Nản chí vì không có tiền để xin việc
Không có tiền thì không xin được việc, tôi chỉ muốn có một công việc ổn định để bố mẹ không phiền lòng mà thật xa vời
Tôi năm nay 31 tuổi, là con thứ ba trong gia đình có 4 chị em. Bố mẹ tôi đã ngoài 60 tuổi, là công nhân đã nghỉ hưu. Hai chị gái lớn của tôi đã lập gia đình và theo nghề của bố mẹ. Cậu em út học đại học Mỹ thuật, giờ đã có công việc. Còn tôi đã tốt nghiệp Sư phạm Thái Nguyên cách đây 7 năm, và giờ này tôi đã có công việc và yên bề gia thất. Nhưng hình như số phận lại quay lưng lại với tôi.
Tôi học khá nhất trong 4 chị em. Ngay từ thuở nhỏ tôi đã mơ ước trở thành luật sư. Nhưng ngã rẽ cuộc đời đã đưa tôi theo ngành sư phạm. Đi học, tôi luôn cố gắng học tập để ra trường có công việc ổn định. Bảy năm trước tôi có nộp hồ sơ vào sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh nhưng chẳng nhận được hồi âm.
Sinh viên xin việc.
Thấy tôi vất vả tìm việc, mẹ và một người bạn của mẹ thấy thương tình nên mách nước giúp. Cô ấy bảo cô ấy quen làm ở Sở Công thương của tỉnh có thể lo việc cho tôi. Nghe vậy, tôi rất mừng và hỏi xin số điện thoại của chị kia để liên lạc. Chị ta nói, nếu đưa 25 triệu đồng để lo liệu, đến tháng 9 tôi sẽ có việc làm.
Vì muốn tôi có công ăn việc làm ổn định nên bố mẹ tôi cố gắng chạy vạy, thu xếp đủ số tiền để đưa cho chị ta. Nhưng đợi mãi đến tận cuối năm mà chẳng thấy có quyết định gì. Tôi sốt ruột, gọi điện thoại hỏi chị ta thì không cách nào liên lạc được. Hóa ra chị ta đã ôm số tiền để chạy việc rồi bỏ trốn. Gia đình tôi cũng chỉ là một trong những nạn nhân của vụ lừa đảo ấy.
Video đang HOT
Sau khi biết mình bị lừa, tôi đã đi làm hợp đồng trong một trường ở tỉnh, vừa nộp hồ sơ dự tuyển vào một trường chuyên. Nhưng cánh cửa ở trường chuyên chẳng mở ra với tôi. Làm ở trường nghề tôi có quen thân một phụ huynh của học sinh, cô ấy là giáo viên, quê ngoại gần nhà tôi. Cô ấy mách tôi xin vào trường Chính trị của Huyện, nơi cô ấy đang dạy học. Tôi lại một lần nữa háo hức, chuẩn bị tốt mọi thứ, cả về vật chất lẫn tinh thần cho cuộc chiến mới. Cuối cùng ông trời cũng trêu ngươi, không cho tôi nào trường đó.
Công việc chưa đâu vào đâu, chuyện tình cảm thì đổ vỡ. Mối tình 4 năm của tôi chấm dứt ngay khi tôi biết tôi không được dạy vào trường chính trị. Lúc đó, tôi thấy thất vọng vô cùng, thấy số phận mình thật đen đủi. Mãi sau này, khi bệnh tật mang anh ra đi, tôi mới biết anh chia tay vì không muốn làm gánh nặng cho tôi, vì muốn tôi được giải thoát.
Sau cú sốc đó, tôi vẫn làm hợp đồng tham gia các hoạt động đoàn thể địa phương trong lúc chờ cơ hội mới. Hai năm trước, vị phụ huynh mà tôi quen lại nhờ người lo việc cho tôi lên miền ngược ở một tỉnh vùng núi phía Bắc. Để thuận lợi cho công việc, tôi lại phải chuyển khẩu lên trên đó. Người lo việc cho tôi lần này có chị gái là Phó phòng Giáo dục của một huyện của tỉnh đó.
