Món quà kỷ niệm 10 năm ngày cưới của vợ khiến tôi chết lặng
Vào hôm kỷ niệm 10 năm ngày cưới, vợ ngồi đợi tôi với hộp quà bên cạnh. Tôi hân hoan bóc từng lớp giấy, nhưng đập vào mắt tôi chính là…
Tôi và vợ cưới nhau đã 10 năm. Trong khoảng thời gian không ngắn cũng không dài ấy, tôi tự thấy mình là người đàn ông may mắn. Dù chúng tôi không bắt đầu từ tình yêu mà do người quen giới thiệu, mai mối.
Khi ấy, tôi vừa bước ra khỏi cuộc tình đau khổ, nuối tiếc. Người con gái tôi yêu vì sự sắp đặt của gia đình đã bỏ tôi để cưới người đàn ông lớn tuổi và giàu có.
Tôi không thể quên cô ấy nên khó mở lòng với bất cứ cô gái nào khác. Mẹ tôi lo lắng, nhờ người mai mối. Thời điểm ấy, tôi nghĩ rất tiêu cực rằng, nếu không phải là người tôi yêu thì lấy ai cũng vậy. Tôi đồng ý cưới vợ cho bố mẹ vui lòng.
Vợ tôi là con nhà gia giáo, không xinh đẹp nhưng đảm đang, tốt tính. Suốt 10 năm làm dâu, cô ấy chưa từng xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào với gia đình chồng. Với chồng con, cô ấy là người vợ, người mẹ tuyệt vời.
Dù hôn nhân không bắt đầu từ tình yêu, mỗi khi nhìn lại hành trình chúng tôi bên nhau, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn số phận đã sắp đặt. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm người chồng, người cha tốt, cùng vợ chung tay xây dựng, vun đắp gia đình.
Tôi hí hửng mở quà, không nghĩ giông bão đang đợi mình phía trước (Ảnh minh họa: Pinterest).
Video đang HOT
Một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ nhưng giọng rất quen. Người cũ gọi điện cho tôi, mong tôi cho cô ấy một cuộc hẹn. Cô ấy có nhiều chuyện muốn nói.
10 năm, mối tình cũ dù đậm sâu cũng dần phai mờ theo năm tháng. Nhiều năm không gặp, giữa tôi và cô ấy bây giờ còn có chuyện gì để nói? Nhưng người cũ liên tục nhắn tin, nói sắp đi xa, muốn gặp tôi một lần.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê quen thuộc, nơi nhiều năm trước chúng tôi hay hẹn hò. Cô ấy trông khác nhiều, tiều tụy và trầm buồn, không còn vẻ xinh đẹp, sôi nổi như xưa.
Cô ấy tâm sự chuyện gia đình, cho biết mình đang mắc căn bệnh nan y. Chồng cô ấy ngoại tình, mặc kệ vợ bên bờ sống chết. Quá chán nản và tuyệt vọng, cô ấy quyết định ly hôn. Toàn bộ tài sản được chia sau ly hôn, cô ấy dành để chữa bệnh.
Cô ấy nhìn tôi, giọng buồn rười rượi: “Em đã sai khi rời xa anh. Ở tuổi này, người ta viên mãn mọi bề, em đối diện với bệnh tật, không hạnh phúc, không gia đình. Thật đáng đời, phải không?”.
Tôi nhìn cô ấy, không biết nói gì. Nhưng cuộc gặp ấy đã đeo bám tâm trí tôi suốt những ngày sau đó. Đôi lúc không kìm được, tôi nhắn tin động viên. Những tin nhắn qua lại, kỷ niệm cũ chợt ùa về. Tình cảm tưởng đã ngủ yên bỗng từ từ sống dậy.
Nghĩ đến cảnh người cũ một mình đối diện với bệnh tật, không ai bên cạnh, tôi thấy đau lòng. Vậy nên khi cô ấy nhờ đưa đi khám, đi bệnh viện, tôi không từ chối.
Cuối cùng, chuyện không nên đến cũng đã đến. Đàn ông rất dễ yếu lòng khi nhìn đàn bà yếu đuối. Tôi đã làm chuyện có lỗi với vợ tôi. Nhưng thời điểm đó, tôi như gã say, không ý thức điều mình làm nghiêm trọng như thế nào.
Tôi giảm nhẹ tội lỗi của mình bằng cách quan tâm gia đình nhiều hơn, chia sẻ việc nhà với vợ nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần tôi không lơ là, có trách nhiệm với gia đình, vợ con và chuyện kia trong vòng bí mật thì sẽ không sao.
Vào hôm kỷ niệm 10 năm ngày cưới, thật không may người cũ nhập viện. Tôi nhận được cuộc gọi khi vợ vừa dọn mâm cơm ra bàn. Tôi bảo có việc quan trọng cần ra ngoài, dặn vợ ăn cơm trước.
Lúc tôi trở về, con đã ngủ. Vợ ngồi ở bàn ăn, bên mâm cơm nguội lạnh. Cô ấy cầm hộp quà đặt sẵn trên bàn đưa cho tôi, bảo đó là quà cô ấy tặng tôi nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới.
