Mỗi lần cãi nhau là bạn trai lại đòi chia tay
Với tôi, yêu nhau kỵ nhất là hai từ chia tay nhưng sao anh lại dễ dàng nói ra nhiều lần như vậy?
Hình ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau được một năm, cũng tính đến chuyện kết hôn vào năm sau. Chúng tôi đã về sống cùng để tiết kiệm chi phí. Mỗi lần giận nhau dù ít hay nhiều cũng có lỗi từ cả hai chứ không riêng gì ai, thế mà anh luôn đổ lỗi cho tôi và đòi chia tay. Nhiều lần như thế nhưng nghĩ tính anh còn trẻ con (chúng tôi bằng tuổi) nên tôi đã chủ động làm lành, có khi khóc lóc níu kéo, thậm chí van xin. Tôi thấy mình cũng có nhiều lúc bất đồng quan điểm với những người thân thì làm sao hai con người xa lạ có thể tránh khỏi, vấn đề là cùng nhau giải quyết như thế nào. Còn anh vẫn tính nào tật đó, chuyện lớn bé gì cứ xảy ra là lại muốn chia tay.
Đỉnh điểm là hôm nay tôi kể anh nghe chuyện anh rể mua được căn hộ cao cấp. Tôi cũng nói anh ấy chín chắn lắm, không vụng ăn vụng nói. Thế mà anh nổi nóng, bảo tôi lựa chọn đi, đừng so sánh, đừng nghĩ rằng người có nhà có cửa thì được so sánh với anh ấy. Tôi có giải thích mình không hề so sánh về tiền bạc hay vật chất, bởi tôi đến với anh lúc anh chưa có gì, giờ anh vẫn tay trắng, nhưng tôi vẫn muốn kết hôn là vì yêu anh; ý tôi chỉ mong anh trưởng thành hơn trong suy nghĩ, bao dung hơn để hai đứa có thể hòa hợp nhau. Anh không chịu hiểu, cứ xoay theo hướng vật chất. Tôi buồn vì chẳng bao giờ anh nói chuyện mà nhìn xem tôi như thế nào. Với tôi, yêu nhau kỵ nhất là hai từ chia tay nhưng sao anh lại dễ dàng nói ra nhiều lần như vậy? Tôi phải làm gì đây? Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo vnexpress.net
Trong tình yêu, đừng tự huyễn hoặc vị trí của mình trong lòng ai đó
Khi cô đơn rồi em mới hiểu có nhiều người khiến em lầm tưởng rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời mình, thậm chí còn mơ hồ để họ trở thành cả thanh xuân..
- Chúng ta.... chia tay đi!
Video đang HOT
- Rốt cuộc thì... tại sao? Em đã làm sai chuyện gì?
- Em chẳng làm gì sai cả. Em cũng chẳng thay đổi gì..., chỉ là anh đã đổi thay. Anh đã thích một người khác... Lúc đầu anh cứ nghĩ đó chỉ là cơn say nắng nhất thời, là thứ tình cảm thoáng qua và dễ quên đi. Nhưng không biết từ lúc nào thứ tình cảm đó đã dính chặt lấy anh và anh không còn biết gì nữa. Anh đã cố bỏ đi thứ tình cảm đó hàng trăm lần, cố gắng tin rằng anh chỉ thích mỗi mình em nhưng mà...
Đó không phải là những gì trái tim anh muốn làm nữa, anh không thể tiếp tục lừa dối bản thân anh hoặc em thêm nữa. Điều này mới thực sự là chuyện anh muốn làm. Anh xin lỗi...
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa tôi và anh, chấm dứt sau những tháng ngày yêu nhau.
Tình yêu thời thanh xuân đó của em dành cho anh, anh sẽ không thể hiểu được. Khi anh bước qua em, tổn thương nhất là khi em vẫn nhớ rõ ràng tất cả, thế nhưng còn anh thì trong lòng đã quên sạch sẽ cả rồi.
Cám ơn anh vì đã bỏ rơi em, cám ơn vì anh đã cho em biết rằng thanh xuân đó là một quãng thời gian rất dài để em hiểu và nhận ra rằng mình ngộ nhận và cố chấp lưu luyến một mối tình dai dẳng đến như vậy. Để rồi có những ngày nhìn trời xanh mà chỉ biết thở dài...
Cám ơn anh vì đã cho em có tình cảm này, khiến em cảm thấy như mình đã có thể gặp một nửa của cuộc đời mình và trao trái tim cho người đó, thích người đó và có lẽ sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn nữa để rồi sau tất cả cũng chỉ là sự ngộ nhận từ một phía đau đớn đến hoang tàn...
Cám ơn anh đã giúp em hiểu ra rằng hóa ra có những điều chúng ta không muốn xảy ra nhưng phải chấp nhận, những điều ta không muốn biết nhưng phải học, và những người ta không thể sống thiếu nhưng vẫn phải buông tay.
Có lần em bất chợt hỏi anh: "Anh có thương em không?" và em đã tìm được câu trả lời từ chính sự do dự của anh... Em đã bước qua biết bao ngày mưa lẫn những ngày gió, em cố chạy đi tìm một vệt nắng nhỏ để hong khô những vết thương lòng. Em càng chạy vết thương càng sâu, đến mức rách toạt ra rồi ứa máu... Em thấy đau, nhưng lại không dám chạm vào. Em sợ nó sẽ hư hại đi, đến mức không thể nào lành lại được nữa, em cũng sợ chính mình không thể nào hàn gắn được tâm hồn vụn nát...
