Muốn hủy hôn vì luôn bị bạn gái trút giận vô cớ
Em luôn muốn tôi bên cạnh nhưng khi có chuyện không vui thì chính tôi là người duy nhất cho em trút giận.
Tôi có một người bạn gái đã quen được hơn 3 năm, định sẽ làm đám cưới, đã ra mắt gia đình hai bên rồi nhưng hiện tại thực sự không còn tâm trí nào cưới nữa. Tôi quen em lúc vừa ra trường đi làm, em cao ráo trắng trẻo, học hành đàng hoàng, thực sự lúc đó tôi rất hãnh diện. Bản thân cũng là một người đàn ông bình thường, gia đình cơ bản nên muốn đi làm vài năm rồi cưới vợ sinh con.
Ảnh minh họa
Tôi thấy em là một người có cá tính, tự chủ nhưng lại có một gia đình rất rắc rối. Ba mẹ chia tay từ khi em còn nhỏ, mẹ lại đi lấy chồng khác, coi như em chưa từng tồn tại, em sống chung với cô ruột, vì vậy từ nhỏ thiếu tình thương của cha mẹ. Ngoài ra cô em từng phạm pháp, chị họ em nghiệ.n ma túy. Khi quen được một thời gian em mới kể cho tôi những chuyện đó, nói nếu thương em thật lòng thì chấp nhận, còn không em không miễn cưỡng. Nói thật, lúc đó tôi không hề ghét bỏ mà còn thương em hơn, tự nghĩ sẽ mang đến hạnh phúc cho người con gái này. Vì nghĩ sẽ cưới nhau nên tôi nói thật hoàn cảnh gia đình em cho mẹ, nghĩ cho dù gia đình có phải đối tôi cũng thuyết phục cho bằng được.
Trái lại với suy nghĩ của tôi, mẹ nói gia cảnh em như vậy mà phấn đấu học hành, không bị ảnh hưởng là rất đáng quý. Thực sự nhờ mẹ mà tôi càng mạnh mẽ để yêu em, nhưng mẹ có nói một câu mà đến giờ này làm tôi suy nghĩ, trăn trở nhiều. Mẹ bảo người có hoàn cảnh đau khổ thường tự dưng trong bản tính họ sẽ có sự đau khổ, khát khao yêu thương nhưng ngại chia sẻ, nếu con tin mình chấp nhận được tính đó thì hãy cưới. Mẹ nói hãy quen em ít nhất 5 năm rồi hãy tổ chức hôn lễ. Thực sự lúc đó tôi không để tâm lắm đến lời mẹ nói.
Thời gian quen nhau buồn có vui có nhưng đó không phải là rào cản. Quen hai năm, chính em là người muốn hai đứa sống chung. Tất nhiên tôi rất thích chuyện này và nghĩ việc được gặp em hàng ngày thật vui biết mấy. Đó cũng chính là sự bắt đầu những chuỗi ngày buồn. Em có nhiều cá tính kỳ quái, nắng mưa thất thường, có khi hôm qua vui vẻ, hôm nay về nhà lại lạnh lùng. Tôi hỏi thì em trả lời, có khi lại chả ngó đến tôi, rồi cả tuần lễ như vậy em lại trở lại bình thường. Tôi không biết mình đã làm sai gì, hỏi em chả nói, buồn chuyện gì em xách xe chạy khắp thành phố đến tối mới về nhà. Thỉnh thoảng em khóc lóc vào ban đêm. Rồi khi gặp bác bảo vệ dưới nhà, vui em chào, buồn em chả thèm đáp lại, cãi nhau em la hét ngoài đường làm tôi bẽ mặt nhưng vẫn bỏ qua vì nghĩ em có chuyện buồn.
Nói không ai tin chứ tôi lập ra một biểu đồ xem ngày nào em vui , ngày nào em buồn, khi về nhà mặt em biểu hiện như thế nào. Tôi thấy cứ một tháng em lại bực bội chừng một tuần, tần suất ngày càng nhiều. Có lần hai đứa cãi nhau vì tôi nói có gì thì cứ nói, chứ làm mặt lạnh suốt tôi chịu không nổi. Tôi biết em có nhiều chuyện buồn từ công ty đến gia đình nhưng thực sự đó không phải là lý do để đem tôi ra làm tấm bia đỡ đạn. Tại sao không thể vui vẻ để sống? Lúc ấy em lại hét lên: Không phải ai cũng sống lạc quan được như anh, đừng bắt em thay đổi.
Nhiều khi trong lúc vui vẻ, em hay nói những lúc sắp đến chu kỳ lại thấy bực bội. Còn tôi thấy không chỉ có vậy mà khi công ty cuối tháng làm việc nhiều em cũng cáu, chuyện đồng nghiệp cũng khiến em nổi giận. Tôi quan điểm, có cáu thì cáu với người xa lạ chứ người yêu thì tôi chả cáu vì sợ làm em buồn. Có lần tôi nghiêm túc nói em đi gặp chuyên gia tâm lý, nhiều khi có chuyện không nói được với tôi nhưng lại có thể nói được với chuyên gia. Lúc đầu em đồng ý, sau lại nói hết rồi, không cần đi nữa.
Đến hôm nay là ngày thứ tư em lại không nói chuyện với tôi, thực sự tôi nhớ đến lời mẹ từng nói, rằng tại sao hai vợ chồng sống lâu với nhau thì lại gọi nhau là bạn đời. Vì khi tình yêu dần mất đi, họ vẫn có thể sống chung, ngủ chung, cùng nhau chăm sóc con cái, coi nhau như bạn. Mẹ chỉ mong tôi cưới cô gái đơn giản, nhẹ nhàng, vui vẻ để cùng sống cả đời. Tôi từng hứa sẽ bên em dù em có thế nào đi nữa nhưng giờ thực sự chán. Tôi thấy bản thân đã rất cố gắng để cùng em trải qua nhưng dường như em thì không. Em luôn muốn tôi bên cạnh nhưng khi có chuyện không vui thì chính tôi là người duy nhất cho em trút giận. Ngày xưa khi em tìm đến thì tôi đều an ủi và hy vọng chở che. Khi càng trưởng thành, bản thân mỗi người phải tự biết đứng lên, dù là người yêu hay chồng cũng chỉ là người hỗ trợ.
Tôi biết khi chia tay chắc chắn em sẽ đau khổ, em từng nói tôi giống như hơi thở của em, tôi tin điều đó, nhưng giờ chỉ muốn giải thoát. Khi nghĩ đến những ngày tháng sau này nếu tôi phải đối diện với người vợ đau khổ, cau có thì bao nhiêu yêu thương đều tan biến. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào, nếu tiếp tục thế này chắc bản thân sẽ là người đi khám bác sĩ tâm lý, mà chia tay chắc chắn em sẽ càng khủng hoảng. Mong các bạn tư vấn cho tôi.
Theo VNE