Khi cầm hộp quà vợ đưa, cảm giác tội lỗi trong tôi bỗng trào dâng. Hôm nay, tôi còn mải lo cho người cũ, không chuẩn bị quà để tặng vợ mình.
Tôi hân hoan bóc từng lớp giấy, khi mở hộp ra, đập vào mắt tôi là lá đơn ly hôn. Tôi lặng người nhìn vợ. Cô ấy ngược lại, hình như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, mỉm cười nhìn tôi.
“Kết thúc một cuộc hôn nhân ở con số 10 là tròn trĩnh phải không anh? Phản bội là phản bội, em không có nhu cầu nghe anh giải thích hay thanh minh gì cả”, vợ nói xong, quay lưng bước về phòng không để tôi kịp nói bất kỳ lời nào.
Dù đã có những lúc áy náy, lo sợ, tôi chưa nghĩ đến tình cảnh này. Điều đó khiến tôi bất ngờ, không biết phản ứng ra sao.
Những bước chân của vợ khuất dần sau cánh cửa. Những bước chân mạnh mẽ như dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời tôi, bỏ tôi đứng đó với cõi lòng trống rỗng.
Chụp ảnh kỉ niệm 10 năm ngày cưới, tôi ngượng mặt với câu nói của chồng
Tôi thay váy cưới bước ra, mọi người đều trầm trồ khen xinh đẹp. Chỉ có chồng tôi là có thái độ khác.
Sống với nhau 10 năm nay, tôi phần nào hiểu được bản tính của chồng mình. Anh ấy ít khi khen vợ mà lúc nào cũng tỏ ra mình tài giỏi, đẹp trai và có vị thế cao hơn vợ. Nếu như có ai khen tôi xinh, ăn nói dễ nghe, anh ấy sẽ châm chọc vài câu. Tôi cũng không hiểu nổi chồng mình, lẽ ra khi người khác khen vợ mình, anh phải thấy vui vẻ chứ? Đằng này, anh lại cáu kỉnh và khó chịu.
Bù lại, chồng tôi rõ ràng chuyện tiền nong, đối xử với bố mẹ tôi cũng tốt. Tháng nào anh cũng chủ động biếu bố mẹ vợ tiền tiêu vặt, cho các cháu bên vợ tiền mua sữa, mua bánh. Sự phóng khoáng của anh ấy khiến cả nhà tôi, ai cũng khen ngợi và trân quý. Thôi thì được cái này mất cái kia, ít ra chồng tôi vẫn còn tốt hơn so với nhiều người đàn ông khác ngoài xã hội.
Hôm qua là kỉ niệm 10 năm ngày cưới của chúng tôi. Vợ chồng tôi đã lên kế hoạch sẽ đi chụp ảnh cưới. Tôi cũng lên mạng tìm hiểu và chọn được 1 địa điểm chụp ảnh rất đẹp, được đánh giá tốt.
Khi đến nơi, tôi được nhân viên trang điểm và lựa chọn váy cưới. Lúc mặc váy cưới bước ra, ai cũng trầm trồ khen tôi xinh đẹp, trẻ trung hơn tuổi thật của mình. Nhưng chồng tôi đứng cạnh đó lại tỏ ra không mấy vui vẻ trước những lời khen dành cho vợ mình. Anh ấy đáp một câu mà tôi sượng mặt: "Chỉ ở nhà lấy tiền chồng xài, sung sướng quá nên mới trẻ trung như vậy đấy, chứ cứ ra đường làm bục mặt như người khác thì đâu ra trẻ đẹp". Nhân viên trong studio ngỡ ngàng, họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Tôi không ngờ chồng lại hạ bệ danh dự của vợ một cách phũ phàng, cạn tình đến thế.
Vì không muốn gây khó dễ cho studio nên tôi cố gượng cười để chụp cho xong. Khi ra về, tôi hỏi tại sao chồng lại nói mình như vậy trước mặt đông người? Dù ở nhà nhưng tôi vẫn bán hàng online, vẫn kiếm ra thu nhập chứ không phải kiểu phụ nữ ăn bám, tới tháng nhận lương chồng. Anh ấy bình thản nói do không thích ai khen tôi nên mới nói thế cho họ im miệng.
Đến nước này thì tôi không còn biết phải nói chồng như thế nào nữa? Sao anh ấy lại coi thường vợ thậm tệ đến vậy chứ? Tôi phải làm sao thì chồng mới biết tôn trọng vợ đây?
Sau một thời gian bố mẹ ly hôn, các con không muốn về nhà nội Càng lớn, 2 con gái của chị sẽ càng không muốn về bên nội vì các con không có nhiều điều quan tâm chung, không có người chơi và không cảm nhận được hơi ấm tình thân. Ảnh minh họa Điều may mắn nhất khi trở thành mẹ đơn thân của chị là cả 2 cô con gái đã trưởng thành. Hai đứa...