Mừng cưới bạn thân 7 triệu đồng, sáng sớm hôm sau đọc tin nhắn mà tôi tức cái lồng ngực: Tình nghĩa bạn bè cũng chỉ thế thôi
Với nhiều người, 7 triệu đã là một số tiền lớn rồi; bạn tôi còn muốn gì nữa?
Mỹ, bạn thân tôi, là người có cá tính và ăn ngay nói thẳng. Ai phải hiểu cô ấy mới chơi thân được, còn gặp mấy lần đầu thì cứ phải gọi là “ghét cay ghét đắng”. Tôi cũng từng như thế mà. Sau này, tiếp xúc nhiều, tôi nhận ra Mỹ cũng được, không đến nỗi đáng gai mắt lắm.
Mỹ rất sòng phẳng. Chẳng hạn đi uống cà phê, cô ấy trả tiền phần cô ấy, tôi trả tiền ly nước của tôi. Đố mà cô ấy “bao” tôi được một lần. Nếu có cũng là tôi “bao” cô ấy thôi. Hồi trước, Mỹ dẫn bạn trai ra mắt mà tôi còn phải là người trả tiền hộ.
Chủ nhật vừa rồi, tôi đi dự đám cưới của Mỹ. Tôi bỏ phong bì mừng cưới 7 triệu đồng, tương đương với 1 chỉ vàng hiện tại. Lẽ ra tôi nên sắm vàng mừng cưới bạn cho đúng chuẩn vì khi tôi cưới, cô ấy cũng mừng 1 chỉ vàng. Nhưng bận bịu con nhỏ, tôi quên béng mất. Đến khi mặc váy, trang điểm rồi, tôi mới sực nhớ ra thì đã muộn. Lục lọi trong số vàng vợ chồng mình sắm được, toàn là nhẫn 2 chỉ trở lên nên tôi cũng không thể lấy mừng cưới bạn thân được. Thế là tôi bỏ 7 triệu đồng, ghi dòng chữ thật to: “Chúc mừng trăm năm hạnh phúc”.
Mà lễ cưới của Mỹ cũng hoành tráng lắm. Toàn hoa tươi và các món ăn xịn xò. Nghe Mỹ hớn hở khoe phần ăn trị giá 400 nghìn/người, rồi ghế ngồi cả trăm nghìn nữa mà tôi choáng. Chẳng bù trước đây, đám cưới tôi chỉ làm gọn nhẹ, phần ăn còn chưa tới 200 nghìn. Lấy chồng khá giả đúng là sướng quá.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Vậy mà sáng sớm hôm sau, tôi đã thấy mấy tin nhắn dài loằng ngoằng của bạn thân. Mỹ bảo tôi tính toán, hồi trước cô ấy mừng cưới tôi 1 chỉ vàng thì bây giờ, tôi cũng phải mừng lại 1 chỉ chứ, sao lại là 7 triệu đồng. Mỹ còn chụp bảng giá vàng đã lên gần 9 triệu, rồi nói mình bị lỗ. Tôi quá “lời” khi được ăn ngon một bữa, rồi còn lời phần chênh lệch tiền sắm vàng cả triệu bạc.
Tôi đọc mấy tin nhắn ấy mà sửng sốt, hụt hẫng vô cùng. Tay cầm điện thoại mà có cảm giác uất ức, tức cái lồng ngực. Hóa ra, tình bạn của chúng tôi cũng chỉ đến thế mà thôi. Tôi chuyển khoản cho Mỹ 2 triệu nữa, bảo cô ấy tự đi sắm một chỉ vàng hộ tôi, tôi bận quá không đi được. Ngay lập tức, Mỹ gửi lại dòng tin nhắn vỏn vẹn chữ “OK”.
Từ hôm đó đến nay, tôi cứ nghĩ mãi về chuyện của mình với bạn thân. Chẳng lẽ bạn bè là phải sòng phẳng đến tận cùng như vậy sao? Tôi có nên tiếp tục kết thân với Mỹ nữa không?
Bố mẹ chồng để lại cho 8 tỷ, tôi bàn với chồng mua đất, mua vàng nhưng anh giả vờ không nghe thấy, biết sự thật mà tôi ngã quỵ
Tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau một trận lớn, tôi nhận ra cả đời này chồng tôi cũng chẳng làm được tài cán gì.
Sau khi bị phản bội, tôi thề sẽ không lấy chồng nữa vì cho rằng trên đời này đàn ông ai cũng thế cả, không ai tốt đẹp với tôi hết. Cho tới một lần đi làm về bằng xe máy, trên đoạn đường vắng, tôi bị tai nạn. Lúc đó có vài người chạy xe qua nhưng họ chỉ ngoái lại nhìn chứ không dám giúp.
Chỉ có Trường - là chồng hiện tại, dừng lại hỏi han tình hình rồi giúp đỡ và đưa tôi vào bệnh viện. Sau vụ tai nạn đó, tôi đã liên lạc với anh để cảm ơn, dần dần chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn và tình cảm của 2 đứa từ đó cũng nảy nở.
Trong thời gian yêu nhau, tôi thấy anh thường hay giúp đỡ mọi người xung quanh và nhiệt tình với bạn bè. Một người có đức tính tốt như thế đã làm trái tim tôi rung động và từ bỏ ý định ở vậy cả đời.
Thế nhưng sau khi cưới nhau, tôi dần thấy tính cách của chồng thay đổi theo năm tháng. Anh không còn hào phóng, nhiệt tình như ngày còn trẻ nữa. Anh tính toán so đo nhiều hơn, ít giúp đỡ mọi người. Làm gì cũng quy ra tiền, nếu không có tiền sẽ không làm.
