Nét chữ của cậu học trò không có bàn tay phải
Đoàn công tác Vụ Giáo dục Dân tộc (Bộ GD&ĐT) bất ngờ và khâm phục trước nghị lực phi thường của một học trò người Mông, vượt qua dị tật, dũng cảm vươn lên.
Men theo con đường ôm vách đá cheo leo của huyện Quản Bạ – một trong 62 huyện nghèo nhất cả nước thuộc địa phận tỉnh Hà Giang – chúng tôi đến được điểm trường Lùng Tám Thấp.
Đây là một trong sáu điểm trường thuộc trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học của xã Lùng Tám, xã miền núi đặc biệt khó khăn. 100% số dân trong xã là đồng bào dân tộc thiểu số Mông, Giao, Nùng, Giấy.
Sự xuất hiện của đoàn công tác có phần gây bất ngờ với hầu hết học trò vì không nằm trong kế hoạch định sẵn. Mọi hoạt động dạy và học của cô và trò đang diễn ra miệt mài, say sưa trong điều kiện cơ sở vật chất còn hết sức khó khăn, thiếu thốn.
Chuyến đi nằm trong chuyến công tác của ngành giáo dục. Trong quá trình khảo sát tình hình dạy và học tiếng Việt đối với học sinh lớp một, chúng tôi bất ngờ và xúc động trước Giàng Văn Dũng – học trò có khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt một mí và hai má ửng hồng đặc trưng của các em nhỏ dân tộc Mông nhưng lại chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống.
Những nét chữ tròn trịa, đều đặn, thẳng hàng trong cuốn vở của em không khác mấy so với con chữ của những học sinh được sống trong điều kiện đủ đầy nơi thành phố. Khó có thể tin rằng nó được viết bởi một học sinh người Mông bị khuyết tật bàn tay, giữa bốn bề núi đá. Hơn thế, chỉ sau 4 tháng học lớp một, em còn có thể đọc khá rõ ràng, rành mạch tiếng Việt – điều mà nhiều học sinh khác chưa làm được.
Cậu học trò Giàng Văn Dũng. Ảnh: Giáo Dục Thời Đại.
Sinh năm 2010, Dũng là con thứ ba trong gia đình người Mông. Hoàn cảnh của em hết sức khó khăn. Khi được 4 tháng tuổi, trong một lần bố mẹ vắng nhà đi làm rẫy, Dũng đã bò vào nồi cám đang sôi trên bếp củi và em bị bỏng nặng. Gia đình đưa em đi chữa trị ở một số nơi nhưng vì hoàn cảnh nghèo túng, lại hạn chế về tiếng Việt… nên cũng chẳng thể đưa em về tuyến Trung ương để điều trị kịp thời.
Từ đó, các ngón ở bàn tay phải của em đã bị nắm chặt lại thành khối tròn, còn các ngón ở bàn tay trái cũng bị co cứng, hiện chỉ có 3 ngón cử động được. Điều này đã ảnh hưởng rất nhiều đến các hoạt động thường ngày của em. Thể lực của Dũng cũng yếu hơn anh chị trong nhà và bạn bè cùng trang lứa.
Video đang HOT
Mặc cảm, tự ti vì mình không có đủ hai bàn tay như các bạn nên những ngày đầu đến lớp Dũng khá thu mình, rất dễ xúc động và ít giao tiếp với mọi người.
Được sự quan tâm, dìu dắt của cô giáo Vũ Thị Hằng, Dũng ngày một tự tin hơn. Trong giờ học, em luôn chăm chú lắng nghe từng lời cô giảng và phản xạ rất nhanh với các kiến thức cô dạy. Biết mình gặp khó khăn nhất khi luyện viết, em đã dành cả thời gian ra chơi và cuối các buổi học để ở lại tập viết cùng cô.
Ngày đầu tiên học viết của Dũng là một tấm bảng trống trơn với đôi mắt buồn đầy vẻ thất vọng, đôi mắt ấy như oán trách số phận đã cướp đi bàn tay lành lặn của em.
