Mẹ kế cho tôi một bức tranh thêu dù bị chồng xem thường, tôi đã khóc khi treo nó lên tường
Những ngày đầu về sống với mẹ kế tôi chưa quen lắm nhưng dần dần thấy bà tận tình và chăm sóc chu đáo, tôi mới vui vẻ hơn.
Mẹ qua đời khi tôi bắt đầu bước vào lớp 1. Dù khi đó chưa hẳn đã lớn nhưng tôi cũng cảm nhận rõ sự thiếu thốn tình cảm lúc mẹ ra đi. Nhiều đêm tôi chỉ biết ôm búp bê ngủ rồi khóc thầm. Bố biết được nên luôn quan tâm chiều chuộng, đáp ứng mọi sở thích của tôi. Tôi vẫn nhớ có lần ông tâm sự: “Bố sẽ bù đắp cho con tất cả, chỉ cần con ngoan ngoãn là được rồi”.
5 năm sau khi mẹ mất bố tái hôn, lúc ông nói chuyện lấy vợ tôi cứ khóc mãi, tôi sợ mẹ kế chiếm mất bố. Mãi sau bố giải thích rằng tôi sẽ có người mẹ thứ 2 yêu thương mình nên tôi mới chấp nhận. Những ngày đầu về sống với mẹ kế tôi chưa quen lắm nhưng dần dần thấy bà tận tình và chăm sóc chu đáo, tôi mới vui vẻ hơn.
Một năm sau, mẹ kế sinh em trai. Lúc này tôi cũng lớn rồi nên đi học về là tôi giúp mẹ chăm em. Có em chơi cùng nên tôi cũng thấy vui lắm, tôi còn tự hào về điều đó. Tôi mong rằng gia đình nhỏ của mình sẽ mãi hạnh phúc như thế.
Nhưng khi tôi 14 tuổi thì bố đột ngột qua đời trong một vụ sự cố giao thông. Tôi thực sự hụt hẫng vì chuyện này, mẹ kế dù đau khổ nhưng luôn ở bên cạnh động viên tôi. Tôi khóc đến khàn cổ, ngất đi và ốm nằm cả tuần mới đi học được.
Ngày tháng sau đó, tôi sống trong cảnh nhớ bố, nhớ mẹ da diết. Tôi thầm nghĩ, tại sao số phận lại trớ trêu như vậy, sao tôi phải chịu cảnh mồ côi sớm cả hai người. Tuy có mẹ kế nhưng thực sự không thể bằng ruột thịt của mình được.
Video đang HOT
Học xong lớp 12, tôi không muốn thi đại học vì sợ mẹ kế vất vả nuôi tiếp 4 năm nữa, tôi xin phép bà đi làm nhưng bà ngăn: “Tương lai là do con quyết định nhưng chỉ có con đường học mới giúp con thay đổi cuộc sống tốt hơn. Con đi ra ngoài người ta cũng không xem thường con được, mong con hãy suy nghĩ lại”.
Mặc dù rất xúc động với những gì mẹ kế nói nhưng tôi vẫn quyết tâm đi học nghề rồi đi làm chứ không theo học đại học. Sau đó, tôi vay bà một khoản và hứa rằng sẽ trả lại khi kiếm được tiền. Chỉ 3 năm sau, tôi đã tự mình mở được một cửa hàng nhỏ và cộng thêm buôn bán trên mạng, tôi có đủ chi phí nuôi bản thân. Ngoài ra, tôi còn trả tiền cho mẹ kế, rồi hỗ trợ hàng tháng giúp bà cho em trai ăn học đầy đủ.
Đến năm 25 tuổi tôi tìm được người đàn ông mình yêu thương, hai đứa tổ chức đám cưới. Chồng rất thương cho hoàn cảnh của tôi, anh còn ngưỡng mộ rằng tôi đã vượt lên trên số phận, tự mình lập nghiệp thành công.
Trong đám cưới, mẹ kế và em trai đưa tôi vào lễ đường. Bà còn tặng tôi một chiếc hộp to rồi nói: “Đây là bức tranh mà mẹ đã dành 2 năm để thêu, mẹ mong con sẽ treo ở phòng mình”. Trong khi mẹ chồng và chồng nhìn món quà này có vẻ xem thường nhưng với tôi đó là món quà quý giá vì đó là cả tấm lòng của mẹ kế. Cưới xong, tôi bóc món quà ra để treo tranh lên, chồng thì không muốn treo vì diện tích căn phòng nhỏ. Bỗng dưng trong đó rơi ra một chiếc thẻ ngân hàng với lời nhắn: “Trong này là của hồi môn 500 triệu dành cho con, mật khẩu là ngày sinh nhật con nhé”.
Treo bức tranh lên mà tôi không cầm được nước mắt, tôi gọi điện cho mẹ kế, bà bảo đừng ngại đó là món quà tôi xứng đáng được nhận. Lúc đó, tôi chỉ muốn chạy ngay đến bên mẹ kế và cảm ơn bà đã dành cho tôi quá nhiều tình cảm như vậy trong bao năm qua.
