Mở lòng và yêu đi cô gái!
Cô gái à, cái nắm tay của ai đó, sự động viên của ai đó, lời nói yêu thương của ai đó, món quà của ai đó là thật lòng đấy! Tôi thấy em cười tươi thế kia mà. Có phải trái tim em đã ấm dần lên rồi không? Có phải em đang hạnh phúc không? Nếu vậy hãy nắm lấy bàn tay của ai đó nhé, tôi tin em sẽ hạnh phúc.
***
Cô gái à, dạo gần đây tôi thấy em hay lục tìm những tấm ảnh cũ, tin nhắn hay món quà của người ta dành cho em. Chẳng phải em đã cố gắng xóa đi hình bóng của người ta rồi sao? Chẳng phải em đã tự hứa với bản thân mình không nghĩ đến người ta nữa hay sao? Chẳng phải em đã cố gắng tập trung vào công việc, vào ăn uống để quên người ta sao? Vậy em còn lục lại làm gì? Tôi biết kỷ niệm lại ùa về khiến tim em thổn thức, câu hỏi vô tình của ai đó khiến em giật mình và em lại một lần nữa nghĩ về người ta. Và một lần nữa lồng ngực trái lại nhói lên nhức nhối.
Cô gái à, em bảo hình bóng, sự quan tâm, hành động cử chỉ của người ta khiến em chẳng thể quên! Em ạ, một ánh mắt còn làm người ta nhớ cả đời nói gì một người em đã dành hết rung động và tình cảm để yêu.Vậy nên em đừng cố gắng để quên, cũng đừng hành hạ mình nữa. Không còn ở bên người ta không nhất thiết là em để bản thân mình phải khổ. Đến một ngày nào đó khi thời gian đủ lớn, tình yêu thương của những người xung quanh đủ nhiều trái tim em sẽ quen với chuyện người ta rời xa.
Cô gái à, có biết bao người con trai ở bên cạnh em, họ quan tâm em thật lòng, họ đến với em cũng xuất phát từ trái tim. Cũng là cách yêu thương như người ta chỉ là họ đến muộn hơn một bước. Vậy mà em nỡ cự tuyệt sao? Tôi hiểu em sợ mình bị tổn thương cũng sợ bản thân làm tổn thương họ, em sợ lí trí không thắng nổi trái tim, sợ một ngày nhận ra mình vội nắm tay họ chỉ vì cô đơn, em sợ cảm giác hụt hẫng, sợ tình yêu thương của họ làm em nhớ đến người ta… Em hãy nhìn ra thế giới xung quanh đi, có rất nhiều cô gái cũng bị đổ vỡ trong tình cảm vậy mà họ vẫn yêu và hạnh phúc đấy thôi. Em à, hãy cứ thử một lần nữa mở lòng, hãy cho họ một cơ hội. Tôi tin trái tim em sẽ thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Video đang HOT
Cô gái à, tôi biết em vẫn còn nhớ người ấy…rất nhiều. Nhưng em ạ, trong lúc em đang ngồi đây khóc, trách móc đủ thứ, thì người ta, ở đâu đó, đang cười đùa, hạnh phúc với một nửa của họ. Có khập khiễng không? Tại sao em lại phải khóc vì một người không xứng đáng như thế?Tại sao em lại phải khổ như thế? Em đã khóc vì cha mẹ em bao giờ chưa? Đã một lần nghĩ về họ chưa? Em biết không? Chẳng ai thích nổi một cô gái suốt ngày luôn ủ rũ và mặc cảm cả. Nếu em không yêu lấy bản thân mình, thì ai sẽ yêu em? Đứng dậy đi cô gái. Buồn như vậy đủ rồi.
Cô gái à, dư luận vốn là con dao hai lưỡi, họ khen em rồi cũng chê em bất cứ lúc nào, hôm nay thấy em hạnh phúc, họ ngon ngọt, ngày mai thấy em buồn tủi họ mỉa mai. Vậy nên đừng cố giải thích cho họ hiểu lí do em và người ta không còn bên nhau nữa. Em nghĩ họ tin, còn tôi nghĩ có khi nhờ lời em nói một câu chuyện khác lại được dựng lên mà người tổn thương lại là em. Nếu em cần một người để chia sẻ, động viên khi tinh thần suy sụp hãy tìm người mà mình tin tưởng nhất chứ đừng tìm người hay tung hô em.