Đôi mắt ấy ánh lên sự khát khao được làm một đứa trẻ bình thường, sự mong mỏi được chinh phục cái chữ. Hình ảnh đó đã ám ảnh trái tim cô giáo Hằng, thôi thúc cô tìm các giải pháp để giúp đỡ em.
Ngoài việc thường xuyên đến nhà thăm hỏi gia đình và động viên Dũng thoát khỏi mặc cảm bản thân, mỗi tối, cô Hằng cũng tự luyện viết bằng tay trái để hôm sau kèm riêng cho học trò.
Nói về cậu học trò đặc biệt của mình, cô Hằng không giấu được tình yêu và niềm tin dành cho em. Cô chỉ mong mỏi có một ngày thật đẹp Dũng được các tổ chức, cá nhân giúp đỡ để em được phẫu thuật lấy lại bàn tay vì khi sờ vào khối thịt bên tay phải của em vẫn còn lổn nhổn các đốt xương do phản xạ co lại trong tai nạn khi em còn nhỏ.
Với sự thông minh, ham học của em nếu có được đôi bàn tay lành lặn, cô Hằng tin rằng tương lai tươi sáng phía trước sẽ rộng mở với em.
Theo Thanh Loan / Giáo Dục Thời Đại
'Cô thương các con lắm nhưng cũng bất lực'
Hàng ngày, nhiều học sinh ở xã An Lương (Yên Bái) vượt hiểm nguy, trèo đèo lội suối đến trường, cố gắng đi học dù cuộc sống khó khăn thiếu thốn.
Mới đây, lời kêu gọi "Cô thương các con lắm nhưng cũng bất lực" của cô Mừng, giáo viên trường Phổ thông Dân tộc Bán trú THCS An Lương ở huyện Văn Chấn, Yên Bái, gửi tới một nhóm thiện nguyện khiến không ít người nghẹn lòng.
"Những học sinh nhà ở tận bản cao, đến trường đã là một nỗ lực lớn của gia đình và bản thân rồi. Giờ ngồi học mà không có sách, em sợ các con không theo nổi cái chữ mất", cô Mừng viết.
Trường THCS An Lương có 320 học sinh thì gần 250 em thuộc diện hộ nghèo. Nhà trường phải thường xuyên đến từng thôn, bản vận động học sinh đi học và hỗ trợ bằng cách cho các em mượn sách. Tuy nhiên, phần lớn sách đều được cấp hoặc nhận từ các tổ chức thiện nguyện từ năm 2007 nên đã cũ, hỏng.
Thầy cô phải vận động người dân mua sách cho con. Nhưng nhiều gia đình còn không lo nổi ăn, mặc, gửi con đến trường đã là nỗ lực lớn, lấy đâu ra tiền mua sách vở.
Em Mùa A Củ sinh ra trong gia đình người Mông nghèo thông Khe Cảnh. 9 năm đến trường, Củ phải vượt khó khăn, nguy hiểm để tìm cái chữ. Tài sản đáng giá của gia đình vùng cao có 5 anh chị em này chỉ là mái nhà tranh vách nứa lụp xụp, hai tấm phản làm giường cùng vài ba cái nồi. Cha mẹ em phải nỗ lực rất nhiều để con có thể đi học.
Nhà trường muốn Củ ở bán trú để bớt vất vả nhưng em từ chối vì muốn ở nhà hỗ trợ bố mẹ chăm em, làm công việc đồng áng.
Đường đến trường cheo leo của học sinh trường THCS An Lương. Ảnh: Nghiêm Anh Hải.
Em Lò Trí Thức, học sinh lớp 6, cũng khó khăn không kém khi cả gia đình sinh sống trong ngôi nhà gỗ tự dựng liêu xiêu, cuộc sống phụ thuộc vào nguồn thu nhập ít ỏi từ vài sào ruộng.
