Mỗi lần nghe thấy giọng bố chồng là tôi biết ngay tâm trạng của ông đang bất ổn
Đến khổ, con trai đi làm cả tuần mới về nhà nghỉ ngơi được 2 ngày mà bố đã đuổi.
Bố chồng tôi từng là trụ cột kinh tế của cả nhà. Ông to cao khỏe mạnh và chịu khó, không ngại bất cứ việc gì từ phụ hồ, thợ xây, thợ đào giếng, rồi đi làm công nhân xưởng gỗ cho tới năm 60 tuổi mới nghỉ ngơi, trông coi nhà cửa. Thế nhưng 4 năm trước, ông bị 1 trận tai biến sau đó trở nên đãng trí, hay nhầm lẫn và rất khó tính.
Càng ngày bố chồng càng khó tính khiến tôi rất mệt mỏi và ức chế. Ông quên hết mọi thứ từ việc vừa ăn cơm xong cho tới chìa khóa bỏ trong túi quần vẫn đi tìm. Hôm nay, ông lại quên mất việc đã uống thuốc, cái việc lặp đi lặp lại mỗi ngày nhưng ông vẫn không thể nhớ.
Thấy tôi, ông cất tiếng hỏi: “Mẹ mày đi chợ về chưa?”. Lòng tôi chùng xuống vì biết ông đang hỏi về mẹ chồng tôi, bà mất cách đây 2 năm rồi nhưng ngày nào ông cũng hỏi như thể bà chỉ ra ngoài 1 lúc thôi vậy.
Nếu tôi trả lời thật là mẹ mất rồi thì ông sẽ mắng tôi gở mồm gở miệng, thế nên tôi mỉm cười nói dối rằng: “Chắc tí nữa mẹ mới về bố ạ”. Nghe thế, ông liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng giãn ra.
Chồng tôi đi làm cuối tuần mới về, mỗi lần về anh đều cố gắng kiên nhẫn với bố. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Buổi trưa, bữa cơm đã chuẩn bị xong nhưng ông lại đứng ngơ ngác ngoài cửa, tay cầm cái mũ cối cũ, ngỡ rằng mình cần phải đi đâu đó. “Bố ơi, bố định đi đâu thế, cơm chín rồi kìa”, tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Ờ, bố phải đi tí…”, rồi ông lẩm bẩm, “nhưng mà… đi đâu nhỉ”. Rõ ràng ông không nhớ nổi mình định làm gì. Sau đó ông lại nhìn lại mình rồi tức giận quát lớn: “Tại sao tao cứ phải mặc cái bộ quần áo cũ kĩ này nhỉ, thế này sao đi được”.
Chuyện này xảy ra nhiều lần nên tôi không ngạc nhiên nữa, bộ đồ ông đang mặc không hề cũ, tôi vừa mua tháng trước, và trong tủ của ông cũng nhiều quần áo mới, song lúc nào ông cũng tưởng mình đang mặc quần áo cũ, đòi thay đồ mới để đi đâu đó nhưng cứ ra đến cổng là lại quay về.
Chồng tôi đi làm cuối tuần mới về, mỗi lần về anh đều cố gắng kiên nhẫn với bố dù tính khí ông thất thường. Chiều thứ 6 chồng tôi về thì ông đon đả gọi: “Thằng Chành về rồi đấy à? Thằng Chành của bố lớn quá rồi nhỉ, ra dáng thanh niên lắm”. Chành là tên ở nhà của chồng tôi lúc bé. Giờ anh gần 40 tuổi rồi mà bố chồng tôi vẫn nghĩ anh mới đôi mươi. Đấy là lúc anh mới về, còn anh ở nhà 1 ngày rồi thì ông lại quát: “Sao mày vẫn chưa đi làm? Lớn đầu rồi mà cứ nằm nhà ăn bám thế này à?”. Đến khổ, con trai đi làm cả tuần mới về nhà nghỉ ngơi được 2 ngày mà bố đã đuổi, nhưng vì biết bố bị bệnh nên chồng tôi vẫn trả lời: “Chiều nay con đi làm, giờ con đi làm công ty to rồi, lương tháng hơn 30 triệu, bố không phải lo nữa”.
Mấy hôm nay bố chồng ốm. Có lúc tỉnh táo, ông đề nghị tôi đưa ông vào viện dưỡng lão để đỡ gây phiền phức cho cả nhà. Nhưng chồng tôi thương bố, anh không đồng ý đưa ông đi. Tôi cũng thương ông, song sống với 1 người thất thường như thế rất mệt mỏi. Tôi không biết nên thuyết phục chồng đưa bố đi viện dưỡng lão hay thuê người về chăm sóc ông đây?
Từ ngày chồng đưa cô gái giúp việc trẻ đẹp về nhà, đêm nào tôi cũng ngủ một mạch đến sáng để rồi một đêm khi bị đánh thức, tôi thấy chồng nằm gục bên cạnh
Sau khi sinh tôi bị biến chứng dẫn đến tai bị điếc chẳng thể nghe được thấy ai nói nữa, khiến tâm trạng tôi rơi vào khủng hoảng.
Sau khi sinh đứa con thứ hai tôi tự nhiên bị ù tai không thể nghe thấy mọi thứ xung quanh. Lúc đầu chủ quan nên không đi khám, càng về sau triệu chứng càng nặng và rồi tôi bị điếc.