Đã nhiều lần xin việc không thành nên tôi cũng ngại. Nhưng đã chót đâm lao thì phải theo lao. Tôi nộp hồ sơ và đi thi. Vì có sự chuẩn bị trước nên tinh thần tôi rất thoải mái, làm bài rất tốt, phỏng vấn tự tin, chỉ chờ quyết định. Nhưng mãi không thấy có quyết định. Tôi biết sự việc bất thành nên đến nhà người lo việc cho tôi để lấy lại tiền. Cũng may là cô ấy trả lại toàn bộ.
Vị phụ huynh mà tôi quen lại xin cho tôi dạy hợp đồng ở một trường cấp II ở huyện khác. Tôi vừa đi làm hợp đồng, vừa chờ cơ hội để xin vào biên chế. Vì tôi tích cực học hỏi chuyên môn, tham gia các hoạt động của trường nên được Ban giám hiệu và các anh chị trong trường đánh giá cao. Tôi cũng sống hòa đồng với mọi người nên được học sinh và đồng nghiệp quý mến. Ai cũng mong tôi sớm xin được việc để ổn định cuộc sống.
Tôi đợi mãi, cuối cùng cơ hội cũng đã tới khi Sở Giáo dục và Đào tạo có đợt tuyển giáo viên. Nhưng trớ trêu thay, yêu cầu người nộp hồ sơ dự tuyển phải có hộ khẩu trong tỉnh từ trước khi đi học chuyên nghiệp hoặc ít nhất là từ 3 năm trở lên. Mà tôi thì ở đó chưa đủ 3 năm, thế là tôi chẳng còn hy vọng gì nữa.
Thực sự tôi thấy rất tuyệt vọng. Không có tiền thì không xin được việc, có tiền rồi nhưng xin không đúng cửa cũng không vào được. Tôi chỉ muốn có một công việc ổn định để bố mẹ không phiền lòng mà thật xa vời. Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi có ác với ai đâu mà sao ông trời lại ác với tôi vậy? Hay là kiếp trước tôi làm điều xấu nên kiếp này ông trời đầy đọa. Tôi vô cùng bế tắc và tuyệt vọng, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh này.
Theo PV/VOV
Cuộc đời tôi là những lần đi xin việc
25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học. Lúc còn đi học tôi ước mơ sẽ được sống ở đất nước Nhật Bản hoặc đi làm kiếm tiền để du lịch sang Nhật, tôi đã ấp ủ nhiều mong ước, hoài bão và nhanh chóng học xong ra trường đi làm. Thực tế lại hoàn toàn ngược lại, trong thời buổi khó khăn này kiếm việc thật khó. Mới ra trường hăm hở vác hồ sơ đi xin việc khắp nơi, nộp hàng trăm bộ hồ sơ mà kết quả chẳng ra làm sao, ngành tôi học khá khó xin việc: Thẩm định giá. Nếu không có kinh nghiệm hay quen biết thì có lẽ không bao giờ làm đúng chuyên ngành. Các bạn cùng lớp tôi hầu hết làm trái ngành, chỉ có 1/3 đúng ngành vì có người quen.
Lần đầu tiên tôi nộp hồ sơ vào một ngân hàng, được gọi đi phỏng vấn tôi rất tự tin, cuộc phỏng vấn làm tôi tin tưởng mình sẽ được nhưng kết quả mới thất vọng làm sao. Bạn lớp trưởng có mối quan hệ từ trước với trưởng phòng nên được nhận còn tôi và một số bạn khác bị loại. Đi đến công ty nào họ cũng yêu cầu kinh nghiệm, một sinh viên mới ra trường lấy đâu ra kinh nghiệm. Hồi sinh viên tôi cũng đi làm thêm nhưng chỉ là những kinh nghiệm của công việc bán hàng, PG, thu ngân... mà thôi. Sau một thời gian chạy vạy khắp nơi tôi cũng xin được một công việc trái ngành: nhân viên thị trường cho một loại nước mới ra.
Công việc vất vả mà lương thấp, không hỗ trợ gì thêm, đi ngoài đường suốt ngày, có nhiều hôm còn đi các tỉnh, về trong ngày rồi làm đến 9, 10 giờ tối. Sống ở Hà Nộ với mức lương đó không đủ, bố mẹ thương tôi vất vả không cho làm về nhà bố mẹ nuôi. Tôi không muốn ở nhà, muốn đi làm, tự lâp, thử sức mình nên bố mẹ lại phải phụ thêm. Sau đó vì áp doanh số mà mặt hàng cũng khó bán nên tôi xin nghỉ. Lại tiếp tục đi tìm công việc khác, nộp hồ sơ mấy chục bộ mới có công ty gọi phỏng vấn.
