Một cách dạy sử thú vị
Môn lịch sử báo chí VN là môn “khó nuốt”, theo như cô Đoàn Hữu Hoàng Khuyên – giảng viên môn này của Trường đại học KHXH & NV (ĐHQG TP.HCM) – nhận định. Bởi nó tương tự môn lịch sử thời còn là học sinh phổ thông, có nhiều sự kiện, ngày tháng năm, cột mốc lịch sử… rất khó nhớ.
Tuy nhiên xuyên suốt môn học, mọi chuyện dường như khác đi khi tất cả sinh viên chúng tôi đều cảm thấy môn học này vô cùng thú vị.
Do biết cách làm mới bài giảng, cô Khuyên đã lồng ghép các trò chơi, các cuộc thi vào đó nên môn lịch sử báo chí VN trở nên sinh động hẳn lên. Cụ thể, cô quy định môn học này sẽ có bốn bài kiểm tra cộng lại lấy điểm cuối kỳ bằng các hình thức: thi trắc nghiệm, giải ô chữ, làm bài tập nhóm (có thuyết trình). Điểm thi giữa kỳ sẽ là điểm viết bài tự luận sau khi xem một đoạn phim về lịch sử báo chí VN.
Việc làm bài tập bằng hình thức chơi trò ô chữ thật bất ngờ và thú vị đối với sinh viên chúng tôi. Thật ra trò chơi nay không có gì xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi được áp dụng vào môn học. Cô kiểm tra kiến thức chúng tôi bằng các câu hỏi về nhân vật, sự kiện, tên các tờ báo, cũng như các sắc luật báo chí… Dưới bài ô chữ có phần viết tự luận về từ khóa đã tìm được trong ô chữ.
Ở phần thi trắc nghiệm, cô kiểm tra kiến thức chúng tôi vẫn như phần ô chữ, nhưng đặc biệt nghiêng về ngày tháng năm để chúng tôi không quên các chi tiết “rối rắm” này. Phần xem clip viết bài tiểu luận, chúng tôi được cô cho xem đoạn phim về lịch sử báo chí VN rất ý nghĩa như: Bác Hồ đọc bản Tuyên ngôn độc lập tại quảng trường Ba Đình đánh dấu sự kiện ra đời của báo phát thanh; Các phóng viên/ chiến sĩ nước ta tác nghiệp tại chiến trường; Sự kiện truyền thông sau ngày giải phóng 30-4-1975… Sau đó sinh viên chọn ra một đề tài mình yêu thích và viết bài tự luận.
Ở bài tập nhóm, điều thú vị là ngoài việc tạo thói quen làm việc cùng nhau, chúng tôi đươc trao đổi, chia sẻ kiến thức về lịch sử báo chí VN, cũng như lĩnh hội kiến thức ở các nhóm khác thông qua sự thuyết trình sinh động.
Video đang HOT
Ngoài ra trong suốt môn học, cô Khuyên còn đưa ra các trò chơi kiểu “Hành trình văn hóa”, “Kim tự tháp”, “Chiếc nón kỳ diệu” từng phát sóng trên các kênh truyền hình trong nước để kiểm tra kiến thức lịch sử báo chí VN của mỗi đội. Nhóm nào thắng sẽ được nhận một phần thưởng nho nhỏ. Cô còn giới thiệu chúng tôi các bảo tàng lịch sử có liên quan đến báo chí để chúng tôi có dịp vào đó tham khảo thêm.
Theo tôi, các giáo viên dạy môn lịch sử ở cấp phổ thông cũng nên áp dụng phương pháp này nhằm tạo sự thú vị, sinh động cho bài giảng của mình. Qua đó, học sinh sẽ dễ tiếp thu bài hơn, hiểu sâu, nhớ lâu và không cảm thấy “ám ảnh” mỗi khi học môn lịch sử. Để cho môn lịch sử trở nên nhẹ nhàng, học sinh yêu thích thì giáo viên cần phải linh động thay đổi cách giảng dạy sao cho phù hợp, luôn làm mới bài giảng của mình (trong khuôn khổ cho phép) để lôi cuốn học sinh.