Ngoài giờ học, các em đều chăm chỉ, phụ giúp gia đình từ việc chăm sóc em, làm công việc đồng áng hay làm thuê để kiếm ít tiền mua sách vở. Nhiều em khó khăn, thuộc diện ở bán trú nhưng vẫn chịu khó đi về mỗi ngày để làm việc, giảm bớt gánh nặng kinh tế cho bố mẹ. Cuộc sống dù khó khăn đến mấy, trẻ em nghèo vùng cao vẫn khao khát đến trường, học thêm kiến thức với hy vọng tương lai bớt vất vả.
Tuy nhiên, ước mơ đến trường của Củ và Thức cũng như một số học sinh trường Phổ thông Dân tộc Bán trú THCS An Lương sắp tắt khi năm học mới đã bắt đầu một tuần mà các em vẫn chưa có sách giáo khoa.
Nhiều giáo viên thương học trò, tìm cách giúp đỡ nhưng chỉ như muối bỏ biển vì nhiều em có hoàn cảnh khó khăn quá. Thầy Đinh Văn Lập, Hiệu trưởng trường THCS An Lương, kể hàng ngày, các em phải đi bộ khoảng 7 km - 10 km, thậm chí 15 km, vượt qua những đoạn đường đèo cheo leo, lầy lội. Vào mùa nước lên, con suối Thia rộng tầm 100 m trở thành ác mộng của học sinh trường THCS An Lương.
"Ngày mưa gió, các em đi học bằng mảng, men theo sợi dây không mấy chắc chắn để sang bờ bên kia. Những thiếu niên 12, 13 tuổi đối mặt nguy cơ bị dòng nước xiết cuốn trôi nếu chẳng may dây đứt. Học sinh vắng học nhiều, nhà trường cũng không dám vận động các em đến trường vì tính mạng phải được đặt lên hàng đầu", thầy Lập chia sẻ.
Học sinh bán trú đỡ vất vả hơn nhưng các em cũng phải sống trong căn nhà dựng tạm và hầu như chẳng có gì ngoài một chỗ che mưa chắn gió và tấm phản đơn sơ để nghỉ ngơi lúc mệt mỏi.
Thầy cho biết thêm, trường được xây từ năm 2005, có 6 phòng học kiên cố nhưng không đáp ứng đủ nhu cầu học tập và giảng dạy. Giáo viên phải dựng lớp học tạm, mượn bàn ghế từ ủy ban nhân dân xã và các hộ dân xung quanh.
Mấy năm qua, thầy trò trường An Lương cùng hỗ trợ, động viên nhau vượt qua khó khăn. Nhìn các em đến trường với chỉ vài bộ quần áo, đông cũng như hè, giáo viên không khỏi chạnh lòng.
Gia đình khó khăn, đường đến trường nguy hiểm khiến việc học của học sinh bị gián đoạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả học tập. Tuy nhiên, dù hành trình tìm chữ gian nan, khoảng 45% - 75% học sinh tiếp tục học lên.
"Phần lớn học sinh trường là người dân tộc Mông, Dao và Tày. Các em rất hòa thuận và hiếu học. Tôi cũng không mong gì nhiều, chỉ hy vọng mọi người giúp đỡ để các em có sách giáo khoa tiếp tục học tập", vị hiệu trưởng nói.
Thầy chia sẻ thêm, những đóng góp của các nhà hảo tâm còn là lời an ủi, động viên trẻ em vùng cao tiếp tục cố gắng, để các em không cảm thấy bị bỏ quên hay đơn độc trên hành trình tìm chữ.
Theo Zing
Nam sinh khuyết tật xin dùng máy tính thi học sinh giỏi Dù chân bước không vững, tay không thể cầm bút, Nguyễn Đức Thuận, học sinh lớp 7 trường THCS Đại Xuân, Bắc Ninh, vẫn quyết tâm đi học. Em khao khát con chữ và muốn tự lập. Ngày 26/4 vừa qua, một phụ huynh chạy xe máy, đưa con đến tận phòng thi học sinh giỏi cấp huyện, xin phép thầy giám thị...