(baohan…@gmail.com)
Trong bữa liên hoan ở nhà mẹ chồng, móng tay bà đen nhẻm nhưng tôi ăn không chút ngại ngùng
Hôm đó, mẹ chồng làm 5 mâm cơm với rất nhiều món ngon, tôi về mọi người đã đông đủ. Thấy tôi về, mẹ chồng mang nước cho tôi uống, bà còn lấy tay véo một nắm xôi nhỏ cho tôi ăn.
Mẹ qua đời sớm, bố tái hôn và tôi sống cùng mẹ kế từ năm 12 tuổi. Từ lúc đó, tôi đã được nuôi dạy rất cẩn thận và chu đáo. Mẹ kế là người khó tính, sống sạch sẽ, nhà cửa gọn gàng. Tôi vẫn còn nhớ hễ tôi bừa bộn hay nhiều lúc chơi với đám trẻ con hàng xóm mà bẩn quần áo là bị bà la mắng. Nói chung bà không đánh đập tôi nhưng rất nghiêm khắc khiến tôi cảm thấy khó chịu. Sống cùng mẹ kế, tôi cảm giác như mình giống một cỗ máy, vì cái gì bà cũng đòi hỏi sự hoàn hảo.
Lớn lên tôi đi học đại học, ai cũng khen ngợi tôi là đứa con ngoan trò giỏi. Tôi cũng có diện mạo nên được nhiều bạn trai để ý. Mẹ kế luôn định hướng cho tôi phải yêu con nhà giàu, có gia thế, không nên quen biết gia đình nghèo khó, sau sẽ khổ. Bà còn dọa dẫm chuyện tôi yêu ai phải được sự đồng ý của bà. Bố tôi thì không ý kiến gì, ông hiền quá chẳng có tiếng nói nên mọi việc đều một tay mẹ kế điều hành trong nhà.
Nhưng đời chẳng như mơ, đâu phải ai làm gì cũng được như ý. Tôi lại mang lòng yêu chồng và bố mẹ anh là nông dân chính hiệu. Hàng ngày ông bà chỉ sống với ruộng vườn và chăn nuôi. Lần đầu về ra mắt mẹ chồng tương lai, tôi cảm nhận được rõ sự thật thà chất phác và thân thiện của những người thôn quê. Cộng thêm chồng tôi là người học hành rất giỏi nên tôi càng cảm thấy muốn kết hôn. Chồng tâm sự: "Chúng ta cưới nhau xong, chỉ cần 5 năm là anh sẽ mua được nhà em cứ yên tâm, anh không để em phải sống khổ đâu, rồi sẽ có mọi thứ".
Khi tôi về xin phép cưới, mẹ kế nhất định không đồng ý, thậm chí bà còn to tiếng với chồng tôi. Nhưng tôi nhất định cưới cho bằng được mặc sự phản đối của bà. Sau đó, tôi tính cách tự tổ chức đám cưới ở thành phố. Ngày tổ chức hôn lễ, mẹ kế không đến tham dự, chỉ có bố đại diện bên nhà gái. Tôi cũng giận mẹ kế, bởi vì từ trước đến nay, bà làm gì cũng muốn người khác phải tuân theo ý, không được trái lời. Giờ tôi lớn rồi mới hiểu, làm gì có chuyện như thế, người tính không bằng trời tính.
Cưới nhau xong chúng tôi thuê nhà sống riêng, tôi cảm thấy hài lòng với những gì mình có. Dù khó khăn bao nhiêu chúng tôi vẫn nắm tay nhau vượt qua tất cả. Được khoảng một tháng thì 2 chúng tôi về quê, bố mẹ chồng tổ chức liên hoan, mời những người trong dòng họ thân thiết đến để cảm ơn họ đã giúp đỡ đám cưới.
Hôm đó, mẹ chồng làm 5 mâm cơm với rất nhiều món ngon, tôi về mọi người đã đông đủ. Thấy tôi về, mẹ chồng mang nước cho tôi uống, bà còn lấy tay véo một nắm xôi nhỏ cho tôi ăn. Lúc mẹ chồng dơ tay lên tôi thấy móng tay bà đen nhẻm, thực sự trông rất bẩn nhưng chẳng hiểu sao tôi ăn rất ngon lành. Mẹ chồng còn cười nói vui vẻ vì đã cưới được người con dâu như tôi.
Nghĩ đến điều này tôi thấy thực sự thoải mái, dường như tình cảm, sự đơn giản trong cách sống của mẹ chồng khiến tôi quên đi tất cả, xóa nhòa mọi khoảng cách. Đúng là nhiều nhà giàu có nhưng chưa chắc có được cảnh anh em dòng họ, gia đình xum họp quây quần vui vẻ, đoàn kết như vậy. Tôi rất vui sướng vì nhà chồng sống tình cảm, không đặt đồng tiền lên trước.
Xin giấu tên
Chưa qua 49 ngày mẹ, bố đã lấy vợ mới, tôi giận phá hỗn lễ thì ăn ngay cái tát từ "dì ghẻ" kèm câu nói điếng người Tôi phá nát sân khấu, thẳng thắn lớn tiếng với người đàn bà kia, cấm bà ấy bước chân vào nhà tôi. Bố mẹ tôi khó khăn đường con cái, ngoài 30 tuổi họ mới có tôi. Tất cả tình yêu, sự tốt đẹp họ dành hết cho tôi. Tôi rất thích ở với mẹ, mẹ hiền lắm, bà chẳng tiếc tôi thứ...