Hãy để giáo viên sáng tạo
Trường cháu tôi tổ chức dạy học tiếng Anh với người nước ngoài giá 80.000 đồng/tháng/học sinh. Đây là mức giá khá hợp lý nên phụ huynh đều đăng ký cho con em theo học. Nhưng chau lai cho biêt những tiết học đó thật ra chỉ dành cho một số ít học sinh lớp có vốn tiếng Anh sẵn hoặc những em ham học vì hai lý do: ngôn ngữ thầy nói phần lớn là chuyên ngành, nâng cao và những tiết học đó rất chán.
Lý do thứ nhất tôi có thể tạm thông cảm nhưng còn lý do thứ hai thì tôi cảm thấy rất khó hiểu vì thương hoc tro rât thích học với người nước ngoài. Cháu tôi bảo chan vì những thầy cháu đã học luôn bám chặt vào sách giáo khoa, tức là chỉ chăm chăm vào những câu ngữ pháp nhàm chán mà các em đã được học thường ngày, hoàn toàn không có một sự đổi mới hay sáng tạo. Lâu lâu lại có một tiết cho các em chơi trò chơi, nhưng cũng chẳng được hào hứng cho lắm khi chỉ là trò khoanh chữ, tìm từ… để rồi cuối cùng cũng quay lại sách giáo khoa!
Vậy có gì khác giữa một tiết dạy của người Việt với người bản xứ? Giờ học lẽ ra phải hào hứng đã biến thành một tiết dạy tẻ nhạt bình thường, và đây là lúc các em “được” nói chuyện, nghỉ xả hơi vô ích.
Thế rồi qua học kỳ II, lớp cháu tôi được phân công một thầy dạy tiêng Anh khác. Ngay từ buổi đầu cháu đã thích vì sự hào hứng và nhiệt tình lẫn những kiến thức thầy mang lại. Thầy hoàn toàn không đụng vào sách giáo khoa, mà nói cho các em về quê hương thầy ở, những việc thầy đang làm… rồi đến những kỹ năng sống theo chủ đề sách các em đang học. Tiết học hôm đó các em đã thật sự rất “kết” thầy. Cuối giờ,thầy hứa sẽ mang vài video về nàng tiên cá bằng tiếng Anh cho các em vào tiết sau.
Nhưng, thầy đã không giữ được lời hứa. Thầy bảo cha mẹ các em kiến nghị không cho xem video nữa, mà phải học trên sách giáo khoa, dựa vào sách giáo khoa! Tiết học hôm sau và những hôm sau nữa, thầy và trò lớp cháu tôi đều phải học theo sách giáo khoa, nham chan, đơn điêu.
Nhưng tiết học tiếng Anh với người nước ngoài la luc học sinh có thể tự do nói những gì mình muốn để thực hành và phát triển kỹ năng tiếng Anh cũng như kiến thức xã hội, chứ không phải là tiết dạy khô khan. Thế nhưng khi thầy mang luồng gió mới đến cho các em học sinh, cho nền giáo dục bằng những phương pháp dạy hay của mình thì đã bị dập tắt ngay. Thế mới thấy vì sao học sinh nước ta luôn bị chê “chỉ giỏi lý thuyết”, không phải tại các em ma do chúng ta ngại đổi mới.
Theo Tuoitre
Môn lịch sử lớp 4 - học cũng không vô!
Con tôi học lớp 4, chỉ là học sinh tiểu học nhưng lượng ghi nhớ bài học bắt đầu từ thời Hùng Vương - An Dương Vương đến buổi đầu thời Nguyễn.
