Nếu một ngày ta… chẳng là gì trong đời nhau
Cảm xúc mãnh liệt thường đến khi người đó là một phần không thể thiếu của cuộc đời mình. Mà khi đã chia tay, chúng mình… có còn là gì của nhau nữa đâu để mà phải đau đến tột cùng?
Em dám chắc, anh sẽ cốc vào đầu em vài cái khi em hỏi anh về chuyện: “Nếu một ngày nào đó chúng ta không còn là của nhau?”. Anh sẽ mắng em là đứa hay nghĩ linh tinh, nghĩ về những chuyện không đâu mà toàn là thứ chuyện chẳng hay ho gì. Ừ thì… hiện tại chúng mình đang hạnh phúc. Nhưng ví dụ thôi, một ngày nào đó mình không còn là gì của nhau. Ngày ấy, anh sẽ nhìn em thế nào?
Thực ra anh cấm em nói về những điều “gàn dở” như thế là bởi vì trong lòng anh cũng sợ. Anh sợ biết đâu đó sẽ có ngày như thế thật. Chúng ta đều đã lớn rồi. Ai cũng hiểu, tình yêu là thứ không bất biến theo thời gian “hôm nay yêu mai có thể xa rồi”. Chúng ta không một ai dám chắc mình sẽ mãi yêu, hoặc chí ít là mãi yêu người này cho tới tận cuối đời. Anh trách em nói chuyện “tầm phào” là bởi vì trong đầu anh cũng sợ phải đối diện nếu một ngày nào đó cái điều ấy xảy ra.
Không biết em sẽ phải nói tới lần thứ bao nhiêu để cho hết, cho trọn vẹn tình yêu mà em dành cho anh. Mà có lẽ em không nói thì anh cũng cảm nhận được… Có lẽ anh từng nghĩ, tình yêu quá đỗi lớn lao này sẽ khiến em kiệt quệ nếu một ngày nào đó chúng mifh chia tay. Nhưng anh biết không, nếu một ngày nào đó mình chia tay, dù đã từng yêu anh nhiều đến vậy em cũng sẽ… không buồn và không khóc.
Khi chúng mình chia tay, dù vì lí do gì thì có nghĩa là tình yêu của một trong hai, hoặc có khi là cả hai đã không đủ lớn để vượt qua thử thách của thời gian, không gian, của lòng người, của cuộc sống… Khi ấy rõ ràng, tình yêu mà em vốn tôn thờ đã bị hạ bệ. Vậy thì hà cớ gì em phải khóc? Nếu khóc mà có thể khiến tình yêu này quay lại, em sẽ khóc cho lụt cả thế gian. Nhưng nếu như điều ấy là không thể, em sẽ học cách mỉm cười. Xét cho cùng, để tiễn biệt một tình yêu mãi mãi không thể nào cứu vãn nổi, thay vì khóc, cười có lẽ trông em sẽ xinh đẹp hơn.
Khi chúng mình chia tay, em sẽ tuyệt nhiên không bao giờ nhắc lại cụm từ “ngày xưa mình và anh ấy” trước mặt bất cứ ai. Với em, nó trở thành một khoảng trời riêng em chôn chặt. Khoảng trời ấy có một cánh cửa được khóa kín. Chỉ em và anh có chìa khóa để bước vào dù rằng có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ bước vào cùng một lúc.
Khi chúng mình chia tay, em sẽ không hề ghen tuông, hờn giận, oán trách anh nếu như anh tìm được một tình yêu mới cho mình. Em sẽ mừng cho anh vì đó là hạnh phúc mà anh cần có được sau khi chia tay. Dù cho lúc đó em có đang là một kẻ cô đơn, em cũng vẫn sẽ mỉm cười, mà em cười thật chứ không hề giả tạo.
Video đang HOT
Em cũng chưa dám tưởng tượng nhiều về một ngày nào đó mình không còn yêu nhau nữa. Em cũng như anh, cũng sợ những ngày đó. Nhưng em không trốn chạy. Nếu một lúc nào đó tình yêu này đứt chỉ bay xa thì em sẽ đón chào nó theo cách mà em nói.
Nếu một lúc nào đó tình yêu này đứt chỉ bay xa thì em sẽ đón chào nó theo cách mà em nói. (Ảnh minh họa)
Thực ra không phải vì em can đảm hay cứng cỏi, cũng chẳng phải vì em mạnh mẽ hay phi thường. Đơn giản cảm xúc mãnh liệt thường đến khi người đó là một phần không thể thiếu của cuộc đời mình. Mà khi đã chia tay, chúng mình… có còn là gì của nhau nữa đâu để mà phải đau đến tột cùng?
Chỉ cần nghĩ “Chúng mình có còn là gì của nhau nữa đâu” anh sẽ thấy mọi cảm xúc bỗng nhẹ tênh. Vì thê nếu môt ngày nào đó điều ấy xảy ra, anh hãy nhớ đừng buồn vì… chúng mình có là gì của nhau nữa đâu?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp
Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang.
ảnh minh họa
Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu ấy từ ánh nhìn đầu tiên, không thể nào quên giây phút ấy, ánh mắt ấy. Ngày đó đứa con gái mới bước vào lớp 10 như tôi chỉ biết vỗ má "Đừng có dở hơi như thế", rằng đó chỉ là cơn cảm nắng, bé tí biết yêu đương là cái gì, như lời mẹ hay nói. Vậy mà cậu bạn "vô tình cảm nắng ấy" đã biến tôi thành một con người khác.