Đến cả việc nhà anh cũng không động tay vào giúp tôi, tiền anh làm ra được bao nhiêu cũng để chi tiêu cho bản thân, không đưa cho vợ đồng nào. Đã vậy tính cách của anh cũng trở nên nóng nảy, mỗi lần có chuyện gì là anh không bình tĩnh được, sẵn sàng mắng vợ con một cách vô cớ như thể trút hết tức giận trong lòng mới chịu được.
Trái ngược với chồng tôi, bố mẹ chồng thì lại quá tốt. Từ ngày tôi về làm dâu, ông bà thương yêu chiều chuộng tôi như con gái. Biết được con trai có nhiều tật xấu, bố mẹ chồng sợ tôi bỏ rơi con của ông bà nên luôn ra sức bao bọc và bảo vệ tôi. Tiền ăn uống và điện nước của gia đình tôi đều được bố mẹ lo mỗi tháng. Tháng nào mẹ cũng đưa thêm cho tôi 10 triệu để đóng học cho các con. Ông bà chưa bao giờ nặng lời với tôi, mỗi lần tôi bị chồng mắng họ đều đứng ra bênh vực bảo vệ con dâu. Nhờ vào sự che chở của bố mẹ chồng mà cuộc hôn nhân của chúng tôi mới bền vững tới ngày hôm nay.
Ảnh minh họa
Bố chồng tôi qua đời 2 năm trước, mẹ chồng mất tháng 7 vừa rồi vì bệnh nặng. Sau khi ông bà mất thì ngôi nhà thuộc về chúng tôi, chị gái chồng có điều kiện nên không tranh chấp với các em làm gì. Trước lúc mất, mẹ chồng để lại cho mỗi con 5 tỷ, đó là tài sản mà ông bà tích lũy cả đời. Thế nhưng chị gái chồng chỉ lấy 2 tỷ, còn 3 tỷ chị để lại cho vợ chồng tôi vì đã có công phụng dưỡng bố mẹ khi về già.
Vậy là tổng tài sản thừa kế mà chúng tôi có là 8 tỷ. Có số tiền lớn như vậy, tôi khuyên chồng mua hết đất để tích lũy và cho con cái khi chúng lập gia đình. Nghe tôi nói vậy chồng liền gật đầu tán thành, tôi vì tin tưởng nên đã giao cho anh cầm hết tiền để đi tìm đất, nhưng sau đó cả tháng trời tôi không thấy anh nhắc gì về chuyện mua bán nữa.
Tôi lo lắng hỏi thăm thì anh bảo có vài mảnh đất đang tìm cách ép chủ đất giảm giá, đợi thêm một thời gian nữa cũng chưa muộn. Nghe chồng nói có lý nên tôi tiếp tục tin tưởng anh.
Trong thời gian đợi giá đất giảm, tôi lo sợ anh giữ tiền sẽ mai một hết. Thấy giá vàng tăng mỗi ngày nên tôi khuyên chồng đưa vợ tiền để mua vàng, khi nào chốt được giá đất thì bán vàng sẽ có chút lời. Thế nhưng, nghe tôi nói vậy chồng lại quay đi như thể không nghe thấy gì, thậm chí anh còn không đáp lại lời vợ. Thái độ khác lạ của chồng khiến tôi dấy lên mối nghi ngờ, không biết anh đã làm gì với số tiền ấy?
Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng anh cũng chịu nói ra sự thật. Anh thú nhận với tôi là đã dùng hết 8 tỷ để đầu tư kinh doanh trên mạng nhưng bị thua lỗ hết rồi. Ban đầu nghe chồng nói tôi còn không tin nhưng khi kiểm tra tài khoản của anh trống rỗng thì tôi tái mặt, ngã quỵ xuống đất.
Tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau một trận lớn, tôi nhận ra cả đời này chồng tôi cũng chẳng làm được tài cán gì. Trước đây còn có bố mẹ để dựa vào nhưng giờ ông bà không còn nữa, không biết chồng tôi làm gì để nuôi con đây?
Tôi tức giận nên đã đưa con về nhà ngoại ở liền 7 ngày và viết đơn ly hôn. Bởi tôi không muốn lãng phí cuộc đời với người chồng vô dụng nữa. Đến ngày thứ 8, chị chồng biết chuyện nên đã gọi điện qua khuyên bảo tôi: "Chồng em đã rất hối hận vì những chuyện đã làm, cả tuần nay nhịn ăn nhịn uống, nếu em không về, nó ốm ra đấy rồi lại tốn tiền chữa trị còn khổ hơn. Thôi cứ về cơm nước cho chồng, đợi khi khỏe lại rồi tính chuyện ly hôn vẫn chưa muộn".
Tôi không muốn bị mang tiếng xấu nên đành phải quay về chăm sóc chồng. Những ngày qua, anh hiền lành và ăn nói rất tử tế, anh cũng xin lỗi tôi về những chuyện đã qua và mong tôi tha thứ, cho anh cơ hội để sửa sai. Lời anh nói khiến tôi mềm lòng, theo mọi người tôi có nên cho anh một cơ hội không?
Tôi nai lưng kiếm tiền, còn vợ chỉ chăm chăm bòn rút cho nhà ngoại Sống với nhau 7 năm, tôi chưa bao giờ thấy vợ chi một đồng tiền lương mà chỉ tìm cách bòn rút tiền mồ hôi nước mắt của chồng cho nhà ngoại. Nói chuyện này ra, chắc tôi sẽ bị nhiều người bảo rằng làm chồng mà tính toán thiệt hơn với cả vợ mình. Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn...