng từng trải qua lứa tuổi học trò nên mình hiểu được, dù các em có cá biệt, ngỗ nghịch thì mỗi em học trò đều có một tố chất riêng và các em được tôn trọng cá tính của mình. Chỉ cần sự tâm huyết và gần gũi, mình hoàn toàn có thể cảm hóa và trở thành người lắng nghe, đồng hành cùng các em. Điều các em cần đầu tiên là trở thành người tử tế".
Chiếc xe đặc biệt đưa thầy Tuyến đến trường mỗi ngày.
Hơn ai hết, sau tất cả thầy Tuyến hiểu rõ điều đó nên không chỉ trên bục giảng, trong công tác chủ nhiệm với mỗi em học sinh thầy lại tìm hiểu rõ hoàn cảnh của các em để hiểu được các em từ đó chia sẻ, giáo dục. Từ cách làm này học sinh như đồng cảm và quý mến thầy hơn.
Mỗi tiết học, thầy Tuyến luôn cố gắng lồng ghép những tình huống thực tế cuộc sống để các em vận dụng vì thế bài học không còn khô khan và nặng nề về lý thuyết. Rồi câu chuyện của thầy cũng là nguồn cảm hứng cho các em để các em hiểu hơn những giá trị của cuộc sống.
"Trong suốt những năm qua mỗi học sinh mình đều nhớ vì không chỉ là học sinh, mình coi các em chính là những mảnh ghép đầu tiên cho mình có được sự trở lại tròn trĩnh hơn", thầy Tuyến rưng rưng.
Đánh giá về những nỗ lực của thầy Tuyến trong những năm qua, thầy Cao Thế Quang, Giám đốc Trung tâm Giáo dục Nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên Bình Xuyên cho biết: "Thầy Tuyến là một tấm gương nghị lực phi thường. Thầy luôn luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao trong công tác chủ nhiệm, ngoài ra còn tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa của trường. Sự nỗ lực và cống hiến của thầy cho chúng ta một bài học ý nghĩa, rằng không phải mất đi một phần cơ thể có nghĩa chúng ta sống một cuộc đời tàn phế. Nếu có nghị lực, có lý tưởng, chúng ta có thể sống tốt, sống đẹp cho đời".
Thầy Cao Thế Quang - Giám đốc Trung tâm Giáo dục Nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên Bình Xuyên.
Theo chia sẻ của thầy Quang, ở trường ngoài công tác chuyên môn thầy Tuyến còn được giao kiêm nhiệm nhiều việc khác của trung tâm và đặc biệt anh là cán bộ đi đầu trong các phong trào văn nghệ, các chương trình thể dục thể thao.
Không thể trực tiếp chơi thể thao như thầy từng cống hiến cho khoa, cho trường thời đại học nhưng thầy Tuyến luôn là người tích cực trong các phong trào chung mà như thầy chia sẻ đó cũng là cách giúp mình nuôi dưỡng và sống lại những cảm xúc của một thời nhiệt huyết.
"Trong 2 năm gần đây thầy Tuyến luôn là cán bộ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đặc biệt, học sinh do thầy Tuyến ôn thi cũng đã có những em được tham gia đội thi học sinh giỏi tỉnh", thầy Quang cho biết thêm.
Nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, chẳng ai tin thầy Tuyến đã trải qua biến cố cay đăng của cuộc đời.
Đó là những thành quả ngọt ngào mà bất kỳ người giáo viên nào cũng muốn có được. Với thầy Tuyến thành quả đó lại càng ý nghĩa hơn.
Ngoài kia thị trấn Hương Canh đang ngả dần xuống màn đêm, bên mâm cơm nhỏ của gia đình thầy Tuyến đang rộn ràng tiếng cười nói của những đứa con thơ. Nhìn hình ảnh đó ai cũng hiểu rằng sóng gió và giông bão đã hoàn toàn đi qua ngôi nhà đó và thứ còn lại chỉ còn là hạnh phúc.
An Khánh - Hồng Hạnh - Thu Chang
Theo Gia Đình Việt Nam
AeternoBlade II Tựa game đầy hoài bão đến từ người Thái AeternoBlade II tựa game hành động chặt chém, giải đố màn hình ngang do CoreCell Technology Studio đến từ Thái Lan này đảm nhận sẽ vừa ra mắt và gặt hái được khá nhiều thành công. Vậy hãy cùng tìm hiểu về dự án game này qua góc nhìn của CoreCell Technology chia sẻ. Chuyện làm game chưa bao giờ là một điều...