Tôi không còn là con bé ham chơi, nhác học, giờ lại lao vào học tập vì trong suy nghĩ trẻ con ngày đó chỉ có học giỏi mới tạo ấn tượng tốt. Tôi yêu cậu ấy, người có đôi mắt sáng, thông minh, học giỏi, hài hước và tinh thần cầu tiến. 3 năm, 2 đứa ngồi đứa bàn trên bàn dưới nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện như một đứa bạn bình thường. Có đôi lần cậu hỏi bài vở, tôi trả lời nhưng mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đã yêu hết sức trẻ con như thế, 3 năm chỉ biết lặng lẽ dõi theo cậu.
Rồi lớp 12 đến, tôi hoang mang, một nỗi sợ mơ hồ trong lòng đứa học trò cuối cấp, đó là nỗi sợ một ngày tôi không còn được lặng lẽ dõi theo bạn. Cậu ấy vào Nam thi và theo đuổi ước mơ của mình, còn tôi đến với Hà Nội với ước mơ được ngồi ở giảng đường Ngoại thương.
4 năm đại học tôi không thể quên mà càng thêm yêu cậu ấy hơn. Tôi chỉ biết cậu qua tin nhắn 2 đứa hay hỏi nhau về cuộc sống, học tập hay tin tức từ bạn bè, thầy cô. Đôi khi giữa phố tôi bắt gặp dáng hình ai quen thuộc lắm rồi tự nhủ làm sao cậu ấy có thể ở đây.
Năm nay tôi bước sang tuổi 27, cũng là năm thứ 4 đến với Sài Gòn làm việc. Không hiểu sao tôi chọn nơi này, vì nó trẻ hay vì tôi vẫn không thể quên cậu ấy. 27 tuổi, tôi chưa mảnh tình vắt vai, bỏ qua tất cả những người đến bên mình vì vẫn ngóng chờ một người. Bố mẹ bắt đầu sốt sắng vì sợ con gái ế, Tết đến lại gọi điện thúc giục ra Bắc sớm để gặp anh, người con trai tên Hoàng, anh chàng bác sĩ mà bố mẹ hết lời ca ngợi. Tôi hiểu lòng cha mẹ khi tuổi này ở quê bạn bè yên bề gia thất, còn tôi hết lần này lần khác dựa cớ xa xôi.
Lại như năm nào, tôi lên sân thượng và ngồi nhìn ra cánh đồng quê như một đứa trẻ, tôi yêu cậu ấy nhưng có chờ trong vô vọng mãi thế không? Tuổi trẻ qua đi nhanh quá, dẫu thế tôi làm sao có thể lấy một người không có tình cảm, khi tình yêu của tôi dành cho cậu ấy đã 11 năm? Giữa lúc ấy tôi gặp lại cậu trong lễ cưới thằng bạn thân, cũng là bạn thân của cậu.
Dáng người cao cao, ánh mắt ấy làm sao tôi quên, 11 năm rồi, cậu chững chạc hơn, khác hơn nhưng trong tôi hình ảnh cậu học sinh thuở nào như trở lại. Dường như không thốt được lên lời. Cậu mỉm cười chào lại tôi, bạn bè lớp cũ bao năm gặp lại giờ còn vài đứa chưa lập gia đình. Chúng tôi hẹn nhau ra ngõ nói chuyện. Tôi chỉ có thể đứng lặng, người con trai mình yêu đơn phương suốt 11 năm qua giờ đây làm trái tim tôi như nghẹn lại, cậu ấy không còn là tưởng tượng mà đã đứng trước mặt tôi.
Cậu trách tôi sao vào Sài Gòn công tác mấy năm rồi mà không liên lạc gì, trêu tôi không còn là con mọt sách ngày xưa nữa rồi, còn hỏi tôi bao giờ lấy chồng. Biết trả lời gì, tôi cố gắng cười tươi "Tớ đợi cậu lấy vợ đã, nhưng chắc ế rồi". Tuổi 27, tôi dành ngày nghỉ cuối tuần dạo bước giữa Sài Gòn đô hội, mỉm cười nhận ra câu trả lời cho những tháng ngày áo trắng ngu ngơ, rằng đó không phải là cảm nắng nhất thời.
Bố mẹ ngày nào cũng gọi điện về vấn đề lấy chồng, đòi chuyển công tác ra Bắc, tôi hiểu lòng bố mẹ, chỉ là bản thân chông chênh quá. Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm một lần đối diện để nói rằng "Tớ yêu cậu", rằng "Mình yêu nhau đi" hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang và có tương lai?
Tôi phải làm sao khi chính mình còn không biết bản thân nên làm gì, Sài Gòn rộng lớn mà lòng người hoang mang quá. Tôi không nghĩ mình lấy ai vì tiền tài danh vọng, điều cần thiết là điểm tựa vững chắc, là hạnh phúc trong cuộc đời phía trước.
Theo VNE
Muốn ngoại tình nhưng lại không muốn bỏ vợ Hôn nhân không có tình yêu, liệu tôi có nên ngoại tình khi tình cảm với vợ không còn? Tôi có nên bước chân vào mối quan hệ ngoài luồng này hay không? (Ảnh minh họa) Phải nói thật một điều rằng, tôi không hề yêu vợ dù với mọi người cô ấy tốt, đáng ngưỡng mộ. Lấy nhau hơn 5 năm nhưng...