Mẹ đẻ đến thăm con gái đi lấy chồng, bà vừa chỉ vào vết lạ trên sàn tôi liền bật khóc
Sau khi kể hết mọi chuyện với mẹ, tôi muốn từ bỏ cuộc hôn nhân chán nản này…
Bố tôi mất từ hồi tôi còn nhỏ. Hai mẹ con sống nương vào nhau suốt hàng chục năm trời. Tôi cũng không có anh chị em nên mẹ là người thân gần gũi duy nhất. Mọi chuyện vui buồn hạnh phúc đau khổ trên cuộc đời này tôi đều kể với mẹ. Ngày trước tôi còn bảo hay hai mẹ con cứ sống cùng nhau dưới một mái nhà, chẳng đành lòng đi lấy chồng. Song mẹ bảo bà ấy là người độc lập, sống một mình vẫn ổn, tôi không nên hi sinh hạnh phúc cá nhân chỉ vì mẹ. Còn nhớ ngày tôi khóc lóc vì chuẩn bị đi lấy chồng, mẹ nói “Bao năm qua mẹ không cần một người đàn ông nào thì mày đi lấy chồng mẹ vẫn cứ ok. Thi thoảng mẹ sẽ qua thăm hai đứa”.
Mẹ thì sống ở ngoại thành Hà Nội, vợ chồng tôi thì ở trong trung tâm thành phố. Tuy chỉ cách nhau khoảng 30 cây số nhưng cũng phải 1 tháng mẹ mới tới một lần. Tôi từng bảo chồng hay là đón mẹ về ở chung, nhưng anh gạt đi luôn. Vợ chồng tôi còn trẻ, nhà cũng chẳng rộng rãi gì, vả lại chồng không muốn có người khác sống cùng. Bố mẹ anh ấy đến đây còn phải giữ ý tứ. Nói chung chồng tôi rất khó tính, đôi khi là hơi… ích kỷ một chút, nhưng bù lại anh giỏi kiếm tiền.
Lấy nhau đến nay được năm rưỡi nhưng chúng tôi chưa có con. Ấy vậy mà hôn nhân đã gặp rất nhiều mâu thuẫn. Phải về chung một nhà mới thấy nhiều nét đối nghịch nhau. Chứ khi còn yêu mù quáng và cảm thấy đối phương chẳng có gì phàn nàn. Một điều quan trọng là vợ chồng tôi đều rất cá tính, không bao giờ có ai chịu xuống nước xin lỗi đối phương mà gân cổ lên cãi. Sau khi tranh luận đi vào ngõ cụt thì cả hai lại im lặng không nói gì. Tới 1, 2 ngày mới tự nói chuyện với nhau và không đả động lại việc cũ.
Trước đây tôi có đi làm, nhưng khi lấy chồng rồi thấy việc nhà nhiều không xuể nên đã chủ động nghỉ việc tập trung nội trợ. Cũng từ thời gian đó, tôi thấy chồng nhìn mình bằng ánh mắt khác hẳn. Mọi thứ ở nhà, đều một mình tôi làm hết, chồng chẳng bao giờ hỏi han vợ có mệt hay không. Ngay cả những ngày liên hoan gia đình, anh cũng coi mọi nghĩa vụ từ đi chợ, chuẩn bị, dọn dẹp đều dồn lên vai vợ. Tôi rất tủi thân nhưng không dám chia sẻ với chồng, vì nghĩ anh đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng vất vả, khổ sở.
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ.
Và rồi mẹ đẻ chính là người đã phát hiện ra chuyện tôi đang sống khổ sở trong cuộc hôn nhân. Hôm ấy bà đến chơi bất ngờ trong lúc chồng tôi đi làm. Bước vào nhà, tôi mời mẹ ngồi xuống ghế sofa để uống nước cho đỡ mệt. Lúc tôi đang ở bếp gọt hoa quả, mẹ tôi liền chỉ vào một vết trên sàn nhà, nói: “ Sao sàn gỗ mà để vết xước nặng thế này? Chắc di chuyển sofa ra vào hả con? Làm gì cũng phải cẩn thận chứ, khách đến nhà người ta chê bai đó”.