Cô gái à, tôi không biết chuyện tình cảm của em không thể tồn tại vì lí do gì. Do gia đình phản đối, khi có người thứ ba, hay chỉ đơn giản là không thể đi chung một con đường. Dù vậy nhưng tôi vẫn muốn em mạnh mẽ lên! Níu kéo làm gì khi trái tim người ta không còn dành cho mình nữa, giải thích làm gì khi người ta chẳng tin. Vậy thì em hãy tìm cho mình một ai đó đủ bao dung, đủ yêu thương, đủ quan tâm để em gửi gắm đi. Ừ thì cái bóng của người cũ đôi khi vẫn còn ám ảnh em làm em sợ hãi, nhưng em ạ, nếu người ta đủ chân thành trái tim em sẽ ấm dần lên thôi.
Đừng nghĩ mãi về quá khứ nữa em! Nếu cứ khắc khoải vì những gì đã diễn ra thì em chẳng làm được điều gì tốt ở hiện tại đâu. Cứ mãi ngoái lại phía sau em sẽ vô tình làm mất đi những gì lẽ ra em được nhận. Em à, bên ngoài còn nhiều điều tốt đẹp lắm. Thật đấy. Vậy nên hãy mở của ngắm bình minh đón nắng, đón gió, đón cả mưa nữa, em sẽ thấy tâm hồn mình thoải mái hơn nhiều.
Em à, kỷ niệm là thứ mà người ta chẳng thể giấu đi, càng không có cách nào để vứt bỏ. Nhưng đến một lúc nào đó khi em đủ bình tĩnh để nghĩ về nó em sẽ mỉm cười hạnh phúc chứ chẳng phải khóc lóc, trách thương. Thật đấy! Tin tôi đi.
Và cô gái à, cái nắm tay của ai đó, sự động viên của ai đó, lời nói yêu thương của ai đó, món quà của ai đó là thật lòng đấy! Tôi thấy em cười tươi thế kia mà. Có phải trái tim em đã ấm dần lên rồi không? Có phải em đang hạnh phúc không? Nếu vậy hãy nắm lấy bàn tay của ai đó nhé, tôi tin em sẽ hạnh phúc. Thật mà. Đó là điều em xứng đáng được nhận đó. Nên hãy cố gắng trân trọng và gìn giữ nhé! Em sẽ làm được đó. Nhất định thế!
Theo VNE
Sợ chồng đòi 'yêu', tôi bỏ trốn về nhà mẹ đẻ
Trong thời gian ở nhà mẹ đẻ tôi phải lòng Hiếu. Anh góa vợ sớm nên rất thông cảm cảnh tình của tôi. Anh chu đáo, lo lắng quan tâm tôi từng chút một.
Có pháp luật nào bảo vệ gã chồng như anh không? Nếu nhờ pháp luật can thiệp thì tôi có được bảo vệ không? (Ảnh minh họa)
Thương nhau từ thời còn ở quê, dù cha mẹ can ngăn vì anh hay rượu chè bê tha nhưng tôi vẫn quyết cưới. Nghĩ khi có gia đình yên ấm, anh sẽ chí thú làm ăn, cáng đáng để trở thành trụ cột gia đình. Nào ngờ anh chứng nào tật nấy, đã không chỉnh đốn lại tư cách mà ngày càng quá quắt, hư hỏng hơn.
Sau cưới được 3 tháng, anh đòi lấy vàng cưới mang bán để đi hùn hạp làm ăn với bạn. Anh hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ mang về gấp đôi số đó để tôi hậu hữu. Hỏi làm việc gì thì anh úp úp mở mở không nói. Tôi bảo công việc không rõ ràng thì không giao vàng ra, vì vợ chồng chỉ có nhiêu đó để làm của sau lo cho con cái, mất đi thì xem như cả đời trắng tay. Anh chẳng chịu, chửi rủa đủ điều còn trong lúc cáu tiết, bạt tai tôi trước mặt cha mẹ ruột. Tưởng xong chuyện, ai ngờ một hai bữa anh lại uống say, về chì chiết, lăng mạ tôi ham tiền, có của cất khư khư không tạo điều kiện cho chồng làm ăn. Quá mệt mỏi, tôi đưa tiền ra để anh muốn làm gì thì làm cho xong. Anh ôm tiền bảo đi 10 ngày rồi mang cả vốn lẫn lãi về cho tôi sáng mắt!