Tôi lại đi làm không lương cho công ty bất động sản. Thời buổi này bán làm sao được bất động sản. Ngày nào tôi cũng lên mạng tìm việc, nộp hồ sơ qua mail, rồi hồ sơ giấy. Cuối cùng cũng có công ty đúng chuyên ngành gọi tôi phỏng vấn. Mừng quá, qua cuộc phỏng vấn tôi tin chắc rằng mình sẽ được nhận. Làm rồi mới thấy nó không như những gì mình nghĩ, công ty có vài ba người, giám đốc trả lương có 2 triệu đồng/ tháng, đi làm xa hơn 10 km, môi trường quá tẻ nhạt.
Tôi làm cùng phòng với một chị là bồ của giám đốc. Suốt ngày phải nhắm mắt làm ngơ những hành động chướng tai gai mắt khó hiểu ấy. Mặt khác công việc chỉ dùng rất ít đến kiến thức tôi học mà chủ yếu là chân sai vặt, nói dối giúp họ, nhiều hôm làm qua trưa nhịn cả cơm. Đến công ty làm những gì mới không liên quan đến chuyên ngành của tôi, họ cũng chẳng dạy bảo hay hướng dẫn gì, để tôi tự mày mò không hiểu thì hỏi nhưng cũng chỉ được trả lời qua quýt cho xong.
Quá chán nản và thất vọng về môi trường làm việc, tôi quyết định nghỉ sau mấy tháng đi làm, ở nhà ôn thi công chức. Khi đi thi tôi nghĩ mình sẽ đỗ, hy vọng nhiều lắm vì tôi làm bài khá chắc. Bố mẹ có nhờ một số họ hàng xin việc vào nhà nước nhưng tôi nghĩ mình đỗ công chức nên không đi làm. Nào ngờ cứ chờ đợi, ngóng sau hơn nửa năm mới có kết quả. Tôi trượt! Vừa tiếc cơ hội đã qua, vừa trách mình đã không nghe lời bố mẹ bảo có làm được bài cũng không đỗ đâu con ạ.
Tôi là người không may mắn, ngay cả xin đi làm những công việc tạm bợ để sống qua ngày ở Hà Nội cũng không xin được. Tôi đi xin rất nhiều nơi, những công việc trước đây sinh viên tôi đã làm thêm cũng quá khó khăn, nơi thì bảo quá tuổi, nơi thì quá đông người nộp, nơi hẹn khi nào đi làm sẽ gọi mà cũng chẳng thấy đâu. Tôi cứ vật vờ hết về quê lại lên thành phố, ngay cả ở quê tôi, Hải Phòng, tìm một công việc phù hợp cũng là điều không thể trong lúc này. Nhiều người hỏi đã đi làm ở đâu chưa, chồng con gì chưa tôi cứ ậm ừ cho xong.
Giờ đây tôi đã bỏ phí rất nhiều cơ hội, thời gian; thấy quá lãng phí mà không làm gì được. Ngày càng khó xin việc. Tôi đã ở nhà được gần 1 năm rồi. Chán cũng đủ rồi, buồn cũng đủ rồi. Giờ tôi chỉ biết kệ cà chờ đợi xem có cơ quan nào tuyển người thì xin đi làm nhưng cũng khó lắm. 25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa! Đến giờ vẫn chưa mảnh tình nào. Ngày trước tôi thấy thế là bình thường, là vui vẻ; còn giờ đây tôi thấy là không bình thường, sao lại thế được? Chẳng lẽ cứ sống thế này mãi sao! Bao giờ tôi mới có điểm dừng chân cho mình?
Theo VNE
Kẻ lừa đảo bị bắt khi đang "chém gió phần phật" trong quán cà phê Với tài "chém gió" khoe khoang các mối quan hệ, Phạm Văn Hùng ở Bắc Ninh đã lừa đảo hàng loạt người có nhu cầu xin việc cho người thân. Ngày 18-8, Cơ quan CSĐT CAQ Cầu Giấy, Hà Nội cho biết, đơn vị đang hoàn tất hồ sơ khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với Phạm Văn Hùng (SN...