Tôi nhìn ra vết xước mà mẹ mình chỉ trên sàn. Bỗng tôi lặng cả người. Đúng là trong những lần dọn nhà, vì di chuyển ghế sofa, tôi đã vô ý làm xước mặt sàn gỗ. Rất nhiều vệt trắng xuất hiện, chồng tôi cũng phàn nàn suốt ngày. Nhưng đáng nói ở đây là việc anh ấy không hề biết tôi phải khổ sở thế nào khi dọn nhà. Chồng tôi không bao giờ nhìn thấy những khoảnh khắc đó, nên anh đâu thấu hết nỗi niềm của người vợ ở nhà? Anh cũng chẳng bao giờ giúp vợ bê cái sofa cho sàn đỡ xước, tất cả chỉ có một mình tôi chân yếu tay mềm gánh vác.
Tôi kể với mẹ nghe về tình trạng hôn nhân hiện tại, cứ khóc lóc nước mắt chảy không ngừng. Mẹ tôi cũng rơm rớm, bà ấy không ngờ con gái lại phải chịu nhiều tổn thương đến thế. Nhưng tôi nói mẹ đừng góp ý với chồng vì mấy hôm nay chúng tôi đang cãi nhau một chuyện liên quan đến tiền nong. Chỉ sợ mẹ đổ thêm dầu vào lửa thì lại rách việc. Cuộc hôn nhân dần trở nên chán nản, không còn làm tôi hạnh phúc, vậy liệu có phải đã tới lúc tôi nên từ bỏ?
Từ tòa án trở về mẹ chồng bỗng nhét vào tay 1 thứ, tôi khóc lặng người khi mở ra xem
Tôi không ngờ mẹ chồng bấy lâu nay vẫn đối xử khắc nghiệt với tôi, lại có thể đưa ra thứ này.
Cuộc sống hôn nhân của tôi ở nhà chồng không suôn sẻ. Thời gian gần đây chồng ngoại tình. Anh ra cặp kè với đồng nghiệp cùng công ty. Về nhà, chồng bỏ bê vợ con, lao vào cuộc vui riêng của mình.
Khi tôi làm ầm lên, chồng lại đổ lỗi cho tôi. Anh nói, từ ngày sinh con, nhìn tôi "tã" lắm. Cả người chỉ toàn mùi thức ăn, mùi sữa của con. Gương mặt già nua, anh nhìn là muốn nôn, nói gì đến chuyện gần gũi vợ chồng. Đã thế, tôi không nói được lời nào tử tế. Hễ anh về đến nhà là tôi lại cằn nhằn, không biết nói lời yêu thương với chồng. Vấn đề khiến chúng tôi cãi nhau nhiều nhất đó là tiền. Anh nói tôi chỉ biết kêu "tiền, tiền", chưa hết tháng tôi đã hỏi tiền anh như con nợ.
Đúng là "khi yêu 9 bỏ làm 10, hết yêu đến quả bồ hòn cũng vuông". Tôi có trở nên xấu xí, già nua như ngày hôm nay cũng là vì lo lắng cho cái nhà này. Tôi sinh 2 đứa con cho anh. Nhưng có bao giờ anh phải bế bồng chúng, có đêm nào anh phải dậy cho con uống sữa đâu. Việc nhà anh cũng chẳng phải động, dù việc chỉ bằng cái móng tay.
Tối nào anh cũng về trong tình trạng say lướt khướt, không thì cũng đi cà phê, đi chơi với đám đồng nghiệp đến 1-2 giờ đêm... Như thế tôi không cằn nhằn, không khó chịu thì có đúng không? Anh nói lúc nào tôi cũng hỏi về tiền. Nhưng mỗi tháng anh chỉ đưa tôi 5 triệu lo toan tiền ăn, tiền sinh hoạt, tiền bỉm sữa... Số đó có đủ không? Trong khi lương của chồng tôi 20 triệu/tháng.