Chưa đến ngày thứ 10 đã thấy anh thất thểu lê bước về nhà trong bộ dạng lếch thếch như gã hành khất. Vào nhà, ngồi bệt xuống sàn, anh báo "mất hết rồi!". Thì ra anh mang tiền cùng gã bạn mua thuốc lá từ biên giới Campuchia chở về Việt Nam, trên đường, xe tải chở thuốc bị công an tóm gọn và tịch thu tất cả. 30 triệu theo mây khói đi mất, anh chỉ còn cái xác khô quay về nhà. Mất của tiếc một, mất lòng tin mới khiến tôi chán nản. Chưa hết, kể từ ngày đó anh chẳng chịu tìm việc làm mà bê tha rượu chè, lại còn tập tành đánh số đề với mộng trúng số có tiền khỏi lao động vất vả!
Tôi chỉ là cô thợ may với mỗi ngày kiếm chưa đến 100.000 đồng nhưng tiền làm ra được bao nhiêu cũng bị anh về "cào" sạch mang nướng vào rượu. Quá sức chịu đựng cảnh nuôi gã chồng hư hỏng lại hành hạ vợ con, tôi đâm đơn đi dị nhiều lần nhưng anh không chịu ký. Mỗi ngày anh đều kiếm cớ hành hạ và nhiếc móc tôi đủ điều nào là khinh anh nghèo, vô dụng nên muốn bỏ anh. Anh sẽ không cho tôi toại nguyện. Nhiều lần sau khi say xỉn về anh còn bắt tôi hầu hạ trên giường như nô lệ. Tôi chống cự thì anh bạt tay, dùng chân đá... Sợ hãi, tôi trốn về nhà mẹ đẻ ở.
Trong thời gian ở nhà mẹ đẻ tôi phải lòng Hiếu. Anh góa vợ sớm nên rất thông cảm cảnh tình của tôi. Anh chu đáo, lo lắng quan tâm tôi từng chút một. Chúng tôi đã đi quá giới hạn và tôi mang thai. Trong lúc giải quyết chuyện ly dị để tôi danh chính ngôn thuận về với Hiếu thì chồng cũ hay tin, tìm đến gây sự. Ba mẹ tôi đuổi anh ta về vì không chấp nhận một người con rể nát rượu, suốt ngày hành hạ vợ. Nhiều lần tòa mời cả 2 ra giải quyết nhưng anh đều không đến, vì thế tôi được đơn phương ly hôn. Vậy mà đến khi tôi sinh con xong, vừa từ bệnh viện về thì anh ở đâu xộc vào nhà bảo đó là con anh, anh phải đem về nuôi! Mặc ai khuyên can đủ thứ anh cũng không chịu bình tĩnh lại càng cố tình làm dữ. Anh bảo sẽ đi thưa vì tội không cho anh nhận con. Cứ thế cách vài ba hôm anh lại đến nhà chửi rủa làm cuộc sống của mẹ con tôi và Hiếu loạn cả lên.
Có pháp luật nào bảo vệ gã chồng như anh không? Nếu nhờ pháp luật can thiệp thì tôi có được bảo vệ không? Tôi chỉ sợ làm lớn chuyện, một người mất hết lý trí và cư xử lỗ mãng như anh sẽ làm điều gì đó khó lường với gia đình tôi! Tôi mới vừa đón nhận được hạnh phúc, không muốn vì sự thiếu cản trọng mà đánh mất để đáng tiếc cả đời. Bản thân anh Hiếu - chồng hiện tại của tôi cũng sợ rằng một người chẳng có gì để mất như chồng cũ của tôi không ngại liều mạng để gây tai họa cho chúng tôi. Thế nên chúng tôi cứ nhún nhường ngày qua ngày mà chưa biết làm gì để được yên thân...
Theo VNE
Chán nản vì bị bạn gái từ chối nụ hôn đầu Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. ảnh minh họa Tôi 20 tuổi, có tình cảm với bạn gái cùng tuổi tên Huyền. Chúng tôi biết nhau được 2 năm khi du học tại Anh, sau một thời...