Từ một người năng động xinh đẹp kiếm tiền giỏi tôi trở thành người vợ ăn bám chồng, dù có tai nghe trợ thính nhưng tôi không còn đủ tự tin để đi làm và gặp gỡ mọi người nữa. Tôi sống khép kín và chẳng giao tiếp với ai ngoài hai đứa con cùng với chồng.
Tôi chán ghét chính bản thân mình, mỗi ngày chồng đi làm tôi luôn chỉ biết ôm con, khi thì khóc than cho số phận hẩm hiu của mình, lúc thì cười cay đắng như người điên. Nhiều lúc tôi nghĩ mình chắc đang bị mắc chứng bệnh thần kinh nào đó thì đúng hơn.
Tôi luôn tự đày đọa bản thân mình nhưng vẫn biết chăm sóc con và làm việc nhà. Thế nhưng một hôm chồng đưa một cô gái giúp việc về nhà, chỉ nhìn vẻ xinh đẹp của cô ta thôi tôi đã chán ghét. Anh nói là muốn có người giúp đỡ tôi cho bớt vất vả và làm bạn tâm sự với vợ mỗi ngày cho vui vẻ.
Thế nhưng một hôm chồng đưa một cô giúp việc về nhà, chỉ nhìn vẻ xinh đẹp của cô ta thôi tôi đã chán ghét. (Ảnh minh họa)
Tôi ra sức từ chối nhưng chồng bảo cứ để cô ấy làm việc một tháng xem thế nào nếu hai chị em hợp thì tiếp tục không thì thôi. Thấy chồng nói vậy tôi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Cô giúp việc này rất nhanh nhẹn, việc gì cũng biết làm và rất khéo dỗ con tôi ngủ. Từ khi có cô ấy tôi được ngủ những giấc ngon lành. Cô ấy ngủ cùng mẹ con tôi, còn chồng tôi thì ngủ luôn trên chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc của anh. Ban ngày tôi chỉ việc chơi với các con còn những việc khác cô ấy đều giành làm hết.
Thấy cô ấy rất quan tâm chăm sóc cho các con khiến tôi dần cởi mở lòng với người giúp việc hơn. Lâu dần cô ấy là người bạn để tôi trút những tâm sự. Lúc đầu tôi còn nghi ngờ chồng có tình ý gì với giúp việc nhưng rồi thấy giữa hai người rất minh bạch khiến tôi yên tâm.
Đêm nào cũng được ngủ đủ giấc khiến sức khỏe và tinh thần của tôi phục hồi rất nhanh. Dù vẫn phải dùng tai nghe trợ thính nhưng những lời động viên hữu ích của cô ấy khiến lòng tôi bình an hơn. Không còn có cảm giác sống mặc cảm hay xa lánh mọi người nữa.
Cho đến một đêm tôi đang ngủ say thì bị cô giúp việc đánh thức. Cô ấy bảo vừa nghe thấy tiếng chồng tôi kêu và kéo tôi sang phòng làm việc. Khi chúng tôi tới nơi thì thấy chồng tôi đã ngất lịm và gục đầu trên bàn. Tôi sợ hãi hoảng hốt cứ hét tên anh còn cô giúp việc thì vội vã kiểm tra nhịp tim, mạch đập của chồng. Cô ấy bảo tôi bình tĩnh gọi cấp cứu còn cô ấy thì đã kéo được chồng tôi xuống nền nhà rồi hô hấp nhân tạo và ép tim ngoài lồng ngực cho anh.
Còn tôi lại là gánh nợ cho chồng, tôi đúng là người vợ vô dụng đúng không mọi người? (Ảnh minh họa)
Sau khi đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ bảo chồng tôi làm việc quá căng thẳng, lại có tiền sử bệnh tim mạch mà không biết giữ sức khỏe nên bị tai biến.
Sáng hôm sau chồng tôi tỉnh, lúc này tôi mới bớt lo lắng và có thời gian xem xét lại mọi chuyện. Nhưng chưa kịp nói ra nghi ngờ của mình thì cô giúp việc đã kéo tay tôi và kể lại: "Em từng học ngành tâm lý nhưng đi làm lại trái nghề, tháng trước đến xin việc ở công ty điện tử nơi anh ấy làm. Chồng chị xem hồ sơ của em xong thì đề nghị em đến nhà giúp chị ổn định lại tâm lý sau sinh trong 1-2 tháng. Chồng chị sẽ trả gấp đôi lương cho em và nhận em vào làm nhân viên chính thức ở công ty luôn. Mấy hôm trước em nghe anh ấy nói là muốn kiếm nhiều tiền chữa cái tai cho chị nên anh ấy cố gắng thức đêm để làm việc. Thật không ngờ hậu quả để lại nghiêm trọng như thế. Chị thật hạnh phúc có người chồng hết mình vì vợ con".
Nghe những lời cô giúp việc nói tôi cảm động vô cùng, chồng tôi đúng là một người đàn ông tuyệt vời, còn tôi lại là gánh nợ cho chồng, tôi đúng là người vợ vô dụng đúng không mọi người?
Nhìn chồng thức cả đêm ôm con mà tâm trạng tôi không sao vui nổi Chồng cũng không còn muốn nằm cạnh tôi mà thường để con ở giữa, 2 vợ chồng 2 bên. Tôi cảm thấy dường như mình đang có dấu hiệu trầm cảm nhẹ. Bởi vì tôi mới sinh con được 1 tháng mà lúc nào cũng buồn bã. Tôi rất yêu con, đó là đứa con đầu lòng của 2 vợ chồng tôi. Tôi...