Anh ơi, cần bao nhiêu dấu chân để đi qua một cuộc tình anh nhỉ và cần bao nhiêu cơn mưa để xóa nhòa những kỉ niệm của đôi ta?
Em đã dành cả thanh xuân mới đủ tỉnh táo để xót xa cho chính mình, vì một thời trẻ dại, tìm đủ mọi lí do để yêu thương một người, anh biết không ? Đời người, thứ khó chấp nhận nhất chính là việc em nhận ra rằng sau tất cả mọi cố gắng của bản thân vì một ai đó, một thứ gì đó, thì đến cuối cùng tất cả cũng rời bỏ em. Em đã nhận ra một điều rằng: đừng dùng quãng thời gian quý giá đó để níu kéo những người không cam tâm bởi vì tuổi thanh xuân ngắn lắm.
Khi yêu thường có hai loại người, một loại sống đơn giản vui vẻ, không thích truy cứu chân tướng sự thật. Một loại khác luôn muốn nhìn thấu đáo sự việc, mặc dù hiện thực tàn khốc, cũng sẽ chịu nỗi đau một cách tỉnh táo.
Em còn biết có nhiều người ngoài kia vẫn tự an ủi mình là mọi thứ sẽ ổn theo thời gian nhưng không hề biết rằng thời gian không phải liều thuốc chữa lành mọi nỗi đau. Cứ thích tự huyễn hoặc bản thân để níu kéo, duy trì một mối quan hệ vốn đã hết tình cảm trong một thời gian rất dài, bản thân không thấy vui vẻ, hạnh phúc, nhưng không dám chia tay.
Thực ra là sợ bị cô đơn, sợ rơi vào cảnh "trắng tay", chứ không phải vì yêu nhầm người, không đến được với nhau. Phải chăng vào thời điểm bắt đầu, chúng ta đều biết luôn luôn có một kết thúc? Yêu một người thì ra là có thể mất bất cứ thứ gì, nhưng riêng trái tim thì không thể
Sau tất cả, em thấy rằng con gái trưởng thành cần phải mạnh mẽ, nếu không kiên cường, không độc lập, không lợi hại, lúc bất lực nhất, lạc lõng nhất, cô đơn nhất ai sẽ che chở mình đây? Tuổi trẻ có thể yêu hết mình, nhưng nhớ kĩ, đừng bao giờ tự khiến mình khổ sở.
Người ta có trân trọng mình thì khắc sẽ ở lại. Cuộc sống luôn là một vòng quay, tình yêu cũng xoay vòng như vậy. Ngày nhỏ cứ nghĩ rằng, mai này nếu yêu một người sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người ấy.
Lớn lên rồi mới biết, để ở bên một người, chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ. Cuôc sông không dưng lai và hóa ra tình yêu là thế. Mỗi người ai cũng đều phải từ bỏ một điều gì đó phía sau lưng cùng niềm tiếc nuối hôm nào vẫn luôn chất chồng theo thời gian.
Hóa ra lời hứa chẳng qua cũng chỉ là lời nói, khác ở chỗ người được nghe luôn tự huyễn hoặc nó lên. Nhưng thật sự nếu còn nhớ, thì lời hứa hay lời nói đều không quan trọng, vấn đề là có muốn làm hay không mà thôi. Nếu muốn thì cho dù cản trở trăm lần cũng chẳng thất tín, nếu không muốn thì vạn lần chẳng nên tin.
Không phải vì em sợ đơn độc, không phải vì em sợ không có anh em sẽ không sống được. Mà vì những khoảnh khắc nhìn thấy anh trong thế giới của mình khiến em tin rằng: Đôi khi không được thương một người còn tệ hơn cả việc khóc ròng hàng đêm dài đằng đẵng.
Ngày tháng đó, em cứ nghĩ mọi chuyện đơn giản và tưởng rằng mình giỏi, nhưng thật ra em chưa đủ giỏi để thấy được sự phức tạp của nó. Thanh xuân của em là một quãng thời gian dài bồng bột và thiếu hiểu biết đến ngu dại, là sự cố chấp tin rằng anh là người có thể cho em một tình yêu thực sự.
Khi cô đơn rồi em mới hiểu có nhiều người khiến em lầm tưởng rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời mình, thậm chí còn mơ hồ để họ trở thành cả thanh xuân. Cho đến khi họ cất bước rời đi, em mới nhận ra, trong họ, em chẳng là gì, chẳng là gì cả, một chút cũng không.
Có lẽ đến muôn đời cũng không thể tự tin trả lời cho câu hỏi, rồi ai sẽ ở lại bên đời sau những tháng năm giông tố bão bùng anh nhỉ?
Theo guu.vn
Thế hệ Y: Trưởng thành nghĩa là thu nhập ổn, sự nghiệp vững vàng và xếp hôn nhân ở vị trí ưu tiên cuối cùng Trước, hôn nhân là bước đầu tiên của quá trình trưởng thành nhưng với thế hệ Y, nó thường là bước cuối cùng Một báo cáo của Philip Cohen, giáo sư xã hội học tại Đại học Maryland cho thấy áp lực kinh tế khiến người trẻ trì hoãn việc kết hôn, nhưng bên cạnh đó, việc có đủ nền tảng kinh tế...