Từng đó thôi vẫn chưa đủ những gì tôi phải chịu đựng ở nhà chồng.
Mẹ của anh rất kĩ tính. Từ ngày về làm dâu đến nay đã được 7 năm, tôi chưa một ngày cảm thấy thoải mái trong căn nhà này.
Bà soi tôi từng tí một. Chỉ cần tôi sai phạm, dù là điều nhỏ thôi là y rằng sẽ bị ăn mắng. Cũng do tôi lấy chồng khi còn quá trẻ (lúc lên xe hoa tôi mới 20 tuổi), nên nhiều cái vụng về. Thời gian đầu mới về làm dâu, tôi stress kinh khủng. Mỗi ngày tôi đều phải nhìn tâm trạng của mẹ chồng để sống. Chỉ cần hôm đó bà không vui chuyện gì là y như rằng tôi là đứa chịu trận. Mẹ chồng không mắng 1-2 câu là xong đâu. Bà nói cả buổi, toàn những từ ngữ khó nghe.
Đây là lần đầu tiên mẹ chồng tử tế với tôi. (Ảnh minh họa)
Sau nhiều ngày tháng cố níu giữ cuộc hôn nhân này, cuối cùng tôi quyết định ly hôn. Khỏi phải nói, chồng tôi vui mừng hết sức. Đó là điều anh ta muốn từ lâu mà. Thậm chí anh còn chẳng cần con. Chồng tôi nhường quyền nuôi dạy con cái cho tôi. Còn mẹ chồng cũng lên tiếng nói tôi suy nghĩ lại, cũng có khuyên bảo con trai... nhưng rốt cục bà vẫn chấp nhận hôn nhân của chúng tôi tan vỡ.
Ngày ra toà, chồng dắt theo nhân tình đến. Anh chẳng quan tâm cảm xúc của tôi. Cô ả đó đẹp, quyến rũ, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh. Ngay khi nghe xong quyết định của tòa án, anh với cô ta tay trong tay đi ăn mừng.
Tôi lủi thủi ra về. Song ra cổng, tôi gặp mẹ chồng. Bà đã ở sẵn đó chờ tôi. Mẹ chồng nhét vào tay tôi 1 thứ được gói gọn trong túi bong đen. Bà nói: "Thực tình mẹ vẫn coi con là con dâu. Nhưng thằng Toản nó đã quyết thế rồi mẹ không nói được. Đây là tiền riêng của mẹ. Mẹ cho con, cho các cháu lo liệu cuộc sống sau này. Trước kia mẹ có đối xử khắc nghiệt với con thì cũng mong con thông cảm. Mẹ chỉ muốn chúng mày trưởng thành, nên người mà thôi".
Nói xong mẹ chồng đi luôn, mặc cho tôi đứng bần thần 1 lúc lâu. Đây là lần đầu tiên thôi thấy mẹ chồng đối xử hòa nhã và nói tử tế với mình.
Về nhà tôi mở túi đen đó ra. Thật không ngờ trong đó là 500 triệu. Mẹ chồng cho tôi quá nhiều rồi. Tự nhiên tôi khóc nức nở. Với số tiền này mẹ con tôi không phải vất vả nhiều nữa. Mẹ chồng tốt với tôi quá. Điều mà trước nay tôi chưa từng nghĩ đến.
Hôn nhân sẽ biến thành thảm kịch nếu vợ cứ suốt ngày chìa tay ra xin chồng 3 thứ này Không ít người phụ nữ có tư tưởng lấy chồng là để chồng lo cho mình, sau này sống dựa dẫm nhờ vào chồng. Tuy nhiên, đó thật sự là 1 suy nghĩ mạo hiểm, bởi cuộc sống thiên biến vạn hóa, rồi đến cuối cùng phụ nữ mới nhận ra chỉ có bản thân mình mới là chỗ dựa đáng tin cậy...