Một chuỗi sự kiện lịch sử với vô số nhân vật, vô số trận đánh đuổi quân xâm lược, các cuộc khởi nghĩa, dẹp loạn rồi xây dựng thống nhất đất nước..., kết thúc cuốn sách giáo khoa lịch sử lớp 4 là: "Năm 1802, Nguyễn Ánh lật đổ triều Tây Sơn, lập nên triều Nguyễn. Các vua nhà Nguyễn dùng mọi biện pháp thâu tóm quyền hành vào tay mình".
Như một cuốn VN sử lược và bọn trẻ con mới 10 tuổi phải làm quen môn sử bằng cách... học thuộc lòng. Mỗi lần dò bài cho con, tôi thường trộm nghĩ "nhớ chết liền"! Vì thế khi kết quả kiểm tra học kỳ vừa qua điểm môn lịch sử của con không cao tôi cũng chẳng buồn trách gì con cả.
Ở tuổi này chỉ có truyện cổ tích, truyền thuyết, ngụ ngôn là hấp dẫn nhưng bé buộc phải hoàn thành bài tập như thế này: "Em hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày sơ lược tiến trình phát triển của lịch sử nước ta từ thời Hùng Vương đến thời Nguyễn: Lần lượt trải qua các thời kỳ nào? Những sự kiện chính của mỗi thời kỳ là gì?". Tội nghiệp bé quá!
Ảnh minh họa
Khỏi phải nói thầy cô giáo đã vất vả như thế nào để học trò mình yêu sử. Dạy con trẻ về lịch sử cha ông để thấm nhuần tinh thần dân tộc, để thêm yêu quê hương đất nước mình. Nhưng cách học nhồi nhét chỉ thêm khổ bọn trẻ. Ở nước ngoài cách người ta đưa lịch sử vào trường học rất nhẹ nhàng. Các bé được hóa trang vào vai những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, các bé được diễn kịch và mỗi bé đọc thuộc lòng một câu ngắn trong bản tuyên ngôn độc lập. Cứ thế cả lớp sẽ nhớ bản tuyên ngôn độc lập một cách rất ấn tượng và sâu sắc lẫn tự hào. Sự vui thích làm các bé nhớ và yêu lịch sử nước nhà rồi dần dần lớn lên các bé sẽ có sách vở đầy đủ để có thể tự tìm hiểu thêm hay đi sâu vào nghiên cứu.
Một lần tôi cùng lớp con đi tham quan đền Hùng và bảo tàng lịch sử, các bé cũng mang theo bút vở để ghi chép. Nhưng thay vì đi mỗi một nhóm nhỏ để các bé nhìn hiện vật, nghe giải thích và đặt câu hỏi liên quan thì nhà trường cho ba lớp hội tụ làm một. Trẻ con xếp hàng chật cứng trong một không gian hẹp, đi theo hàng, xem lướt nhanh... Nếu mấy bạn ở xa có câu hỏi cũng không ai trả lời mà ở gần thì trả lời xong cũng không hiểu! Tóm lại là không gặt hái được chút kiến thức lịch sử gì, chỉ làm ba mẹ tốn tiền xe...
Cuối cùng sau khi dò bài lược đi lược lại cả chục vòng, vậy mà con vẫn than: "Con học mà không nhớ được bao nhiêu... vì nhiều trận đánh, nhiều nhân vật, nhiều người cai trị quá khiến con lẫn lộn lung tung... Lúc cô dạy thì con hiểu, sau đó thì... quên. Con sợ thi môn lịch sử lắm vì bài thì dài và nhiều quá nhớ không hết, lỡ thi đạt điểm không cao con sẽ làm cô và mẹ buồn".
Mới làm quen đã sợ rồi, vậy học làm sao vô!
Theo Tuoitre
Đừng biến môn sử thành một thứ khổ sai Tuổi Trẻ nhận được bức thư của một bạn đọc ở TP Huế bày tỏ sự bức xúc trước đề thi học kỳ I năm học 2013-2014 môn lịch sử lớp 8. Trong thư, ngoài việc nêu ra những bất hợp lý của đề thi, bạn đọc "chất vấn" đích danh nhà sử học Dương Trung Quốc. Ngay sau khi nhận được bức...